Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 3: Bách Phúc xui xẻo
“Trần Bách Phú, giám đốc Kỷ gọi cô đến văn phòng.”
“Vâng.” Bách Phú ngám ngẩm trả lời một tiếng, không ngăn được mà lại đau hết cả đầu lên.
Người đến thông báo cho Bách Phú là trợ lý Trình Phong của Kỷ Nhan —- một thuộc hạ trung thành đến khó mà gặp được người nào khác như vậy. Anh ta mặc dù không phải đẹp trai lắm, song cũng là người rất bình tĩnh và thực thà, giống như một người anh trai quan tâm đến từng người làm việc dưới mình vậy, thế nên đương nhiên chiếm được sự hoan nghênh của rất nhiều nhân viên trong khách sạn cũng như Bách Phú.
Kỷ Nhan mặc dù bị gọi là nữ ma đầu, song thực sự rất đẹp. Ngũ quan tinh tế, kiểu trang điểm hoàn hảo không chê vào đâu được, mái tóc xoăn mang đầy hương vị của nữ nhân, cùng vẻ bề ngoài thông minh cứng cỏi, khí thế lạnh lùng mà cao ngạo lại thêm vào những phục sức toàn là hàng hiệu trên người, vừa nhìn đã biết là một người có thu nhập không hề nhỏ.
Song Kỷ Nhan lại có một thói quen mà người bình thường khó có thể hiểu được — đó là đeo găng tay. Bất luận là Xuân Hạ Thu Đông, kể cả nhiệt độ có đạt đến 40 độ đi chăng nữa, hay là khi viết lách vẽ vời, cô ấy đều luôn đeo găng tay.
Người xung quanh cứ không ngừng dò đoán về thói quen kỳ lạ này của cô, nào thì bàn tay có dị tật a , nào thì ngón tay bị tàn tật a, nào thì tay bị chàm a … … Nói chung những lời đồn đãi đó có viết đến mấy trang giấy cũng chưa hết được.
Song dò đoán thì cũng chỉ là dò đoán, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì cũng không ai biết được, điều này cũng lại làm cho sự thần bí ở Kỷ Nhan tăng thêm một bậc.
Đại khái cũng vì sự thần bí đó, mà làm cho Kỷ Nhan đứng giữa biết bao mỹ nhân trong khách sạn Phong Diệp này, cũng biểu hiện rõ ra sự khác biệt, không giống với bất kỳ ai. Dù cho sự lạnh lùng từ chối người khác của cô đã vang xa khắp nơi, nhưng những kẻ theo đuổi vẫn không thể đếm hết được. Hoa tươi ngày ngày không ngừng được đưa đến, mà so sánh với Bách Phú trước giờ chưa từng được nhận hoa kia cũng đã thấy rất rõ ràng khác biệt.
Song nói về sự nghiêm khắc của Kỷ Nhan với cấp dưới, thì đúng là xứng để đạt được danh hiệu nữ ma đầu. Mọi người đối với cô ta đều là trước mặt thì tâng bốc, sau lưng lại thầm rủa. Chỉ có Bách Phú là thực sự thích cô ta, thậm chí còn có chút sùng bái nữa.
Ngược lại hoàn toàn với Kỷ Nhan, Bách Phú thì lại luôn đeo một cặp mắt kính, thấp thấp mập mập, 1.62m mà những 64kg. Bộ đồng phục vốn dĩ rất đẹp kia, cũng bị cô làm cho trở thành vừa tròn vừa phồng lên, hoàn toàn không có được những đường cong mà người con gái nên có.
Cũng có không ít những cô cái tự coi mình là đẹp, đằng sau lưng luôn gọi thẳng Bách Phú là ” Betty xinh đẹp” ( cái tên này có nguồn gốc từ bộ phim cô gái xấu xí phiên bản Mỹ — trong đó nhân vật chính có tên là Betty )
Trong công việc Bách Phú cũng chỉ là người có thành tích bình thường, kể cả dù cho cô nỗ lực hết mình, thì cũng khó mà có được kết quả tốt. Đối với điểm này, Bách Phú cũng không thể không tự than trách, cũng xấu hổ vì thường xuyên chỉ đứng sau người khác như vậy.
Lại so sánh với Kỷ Nhan thì đúng là như “đen với trắng”, vì vậy Bách Phú cũng tự âm thầm mà coi Kỷ Nhan như thần tượng của lòng mình, thường xuyên mơ mộng xem khi nào mình mới trở thành người con gái như Kỷ Nhan vừa đẹp vừa can đảm lại vừa có năng lực được. Song cô cũng biết, giấc mộng này quá xa vời so với bản thân mình.
Phải đi gặp cấp trên mà bản thân vừa tôn kính lại vừa e sợ, tự nhiên sẽ muốn chuẩn bị kỹ lưỡng một chút. Bách Phú đứng trước cửa chỉnh lại trang phục một chút, hít thở sâu, xác định rõ bản thân không còn gì sơ xuất, lúc đó mới gõ cửa bước vào.
“Sao mà chậm thế ?” Kỷ Nhan nhíu nhíu đôi lông mày xinh đẹp, ngữ khí kia hoàn toàn không hề hài lòng. Hoặc cũng có lẽ vì quá bận rộn, mà cô ta đến đầu cũng không ngẩng lên, chỉ chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.
“Tôi xin lỗi.” Giọng nói của Bách Phú nhỏ như tiếng muỗi kêu vậy.
“Là thế này, cô cũng biết công việc của bộ phận chúng ta hiện giờ không nhiều, nhưng lại đang vào mùa bận rộn, bộ phận phòng lại đang bận vô cùng. Cho nên muốn điều cô sang đó giúp trong hai tuần.” Nói đến đây, Kỳ Nhan mới ngẩng đầu lên dùng đôi mắt đẹp đẽ nhìn Bách Phú, “Cô có ý kiến gì không?”
Bộ phận phòng? Là đi làm vệ sinh quét dọn sao?
Dù cho trong tim đã kinh ngạc đến cực độ, Bách Phú vẫn nở nụ cười nói : “Không có ý kiến gì ạ.”
Sự bất mãn của Bách Phú làm sao mà Kỷ Nhan không nhìn ra được, cô ta cười cười nói với Bách Phú : “Yên tâm đi, cô chỉ cần đến bộ phận phòng hai tuần cho đến khi tìm được người thôi là có thể về rồi. Cho nên đừng lo lắng gì cả.”
Bách Phú thấy chút tâm tư đó của mình cũng bị Kỷ Nhan nhìn thấu, trong tim không đừng được mà cũng phải lè lưỡi ra, “Tôi biết rồi giám đốc, tôi sẽ làm theo sự sắp xếp của chị.”
Nhìn thấy Kỷ Nhan đã mãn nguyện mà gật đầu, Bách Phú mới thở phào được một hơi.
Ra khỏi cửa vừa mới quay đầu ra, Bách Phú đã nhìn thấy bạn thân Đặng Hân gửi cho mình một cái nhìn vạn phần thần bí. Bách Phú gật gật đầu ra hiệu biết rồi. Cứ như vậy, hai phút sau hai người họ đã ra gặp nhau ở cầu thang thoát hiểm. Nơi đây cũng là nơi mà hai người họ thường xuyên đến để buôn chuyện, kể khổ, cũng là “nơi gặp gỡ thường xuyên” của hai cô nàng.
“Nữ ma đầu có phải muốn cậu đến bộ phận phòng để giúp việc không?”
“Đúng vậy, sao cậu lại biết được a?” Mặc dù miệng thì hỏi như vậy, nhưng trong tim Bách Phú lại đang than thầm về việc tin tức linh động nơi Đặng Hân, thật đúng là cái dây nối giữa trời và đất a !
“Thật sao? Cậu có đồng ý không đấy?”
“Đồng ý rồi, sao mà không đồng ý cho được? Cậu đâu phải không biết tính cách của giám đốc Kỷ chứ.” Bách Phú ngán ngẩm trả lời, song khi nhìn thấy sự không đồng tình cùng vẻ khẩn cấp của Đặng Hân, trong tim cũng khó tránh khỏi có chút thắc mắc : “Không phải chỉ là đến bộ phận phòng giúp thôi sao, lại không phải là chưa từng đi bao giờ. Việc gì mà cậu phải khẩn trương như thế ?”
Đặng Hân than nhẹ một tiếng, nhìn khắp bốn phía một cái, xác định kỹ không có ai khác xong mới thấp giọng nói : “Cậu có biết vì sao bộ phận phòng đột nhiên lại thiếu người như thế không?”
“Không biết a .”
“Bởi vì … … Tối hôm thứ năm trước có quỷ a.”
Nhìn gương mặt thần bí của Đặng Hân, Bách Phú suýt chút nữa thì ngất đi. Còn tưởng cô ấy định nói cái gì, mất nửa ngày hóa ra lại đang đi truyền bá mê tín dị đoan a.
Bách Phú vừa tức vừa buồn cười không tự giác được mà nói rõ to : “Quỷ ? ! Không phải chứ, cậu mà cũng tin có thứ đó trên thế giới này sao !”
“Xuỵt, nhỏ giọng chút có được không. Cậu đừng có không tin a, thứ năm hai tuần trước xảy ra chuyện rồi đấy. Nghe nói có một khách nữ chết rồi, mà da mặt cô ta lại bị lột hết cả xuống. Kỳ lạ nhất là, trong phòng đến một giọt máu cũng không có ! Cậu nghĩ mà xem, da mặt cũng bị lột xuống, làm sao mà đến một giọt máu cũng không có a ? Bạn trai của cô gái này lúc đó cũng đang tắm ở trong phòng, lúc xảy ra chuyện, anh ta lại chẳng nghe thấy bất cứ một âm thanh nào. Mà bên cảnh sát cũng đã nói, cô gái kia không hề có dấu vết giãy giụa gì cả.”
“Liệu có phải là người đàn ông kia giết không ?”
“Đương nhiên không phải rồi, người đàn ông đó đã được cảnh sát loại trừ ra khỏi danh sách tình nghi rồi !”
Nghe xong lời Đặng Hân nói, Bách Phú cảm thấy nghe những lời đồn nhảm đúng là chuyện đáng sợ. Rõ ràng là một vụ án mạng, hiện giờ lại biến thành câu chuyện ma quỷ kinh hoàng? Đây cũng thật là quá châm biếm đi mà.
“Bách Phú, cậu đừng có không tin thế, có những việc là do cậu đến đây muộn nên không biết đấy.”
Nhìn ra được vẻ mặt không hề quan tâm của Bách Phú, Đặng Hân lại vội vàng giảng giải : “Ba năm trước, căn phòng 1423 xảy ra chuyện đó đã từng có một cô gái tự tử chính ở trong đó. Cô ta lúc đó mới có mười sáu tuổi, mà lúc chết không hề làm gì cả, chỉ cào rách gương mặt của chính mình, sau đó không cẩn thận mà cắt phải động mạch ở bên cổ, mất máu quá nhiều mà chết. Nghe những người đã từng đi vào căn phòng đó nói, máu của cô ta gần như nhuộm đỏ cả căn phòng, đừng nói có bao phần kinh khủng nữa.”
Nói suốt một hơi đã thấm mệt, Đặng Hân hít thở một hơi thật sâu, lại nói tiếp : “Lúc đó tớ mới đến đây làm việc, đồng nghiệp lúc trước kể lại kinh dị quá, làm tớ sợ suýt nữa không dám làm tiếp, sau đó căn phòng này bị niêm phong lại. Gần đay cũng do đang vào mùa bận rộn, đông khách quá, cho nên mới cho quét sơn lại, để khách vào ở. Kết quả vừa mới có người khách đầu tiên vào đó, đã xảy ra chuyện mất mạng rồi … … Tối qua còn có mấy xe cảnh sát đến đây cơ mà. Những người phục vụ đi đến hiện trường có người ngất ngay lúc đó đấy, sau khi tỉnh lại bèn xin thôi việc luôn, sau đó mấy người nhân viên làm việc ở tầng thứ mười bốn đó cũng đều xin nghỉ việc cả rồi. Cho nên nhân viên phục vụ mới không đủ. Nhưng công ty lại lo gây nên hoảng loạn, cho nên mới giữ kín tin tức này.”
Sự khẳng định của Đặng Hân làm sự tự tin của Bách Phú bắt đầu dao động, nghĩ đến chuyện đáng sợ đó, Bách Phú lại không đừng được mà nhăn mặt lại : “Không phải chứ, tớ vốn dĩ đã nhát gan, cậu lại còn dọa thế nữa.”
“Không sao , không sao, có thể đây cũng chỉ là tin đồn mà thôi, hơn nữa đã có ai nhìn thấy ma quỷ đâu.”
Đặng Hân nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Bách Phú, biết là lời mình nói có lẽ đã có chút quá đà, vội vàng an ủi mấy câu, “Có điều … … Tớ thấy cậu vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn. Nếu như họ bắt cậu trực đêm, thì ngàn vạn lần cũng đừng đáp ứng đấy. Đúng rồi, còn phải cẩn thận với cô Diêu Diệp nữa, cô ta trước giờ đều không thích người của bộ phận bán hàng chúng ta, cẩn thận cô ta cũng không thừa đâu.”
“Oh.” Bách Phú chẳng còn chút sức lực nào đáp lại một tiếng. Trong tim lại nghĩ, haiz , sau này mà có xảy ra chuyện gì thì tớ cũng đâu có khống chế được đâu?
~
“Oh.” Bách Phú chẳng còn chút sức lực nào đáp lại một tiếng. Trong tim lại nghĩ, haiz , sau này mà có xảy ra chuyện gì thì tớ cũng đâu có khống chế được đâu? ~
Sự việc xảy ra sau đó lại đúng như những gì Đặng Hân mỏ quạ kia nói, Bách Phú vừa đến bộ phận phòng đã bị điều đi trực đêm. Bách Phú đâu phải là người dũng cảm gì, lại cực kỳ thích ngủ, để cô trực đêm đúng là muốn lấy mạng cô a !
Cứ nghĩ lại chuyện vừa mới xảy ra, lại làm cho Bách Phú vốn dĩ luôn tin tưởng vào ” Nhẫn nhịn một chút thì gió yên bể lặng, lùi một bước trời biển mênh mông” cũng cảm thấy thật sự tức giận, từ đó mà kết luận rằng chuyện này rõ ràng là việc cố ý trả thù.
Chuyện là như thế này.
Diêu Diệp là giám đốc của bộ phận phòng, cô ta trước giờ đều cho rằng mình là mỹ nhân đứng đầu ở khách sạn Phong Diệp. Song Bách Phú lại chẳng cho là như vậy, cô vẫn cảm thấy xét về diện mạo hay trí tuệ thì cô ta không thể có mê lực như Kỷ Nhan được.
Chỉ là do người ở bộ phận phòng quá nhiều, mà mọi người lại không thể không sống dưới quyền lực của giám đốc Diêu Diệp, cho nên mới có cái danh hiệu chỉ có danh mà chẳng ai phục như thế.
Thực ra nhân viên làm việc trong bộ phận phòng đều biết, Diêu Diệp mặc dù là ngồi ở vị trí giám đốc bộ phận phòng của khách sạn ,nhưng trên thực tế, tất cả mọi công việc lại đều bị đổ lên vị phó giám đốc là phó giám đốc Hoàng làm, cô ta chẳng làm gì ngoài việc động đậy da môi, sau đó tìm cơ hội mà chiếm lấy công lao cấp dưới về cho mình, rồi lại đem những việc mình làm sai đẩy xuống cho nhân viên chịu. Vì chuyện này mà mọi người ai ai cũng thầm vì phó giám đốc Hoàng mà kêu oan. Nhưng do vì Diêu Diệp lại do tổng giám đốc Tô Vi Tín tự mình bổ nhiệm, nên ai cũng chẳng dám động đến cô ta.
Tô Vi Tín là một nhân vật nguyên lão của doanh nghiệp Lăng Thế, khi mới hai mươi tuổi đã vì người sáng lập ra doanh nghiệp Lăng Thế là Lăng lão tiên sinh mà vất vả cực nhọc, hơn hai mươi năm qua đã vì doanh nghiệp Lăng Thế mà bỏ vào không ít công sức, hơn nữa biết bao cán bộ cốt cán trong nội bộ Lăng Thế lại đều do một tay Tô tổng tự mình bồi dưỡng mà nên, quan hệ vì đó cũng phức tạp hơn rất nhiều. Cũng do mạng lưới quan hệ phức tạp này, mà Tô tổng đã được coi là cây đại thụ vững chắc nhất trong doanh nghiệp Lăng Thế.
Diêu Diệp vốn dĩ đã bám được vào cành cây lớn như vậy, đương nhiên là trong mắt chẳng còn ai nữa, không thèm để bất cứ ai vào trong mắt mình. Nhưng, lại có một người là ngoại lệ. Đó chính là cấp trên của Bách Phú —- Kỷ Nhan.
Sự thông minh có năng lực của Kỷ Nhan trong khách sạn trên dưới đều phải công nhận, mà đây lại chính là điểm khuyết thiếu của Diêu Diệp, cho nên Diêu Diệp luôn có sự ghen tức và sợ hãi Kỷ Nhan cùng lúc tồn tại trong người. Thân là thuộc hạ của Kỷ Nhan, Bách Phú mà đến bộ phận phòng tuyệt đối sẽ không có ngày nào được tốt lành cả.
Nhưng, vừa rồi … …
“Cô đến rồi ? Cô là Trần … …ưm … … “ Bách Phú vừa mới vào cửa đã thấy gương mặt cười như trăm hoa đua nở của Diêu Diệp.
“Bách Phú ạ.” Thấy Diêu Diệp bị mắc lại, Bách Phú nhanh chóng tiếp lời nói. Sau đó, không cầm lòng được mà len lén đánh giá người phụ nữ có nhiều điều tiếng nhất trong khách sạn này.
Diêu Diệp hôm nay mặc một chiếc váy liền bó thân màu đỏ hồng đào, cổ áo được mở rất lớn, làm bộ ngực đầy đặn kia cũng đã hơi hơi muốn nhảy ra ngoài. Trên vùng cổ trắng ngần thu hút người ta kia đeo một sợi dây chuyền kim cương sáng lấp lánh, vừa nhìn là đã biết cực kỳ đắt giá. Mặt dây chuyền xinh đẹp kia lại vừa hay mà rơi đúng vào đường rãnh của nơi đầy đặn, làm người ta không thể nào không chú ý đến sự gợi cảm đặc biệt của người phụ nữ này.
Trên ngón tay thon nhỏ trắng ngần kia cũng đeo lên một chiếc nhẫn cùng bộ với dây chuyền, phối hợp với bộ móng tay được cắt tỉa cực kỳ tỉ mỉ, chỉ cần nhìn vào đôi bàn tay này thôi, e là cũng đã có thể thu hút được không ít ánh mắt thèm muốn của đàn ông rồi. Chỉ có một điều không giống với Kỷ Nhan lạnh lùng kia, là cái cô Diêu Diệp này toàn thân trên dưới đều phát ra một loại thô tục, song lại cũng sexy vô cùng nóng bỏng.
“Vâng ạ, giám đốc Diêu.”
“Để cho người trong bộ phận tiêu thụ của các cô đến làm việc ở bộ phận phòng này, thật đúng là ủy khuất cho cô rồi.” Diêu Diệp cười vô cùng ngọt ngào, song nhìn vào làm sao cũng thấy thật giả tạo.
“Không có gì ạ, chỉ cần khách sạn yêu cầu, tôi lúc nào cũng nghe theo sự sắp xếp của cấp trên.” Đương nhiên đây là lời nói rất khách sáo, Bách Phú thực sự vốn chẳng tình nguyện đến nơi này chút nào.
“Đừng có vội vàng làm việc, chúng ta nói chuyện đã, cô là việc ở bộ phận tiêu thụ thế nào?”
“Tốt lắm ạ.”
“Nghe nói, Kỷ Nhan … … Đối với các cô nghiêm khắc lắm a.”
“Ưm … .. Đúng ạ, có điều giám đốc làm như vậy cũng đều vì công ty cả thôi ạ.”
… …
Sau một hồi hỏi han, Diêu Diệp nhìn biểu tình ngốc nghếch của Bách Phú, không đừng được mà cau lông mày lại, đột nhiên lại bắt đầu chửi bới : “Nghe nói Kỷ Nhan có quan hệ với rất nhiều đàn ông nhỉ ? Cũng khó trách a, có chút tiểu thông minh, gương mặt cũng không tệ, lại có bao nhiêu đàn ông vây quanh như thế, thảm nào mà công việc mới làm tốt thế a. Cũng không biết được sau lưng cô ta là một người thế nào nhỉ, phiền nhất là cô ta lại cứ luôn bày ra một bộ dáng như mình thanh cao lắm vậy, cứ như trên thế giới này chỉ có một mình cô ta băng thanh ngọc khiết ý, thực ra cũng chỉ là một con hồ ly tinh mà thôi… … ”
Những lời nói bẩn thỉu khó mà lọt tai này, làm Bách Phú cũng không sợ mà mở miệng nói lại : “Giám đốc Diêu, giám đốc Kỷ cô ấy không phải người như thế. Hơn nữa trong công ty không phải là nơi để bàn chuyện tư. Chị vẫn nên sắp xếp công việc cho tôi đi ạ.”
Cười lạnh một cái, Diêu Diệp cuối cùng cũng vứt đi cái mặt nạ giả dối hòa khí lúc bắt đầu, hơn nữa lại còn nhổ ra ba chữ : “Cút ra ngoài.”
Sau khi nói chuyện không đến mười phút, Bách Phú đã được thông báo không những bị sắp xếp ngày nào cũng phải trực đêm đến tám giờ, mà hơn nữa lại còn bị phân vào đúng tầng thứ 14 đã xảy ra chuyện một thời gian trước đây, xui xéo hơn nữa là vốn dĩ tầng lầu do hai người cùng phụ trách, hiện giờ lại chỉ có mình cô ! Điều này rõ ràng là một mình cô phải làm đến phần việc của những hai người ! Nhìn tiểu thư Hoàng một bộ mặt đồng cảm khi thông báo cho mình, Bách Phú hận không thể lập tức mắng chửi ầm lên.
Thảm quá , thực không ngờ được là lại thảm thế này !
+++ +++ +++ +++ +++
“Ring … … “ Tiếng đồng hồ báo thức vang lên.
Lăng Hạo dùng lực mà vươn vai một cái, sau đó sảng khoái từ giường bò dậy. Hôm nay là ngày phải đến khách sạn mới, bản thân đã ở nước ngoài lang thang lâu như vậy, đã đến lúc phải vì gia tộc mà gánh vác trách nhiệm rồi.
“Haiz … … “ Lăng Hạo nhìn bản thân mặc bộ comple trong gương, không đừng được mà thở dài một cái, đây hoàn toàn không giống với mình mà. Cái dáng vẻ phong lưu thời trang đã đi đâu mất rồi ? Lăng Hạo ngán ngẩm lắc lắc đầu. ~
(Đây chính là ông chủ kim cương mà Bách Phú đã nhắc đến lúc đi ăn cùng anh tiểu Hắc đấy ạ … ^^ )