Mười Ba Lời Nguyền

Chương 39: Quan Tài Đồng Đen - Bí Mật Thứ Năm Trong Hang ( Hạ)


Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 39: Quan Tài Đồng Đen – Bí Mật Thứ Năm Trong Hang ( Hạ)


Tiết tử :
“Lưu Yên … …chờ ta
Một ngàn năm … …
Một ngàn năm sau,
Ta nhất định sẽ đi tìm nàng,
Nghĩ cách để hóa giải mười ba lời nguyền cho nàng,
Để nàng không phải chịu đựng thống khổ nữa.
Không ai có thể tách rời chúng ta
Ta sẽ vĩnh viễn bảo vệ nàng,
Sẽ không bao giờ để bất cứ ai cướp nàng đi mất nữa.
Một ngàn năm sau … … ”
Trên trời, mặt trăng tròn vành vạnh mang màu đỏ như máu … …

Cùng lúc với việc Ninh Tiêu rơi xuống, bên tai Bách Phú cũng nhất thời lấy lại được âm thanh, cô vội vã cùng Lăng Hạo và Kỷ Nhan chạy qua, thăm dò Ninh Tiêu.
Dưới sự lay chuyển của mọi người, Ninh Tiêu mơ mơ màng màng tỉnh lại, gương mặt hoàn toàn ngạc nhiên hỏi : “Sao mọi người lại đều ở chỗ này thế ? Đã xảy ra chuyện gì rồi ?”
Còn chưa đợi mọi người trả lời, đã nghe thấy từ phía bên trên có tiếng ‘crack’ một cái.
“Cỗ quan tài đồng đen sắp rơi xuống đấy !” Lăng Hạo nhất thời ý thức được sự nguy hiểm tồn tại trên đó.
Bốn người họ vội vã mà chạy về phía bên cạnh, nguy hiểm quá ! Vừa mới rời khỏi đó đã nghe thấy một tiếng động lớn, nắp của cỗ quan tài nặng nề kia đã rơi xuống dưới. Tiếp theo đó là một trận cuồng phong khiến không ai mở được mắt ra, trận gió này âm lãnh lạ thường, quét qua khiến mấy người Bách Phú toàn thân đều thấy lạnh băng, như thể đang trong khối băng lạnh vậy.
Chỉ qua một lát, gió, cũng dừng lại.
Nhưng lúc vừa mới mở được mắt ra nhìn cảnh tượng xung quanh đã khiến mọi người ai nấy đều há hốc mồm.
Đây là .. …chính là nơi kinh khủng vừa rồi hay sao ? Những … …xác chết phụ nữ mang thai kia đâu rồi ?
Không chỉ có xác chết của những phụ nữ mang thai đã không còn trông thấy nữa, mà đến cả nửa cái xác đáng sợ kia cũng biến mất, trên mặt đất trừ cỗ quan tài đồng đen vừa mới rơi xuống kia thì chẳng còn lại gì.
Hiện giờ toàn bộ nơi này đã không còn như khu rừng âm u king khủng giống như lúc nãy nữa, đến cả ánh sáng cũng cảm giác như đủ hơn một chút, xem ra lại giống như là một ‘đào nguyên ngoại thế’ rất yên tĩnh và yên bình.
Bốn người họ liên tục nhìn nhau, muốn cố gắng xác định xem cảnh vật trước mắt này là mộng hay là thực.
“Vừa rồi mọi người … …có nhìn thấy xác chết những phụ nữ mang thai hay không ?” Kỷ Nhan cẩn thận hỏi dò.

Bách Phú sống chết gật gật đầu đáp lại : “Có chứ, tôi đã nhìn thấy.” Sau đó lại quay đầu qua nhìn Ninh Tiêu và Lăng Hạo.
“Có nhìn thấy chứ.” Ninh Tiêu rõ ràng là bộ dạng mơ màng có chút không hiểu nổi.
Kỷ Nhan nhìn Ninh Tiêu, nghi ngờ hỏi tiếp : “Ninh Tiêu ? Vừa rồi sao cậu lại mở cỗ quan tài đó ra ? ”
“Tôi mở ra ? ” Ninh Tiêu kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía cỗ quan tài đồng đen kia một cái, “Không phải là nó tự rơi xuống sao ? Tại sao tôi lại muốn muốn mở nó ra chứ ?”
Nghe Ninh Tiêu nói vậy, Kỷ Nhan và Bách Phú cùng trợn mắt ngây ngốc tại chỗ.
Ninh Tiêu nhìn vẻ mặt Kỷ Nhan và Bách Phú hiện tại đúng là không hề nói đùa, đột ngột tim trùng xuống, cố gắng nghĩ kỹ lại từng việc đã xảy ra, nhưng chỉ còn là một mảng trắng xóa.
“Tôi vừa rồi nghe thấy … …hình như có người gọi anh là ‘Lương’.” Bách Phú nhìn chăm chú vào đôi mắt của Ninh Tiêu, cái nhìn chăm chú làm Ninh Tiêu có chút không được tự nhiên, “Anh có nghe thấy hay không ?”
“Lương ?” Ninh Tiêu lặp lại câu này, lại cứ cảm thấy như đã nghe qua ở đâu đó vậy . Nhưng, rốt cuộc là đã nghe qua ở đâu chứ ?
“Tôi không hề nghe thấy .” Kỷ Nhan lắc đầu nói, rõ ràng sự việc xảy ra ngày hôm nay đã hoàn toàn nằm ngoài năng lực tiếp nhân của cô ấy. Người đã đi du học rồi mới về nước như cô thật không nghĩ tới, trên thế giới này lại có một thế lực thần bí không tên tồn tại. Nghĩ tới việc mình còn từng thầm cười nhạo Bách Phú khi cô nói có quỷ, lại thấy mình đúng thực chỉ như ếch ngồi đáy giếng.
Lăng Hạo căn bản không hề để ý đến mọi người đang nói gì, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào nắp của cỗ quan tài đồng đen đã bị rơi ra đằng xa kia.
“Sao thế ?” Kỷ Nhan bước qua nắm lấy tay Lăng Hạo, lo lắng hỏi anh ta.
Không biết tại vì sao, mà Bách Phú khi nhìn thấy Kỷ Nhan nắm lấy tay Lăng Hạo, trong tim nhất thời lại có cảm giác không được thoải mái, cô vội vã quay đầu đi hướng khác, tránh khỏi nhìn thấy cảnh tượng làm cô không vui này.

“Ừm, nắp của cỗ quan tài này hóa ra là có hai tầng … …mọi người xem xem trên đó viết gì kia ?” Lăng Hạo giãy ra khỏi bàn tay của Kỷ Nhan, chạy đến trước nắp cỗ quan tài, dùng tay sờ lên những đường nét trong nắp cỗ quan tài.
“Vậy sao, có chữ nữa sao ?” Ninh Tiêu là người đầu tiên chạy tiếp đến, muốn phá vỡ sự gượng gạo lúc này. Anh ta cẩn thận quan sát đến nửa ngày, mới chậm rãi mà đọc ra được mấy chữ trên nắp quan tài đó , “Ngàn năm sau … …lại gặp gỡ.”
“Vậy sao, có chữ nữa sao ?” Ninh Tiêu là người đầu tiên chạy tiếp đến, muốn phá vỡ sự gượng gạo lúc này. Anh ta cẩn thận quan sát đến nửa ngày, mới chậm rãi mà đọc ra được mấy chữ trên nắp quan tài đó , “Ngàn năm sau … …lại gặp gỡ.” ~
“Giống như một lời hẹn ước vậy.” Kỷ Nhan nghe thấy câu này, lại cảm thấy hình như đã nghe được ở đâu đó.
Lăng Hạo tiếp tục nói : “Mọi người xem, ở bên trên còn có rất nhiều những đường kẻ dọc kỳ lạ.”
Bách Phú cũng ghé vào xem, chỉ nhìn thấy những đường kẻ dọc đó cong queo và sâu ở phần giữa, hai bên lại nông, trên những đường kẻ đó còn có thứ gì màu đen đen nữa. Bách Phú đột nhiên nghĩ tới thứ gì đó, cô lắp bắp nói : “Đây lẽ nào … …lẽ nào lại là do móng tay gây nên sao ?”
Lời Bách Phú vừa dứt, mọi người đều cảm thấy một trận tê dại trên da.
“Không phải chứ .” Kỷ Nhan nhìn những vết tích màu đen này, không đừng được mà cảm thấy lạnh ngắt từ đầu xuống đến chân, “Vậy, người ở trong này không phải là chưa chết mà đã bị đưa vào cỗ quan tài hay sao ?”
Mọi người nghe xong không hẹn mà cùng xoay đầu nhìn lên nửa cỗ quan tài còn treo phía trên cao kia.
Đôi mắt Ninh Tiêu mở lớn mang theo đầy nghi ngờ nhìn chăm chăm rất lâu, rồi mới nghi hoặc nói : “Nhưng, cỗ quan tài này, hình như chẳng có gì cả ? Vậy thì là ai có thể cào lên trên nắp quan tài thành ra như vậy chứ ?”
Hiện giờ mọi người ai nấy đều mang theo một dấu hỏi lớn trong đầu, ai cũng không thể trả lời được ai.
Bách Phú lại không để ý đến nhiều như thế, chỉ cẩn thận cúi đầu đếm những dấu vết trên đó : ” 1 , 2 … … 19 … … 32 … … 47 .” Sau khi đếm xong, cô lắc lắc đầu tự nói : “Có 47 đường. 47 … …điều này nghĩa là gì chứ ? ”
“Mà ở đây còn có một cái lỗ tròn rất kỳ lạ nữa.” Ninh Tiêu chỉ lên trên nắp quan tài, trên đó có một cái lỗ khó hiểu to cỡ đồng một tệ. Do cha của anh ta rất yêu thích đồ cổ, nên từ nhỏ Ninh Tiêu cũng đã có chút hiểu biết về đồ cổ. Nhưng sự cổ quái của cổ mộ này đã hoàn toàn vượt ra khỏi bất cứ sự hiểu biết nào về mộ cổ của anh ta.
“Liệu có phải là do chuột gặm không ?” Kỷ Nhan đoán mò.

Ninh Tiêu kiên định lắc lắc đầu nói : “Không thể nào, chuột gặm sao có thể tròn đến thế này chứ ? Thứ này vừa nhìn là đã có thể biết được do thủ công làm ra. Hơn nữa mọi người nhìn xem, ở trên cỗ quan tài bằng đồng cũng có nữa. Mà suốt trên đường đến đây, chúng ta trừ việc gặp phải loài cá miệng đầy răng cùng với những bông hoa màu đỏ kia, thì đâu có gặp sinh vật nào khác, đến kiến cũng chẳng có lấy một con.”
Suy nghĩ một lúc, Ninh Tiêu lại nói tiếp : “Nơi này … …thực quá cổ quái. Trước tiên, không có ai lại trồng hoa trong cổ mộ cả, bởi vì để bảo tồn hoàn toàn cho quan tài, cũng vì tính an toàn nữa, nên cổ mộ đa phần đều được phong ấn kín, dù cho là bất cứ sinh vật nào, trừ vi khuẩn ra thì không thể tồn tại. Nhưng nơi này lại không hề như thế.”
“Hai là, người cổ đại khi chết đi hầu hết là có người hầu hoặc thê thiếp chết theo, chủ yếu là hi vọng chủ mộ sau khi chết đi, vẫn có thể hượng thụ cuộc sống phồn hoa như khi còn sống. Nhưng nơi này chết theo lại toàn là những phụ nữ mang thai ! Điều này là cực kỳ không may mắn, hơn nữa, người ta cần phụ nữ mang thai lớn đến như vậy để làm gì chứ ? ”
“Ba là , để có thể giữ được cho xác chết không bị thối rữa, quan tài đều được phong ấn kín, nhưng nơi này không những không phong ấn kín, mà còn cố ý mở cái lỗ này, điều này cũng không hề phù hợp với lệ thường.”
“Thứ tư, cổ nhân luôn coi trọng việc vào đất mới là an lành, nhưng cỗ quan tài đồng đen này lại được treo lên. Nói nó là quan tài treo? Nhưng quan tài có treo lên cũng được treo bằng, chứ đâu có giống như cỗ quan tài này treo đầu trên đuôi dưới ngược như thế. Như vậy có phải là sẽ làm cho người chết không được yên ổn không ?”
“Thứ năm, người cũng chết rồi, tại sao lại còn phải chằng dây xích chặt như vậy xung quanh quan tài chứ ? Lẽ nào là sợ có thứ gì đó sẽ chạy ra ?”
Ninh Tiêu nói xong, tự mình cũng đặt xuống một câu kết luận : “Nơi này, thực sự rất tà môn !”
“Còn có mấy vấn đề nữa. ” Lăng Hạo nói tiếp , ” Rốt cuộc là ai đã chém tên mắt chuột kia thành hai phần ? Ngoài ra còn có … …những xác chết kia , đã đi đâu hết ?”
Sau khi Lăng Hạo nói xong, ,bốn bề lại nhất thời rơi vào trong sự tĩnh lặng, đến nỗi chỉ còn nghe được hơi thở của bốn người họ.
“Nơi này không bình thường, chúng ta vẫn nên mau đi thôi.” Lăng Hạo sắc mặt trầm trọng, “Những xác chết phụ nữ mang thai đó, còn có … …nửa thân người kia, không thể vô cớ mà biến mất hết được. Bên trong đó nhất định có thứ gì đó đáng sợ, không phải là thứ mà bốn người chúng ta có thể ứng phó được, sau khi về tôi sẽ nói lại với đại sư, xem có cách gì để giải quyết hay không.”
Đối với ý kiến của Lăng Hạo, mọi người ai nấy đều đồng tình. Tìm đến nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được một cửa động nhỏ ở phía bên trên, có lẽ là cửa động của bọn đào mộ. Bốn người họ lần lượt trèo lên, Ninh Tiêu đi cuối cùng. Trước khi ra khỏi động đó Ninh Tiêu còn nhìn lại làn khói trắng đang bốc lên từ suối nước nóng, cứ cảm thấy như có gì đó bất thường, nhưng trong tim lại cũng ngầm nổi lên một sự mong chờ không thể gọi tên.
Sau khi Ninh Tiêu rời đi, làn khói trắng nơi suối nước nóng dần dần biến thành màu đỏ nhàn nhạt, hơn nữa toàn bộ hồ cũng nổi sóng lên dữ dội, giống như màu máu tươi vậy, đỏ đến mức phát ra màu đen.
Một tiếng thở dài cất lên vang vọng trong không gian động, giống như đã bị dồn nén đến ngàn năm trong ngực vậy, cuối cùng cũng đã được nhẹ nhõm.
Nhưng tất cả những cảnh tượng kỳ quái này lại không có ai nhìn thấy cả.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.