Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 4: Lần Đầu Gặp Lăng Hạo
Khách sạn Diệp Phong vào buổi sáng sớm thật sự là đẹp đẽ vô cùng. Với tường bên ngoài màu trắng tuyết, cửa sổ tao nhã mà lịch sự , giống như một cô thiếu nữ thanh lịch và tinh tế đứng dưới ánh nằng vàng kim.
Phối hợp với đám cỏ xanh mướt, một biển lá phong, thêm màu tím của hoa lavender đã tạo thành một bức tranh phong cảnh đẹp đẽ.
Đằng sau khách sạn lại có một con đường tuyệt đẹp đi dọc theo ven sông, hai bên là bóng cây xanh che phủ, nếu đi thả bộ trên con đường này, sẽ luôn cảm thấy đặc biệt lãng mạn.
Mà ở hai bên bờ sông dưới những tán cây kia, còn có những bộ bàn ghế được xếp ngay ngắn cẩn thận để phục vụ cho quan khách vừa thưởng thức cảnh hồ, lại vừa có thể uống trà nói chuyện.
Quả thực, ngoài việc sông Châu ở khách sạn Phong Diệp hiện tại là hợp lưu của ba con sông ra, không những phong thủy cực tốt, mà hơn nữa cảnh sông ở đây cũng vô cùng tuyệt vời, đặc biệt là về buổi đêm, nhìn thấy bốn bề xung quanh đều là thế giới đèn rực rỡ sắc màu, thực sự là có một cảm giác mê hoặc không nói được thành lời mà lại đẹp đến vô cùng mỹ miều.
Cơ sở hạ tầng cùng cảnh sắc ở khách sạn Phong Diệp luôn đứng vào hàng nhất nhì trên toàn quốc, kể cả là lãnh đạo quốc gia đến thành phố G để tham quan, thì lần nào cũng vẫn luôn vào ở trong khách sạn Phong Diệp.
Do đó, đối với Lăng Thế mà nói thì khách sạn Phong Diệp nơi luôn có thế lực tài sản mạnh mẽ lại có thêm được sự đầu tư từ nước ngoài, đồng nghĩa là có một ý nghĩa đặc biệt phi phàm.
Có lẽ cũng chính vì nguyên nhân này, mà Lăng lão tiên sinh mới cố ý muốn đưa người thừa kế cũng là cháu đích tôn duy nhất là Lăng Hạo đến khách sạn Phong Diệp để học tập thực tế.
Doanh nghiệp Lăng Thị là do một tay Lăng lão tiên sinh thành lập, đáng tiếc Lăng lão tiên sinh lại là một người bất hạnh, ở tuổi trung niên thì tang vợ, đến già lại tang con, hiện giờ chỉ còn lại cháu trai Lăng Hạo là người thân duy nhất, tình cảm ông cháu cũng may vô cùng đậm đà.
Lăng Hạo cũng biết lần này ông nội điều anh đến khách sạn Phong Diệp là đã đặt vào anh sự kỳ vọng rất lớn, tự bản thân anh cũng thầm quyết tâm sẽ nhất định chăm chỉ làm việc, không để ông nội phải thất vọng, không để gia tộc bị mang tiếng xấu. Mà lúc này, khách sạn lại vừa xảy ra một vụ án thập phần kỳ lạ như thế, tính chất xử lý công việc khó khăn lần này, lại vừa hay đã đưa cho Lăng Hạo một cơ hội để tự biểu hiện, cho nên Lăng Hạo mới quyết định sẽ đến khách sạn trước xem xem.
Ở khách sạn này chẳng có mấy người biết Lăng Hạo, mà anh cũng vì để có thể tìm hiểu kỹ lưỡng về khách sạn mà không thông báo trước với các lãnh đạo cấp cao, thậm chí cả … …cô ấy .
Đứng trước cửa khách sạn, Lăng Hạo cúi đầu nhìn vào chiếc nhẫn kim cương màu xanh dương đã được giữ nhiều năm trong ngực.
+++ +++ +++ +++ +++
Lúc này Bách Phú đang nghiến răng nghiến lợi dùng lực mà đẩy một cái bọc còn to hơn cả người cô. Cái bọc này bên trong không có gì khác ngoài những thứ đồ dùng trên giường đã được nhân viên phục vụ trước đây dọn dẹp ra, nhưng còn chưa kịp đưa đến phòng giặt đồ của khách sạn !
Đây là do giám đốc Diêu Diệp phân cho cô làm !
Nhìn những nhân viên phục vụ khác vừa nhẹ nhàng đẩy xe đẩy đồ, vừa thương xót nhìn mình, Bách Phú thật hận không thể lập tức đến tìm cái cô Diêu Diệp đáng chết kia để nói lý, đây rõ ràng là sự đả kích ác ý để trả thù mà. Nhưng, cuối cùng cái phần yếu đuối trong tim mình lại vẫn lấn át được sự phẫn nộ đang xông lên lúc đó.
Bách Phú lấy hai tấm ga giường lớn nhất đem gói hết những đồ dùng trên giường lại thành một bọc lớn, không vác lên được, chỉ còn cách kéo đi.
“Kích động là ác quỷ a .” Bách Phú vừa cảnh cáo bản thân, lại vừa cố tự khuyến khích mình : Tôi nhất định sẽ làm tốt, nhất định được !
Cứ như thế, Bách Phú gắng sức đẩy cái bọc đó đến thang máy chở hàng ở hành lang phía đông. Nhưng, lúc đến nơi, mới phát hiện ra cả hai cái thang máy chở hàng ở phía bên này đều đang bị đặt bảng ” Đang sửa chữa”, cô đành phải quay sang dùng thang máy phía Tây vậy.
“Trời ạ !” Bách Phú không nhịn được nữa ngẩng mặt lên trời than thở, “Tôi có làm việc xấu gì đâu cơ chứ, sao ông lại cứ phải trêu đùa tôi như thế này !”
Cảm thán xong, lau đi mồ hôi trên mặt, Bách Phú lại tiếp tục bắt đầu công việc không thể bỏ được này. Đây cũng chính là ưu điểm lớn nhất của Bách Phú, bất kể là lúc nào, bất kể là gặp phải khó khăn thế nào, cô vẫn sẽ luôn cố gắng hết sức mình, chứ không phải dạng oán trời oán đất.
Cuối cùng thì cũng vào được thang máy, Bách Phú toàn thân mồ hôi đã ra như tắm. 14, 13, 12, 11 … … Ừm, đến rồi.
Ách, hình như có thứ gì đó bị mắc lại rồi, Bách Phú trong tim thầm than một tiếng, lại quay đầu ra xem xem muốn tìm ai đó đến giúp mình một cái. Nhưng người qua người lại, song chẳng một ai đồng ý giúp cô một chút cả. Cũng đúng, ai bảo mình lại đắc tội với cô Diêu Diệp – người không nên đắc tội nhất khách sạn Diệp Phong này cơ chứ. Không sao cả, tự mình làm. Dùng hết sức mình … … Nhưng vẫn chẳng đẩy đi được tí nào.
Bách Phú thở hồng hộc nhìn cái bọc to đùng đáng ghét kia, không nhịn được mà khóc ầm lên trong tim. Trong tim lại thầm tự nhủ, nếu có Trương Dương ở đây thì tốt rồi, cái anh này sớm không đi công tác, muộn không đi công tác, lại cứ phải nhè đúng lúc này mà đi công tác, mà lại còn đến nửa tháng nữa mới về. Thật đúng là, lúc không cần đến thì cứ lượn qua lượn lại ở xung quanh ; đến lúc cần đến thì anh ấy lại không xuất hiện nữa.
Bách Phú ngán ngẩm mà nhìn cánh cửa thang máy đóng rồi lại mở : “Không được rồi … … Phải nghỉ một lúc đã … … Nghỉ một lúc rồi mới có thể có sức mà đẩy cái bao chết tiệt này ra được …. … ”
Đột nhiên, một đôi tay to lớn xa lạ giơ ra hướng về phía cái bao to kia. Bách Phú bị dọa đến suýt nhảy dựng lên, nhanh chóng quay đầu lại nhìn…
Phải hình dung anh ta thế nào đây ?
Đẹp trai là đương nhiên rồi, song vẫn không đủ để hình dung hết được anh ta. Từ thích hợp nhất để hình dung, có lẽ chính là ” bá khí ” ( khí chất bá chủ, khí chất to lớn ), một loại mà không thể không làm cho người ta phải thần phục … … Bá khí .
Mặc dù chất bá khí đó bị che giấu rất kỹ, song cũng vẫn làm cho Bách Phú trước giờ vốn không hề mẫn cảm cũng có thể ngay lập tức nhìn ra được.
Rõ ràng người trước mặt đây là một người xa lạ, song Bách Phú lại cứ cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ, dường như … ….đã gặp ở đâu đó rồi thì phải. Nhưng, đó là nơi nào chứ ? Bách Phú không thể nào không nhíu lông mày lại. Song bất luận cô có suy nghĩ thế nào, cũng vẫn không thể nghĩ ra được, lại cứ cảm thấy hình như mình đã quên mất chuyện gì quan trọng lắm vậy.
“Để tôi giúp cô nhé.” Giọng nói mang theo câu hỏi thăm dò vang lên.
Giọng của anh ta thực sự là rất dễ nghe. Mà nụ cười kia dường như cũng trực tiếp xông thẳng vào nơi tuốt sâu trong tim Bách Phú vậy, một dòng chảy nóng lại đang ngấm ngầm manh nha động đậy trong nơi sâu kín nhất trong tim Bách Phú, làm cô nhất thời thất thần, cứ nhìn chăm chú vào anh ta như thế. Anh ta cũng không động đậy, vẫn mỉm cười, để mặc cho Bách Phú dò xét.
“Trần Bách Phú, chuyện gì thế .” Một giọng nói to ngắt đứt tầm mắt của hai người họ, “Bảo cô đi thu dọn đồ đạc, cô lại còn thu thập lắm như thế này… …đúng là nhất cho cái cô Kỷ Nhan kia còn dám coi mình là người có năng lực nhất ở khách sạn này, đến thủ hạ cô ta dạy dỗ ra cũng chẳng ra gì ! ” Giọng nói này không phải ai khác, chỉ có một người — Diêu Diệp.
“Cô ấy đã cố hết sức rồi.” Nụ cười của anh ta vẫn như cũ, nhưng trong lời nói lại ít nhiều có thêm hàn ý.
Nín thở một cái, Bách Phú lại thử dùng sức mà đẩy cái bao to nặng kia, muốn kéo nó từ trong thang máy ra. Song dù cho Bách Phú có dùng lực thế nào, cái bao đó vẫn ngoan cố không chịu ra ngoài. Nhìn thấy Bách Phú mặt mũi đã đỏ ửng hết cả lên, anh ta cười cười nhẹ nhàng nắm lấy hai vai cô, đem cô gạt sang một bên, sau đó rất nhẹ nhàng mà kéo cái bao từ trong thang máy ra ngoài.
“Cảm ơn anh.” Giọng nói của Bách Phú nhỏ đến nỗi chính bản thân cô cũng khó mà nghe thấy được.
“Cô muốn đem đến đâu, để tôi giúp cô.” Nụ cười của anh ta vẫn như thể chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
“Không cần nữa đâu thưa ngài, nơi này có cô ấy là được rồi.” Diêu Diệp cười duyên dáng mà nói với anh ta.
Song anh ta và Bách Phú lại chẳng hề để ý đến, cùng nhau dùng lực mà đẩy cái bao to kia đi.
Diêu Diệp thấy sắc đẹp của mình lại hoàn toàn không được để ý đến, không nhịn được mà tức đến đỏ cả mặt lên, “Cứ đợi đấy mà xem.” Cô ta thầm nói với chính mình, cũng hận nhất là những kẻ không đem sắc đẹp của cô ta đặt vào trong mắt.
Cả một đường, Bách Phú rất muốn hỏi tên anh ta, rất muốn cảm ơn vì sự giúp đỡ hôm nay của anh ta. Nhưng, lá gan nhỏ kia vẫn là không để cho cô nói ra miệng những lời này.
Ngược lại là anh ta, rất thoải mái mà hỏi tên của Bách Phú, còn nói sau này sẽ làm việc ở nơi này, hi vọng mọi người cùng hợp tác vui vẻ.
Nghe thấy việc anh ta cũng sẽ đến làm việc ở đây, trong tim Bách Phú lén lút nở hoa, thật sự hi vọng có thể ngày ngày nhìn thấy anh ta.
Rất nhanh, đã đến nơi rồi.
Sao mà nhanh thế chứ a, Bách Phú có chút thất vọng.
“Tôi đi trước đây. Bách Phú, cô cũng phải chăm chỉ làm việc nhé.” Anh ta giơ giơ nắm tay lên với Bách Phú, sau đó xoay người rời đi.
“Cái kia … … ”
“Có chuyện gì thế ?” Anh ta quay lại lần nữa hỏi Bách Phú.
Bách Phú do dự một lúc, vẫn là cổ vũ cho sự dũng cảm này, quyết tâm mà hỏi : “Chúng ta trước đây đã từng gặp mặt chưa?”
“Cô đã từng di du học chưa?”
“Chưa hề.”
Anh ta nghe Bách Phú nói, chăm chú suy nghĩ một cái, rồi đáp lại : “Hình như là chưa từng.”
“Oh , vậy thì không có việc gì nữa rồi.” Bách Phú nghe thấy câu trả lời này, cảm thấy cực kỳ ảm đạm. Đúng vậy, người con trai đẹp trai thế này, đến bản thân mình còn không nhớ ra được là ai, mình lại còn bình thường như thế này, anh ta làm sao có thể nhớ được đây.
“Vậy thì tôi đi đây. Hi vọng được mau chóng gặp lại.” Anh ta lại cười, nụ cười đẹp đến vậy.
Bách Phú cứ ngây ngốc nhìn bóng lưng anh ta mờ dần, còn tim thì lại vẫn đang đập thình thịch như muốn nhẩy ra ngoài.
+++ +++ +++ +++ +++
“Trần Bách Phú.” Lăng Hạo vừa lẩm nhẩm cái tên này trong tim, lại vừa nghĩ lại gương mặt đỏ ửng của Bách Phú, bộ dạng mồ hôi đầm đìa, không đừng được mà cười một cái.
“Giọng nói của cô ấy đúng là hay thật.” Mặc dù, bản thân là lớn lên ở nước ngoài, không thể nào từng gặp mặt cô gái này được. Nhưng không biết tại vì sao, mà vừa gặp mặt cô ấy đã có một cảm giác thân thiết vô cùng.
Nói thực ra, bản thân đúng là rất thích cô gái này, các cô gái bây giờ đều rất đỏng đảnh, ăn nhiều thêm có hai miếng cơm cũng lo sẽ béo ra, lại càng đừng nói đến việc đẩy một cái bao to đùng mất hình tượng như vậy. Những năm này, những người thực sự chịu trách nhiệm cũng đã không còn nhiều. Có điều, khách sạn bao nhiêu người như vậy, lại đến một cô gái bé xíu như thế này phải vác đồ nặng thế, còn có cô Diêu Diệp kia… … Xem ra vấn đề cũng không hề ít a. Còn phải đi tìm ” cô ấy ” nói chuyện nữa.