Mười Ba Lời Nguyền

Chương 33: Bạch Ngọc Kiều - Bí Mật Thứ Nhất Trong Hang Động Cổ


Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 33: Bạch Ngọc Kiều – Bí Mật Thứ Nhất Trong Hang Động Cổ

Vừa vào trong hang, đã nhìn thấy có bậc cầu thang bằng đá không nhìn thấy đáy. Mấy người họ vội vàng lấy đèn pin trong túi ra bật đèn lên. Mặc dù ánh sáng của đèn pin căn bản là không thể cạnh tranh được với bóng tối đáng sợ xung quanh, nhưng vẫn đủ để họ có thể miễn cưỡng nhìn thấy được con đường phía trước mắt.
Những bậc thang bằng đá này đều được làm từ những hòn đá lớn, cầu thang may mà không dốc lắm, cho nên đi xuống cũng khá dễ dàng. Phải mất đến khoảng hai mươi phút, thì hội của Bách Phú mới xuống được đến nơi sâu nhất của cầu thang.
Tuy nhiên, phía bên dưới này bóng tối lại càng được trải rộng thêm, bóng đêm vô biên vô cực. Thậm chí đến ánh sáng của chiếc đèn pin trong tay cũng không thể chiều sáng được dù chỉ là khoảng cách hai mét trước mặt.
Đã có nhà tâm lý học từng nói rằng : “Con người tồn tại nỗi sợ hãi đối với bóng tối, là bởi vì sợ hãi thứ không nhìn thấy được trong bóng tối kia.”
Hiện giờ chính là như vậy, sau khi mấy người họ khảng khái hùng hồn xuống được đến nơi sâu nhất của hang động, lại bị bóng tối trước mắt kia dập tắt hoàn toàn ngọn lửa nhiệt tình trong tim. Cùng do dự không biết có nên tiếp tục bước về phía trước hay không.
Vào lúc Lăng Hạo và Kỷ Nhan đang thương lượng xem có nên quay trở về hay không, thì bóng đêm nơi đây đột nhiên lại được thay thế bằng ánh sáng của hoàng hôn.
Hóa ra, là Ninh Tiêu và Bách Phú đã tìm thấy được ngon đèn dầu được khảm trên bức tường đá. Vốn dĩ hai người họ cũng chỉ định thử một chút, lại không ngờ đến đèn thực sự sáng lên được. Hơn nữa, làm cho cả con đường cùng được chiếu sáng, mặc dù vẫn tương đối là mờ mịt, nhưng ít nhất cũng có thể miễn cưỡng nhìn được rõ ràng.
Nhìn kỹ ra, hóa ra là do lợi dụng nguyên lý phản quang ánh sáng của gương. Trí tuệ của cổ nhân quả thực làm cho người ta phải bái phục !
Hiện giờ, thứ bị che giấu trong bóng đêm trước mắt cũng đã hoàn toàn lộ ra trước mặt họ.
Thực ra chỉ là một con đường hầm rộng lớn, có lẽ rộng khoảng bằng tám làn đường ô tô chạy. Cũng không biết là được làm từ đời nào, nhưng có thể ở dưới lòng đất làm ra được con đường hầm rộng lớn đến thế này, tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng. Nhưng trần hang lại cao vô cùng, cho nên thực sự lại chẳng thể nhìn rõ được thứ gì bên trên.
Có được sự ủng hộ của ánh sáng, bốn người họ lại càng gan dạ mà bước tiếp về phía trước. Đi được mười mấy phút, đột nhiên đằng trước xuất hiện một kiến trúc cầu bằng ngọc trắng nho nhỏ ( Bạch ngọc kiều ).

Thân cầu có lẽ chỉ dài tầm khoảng mười mét, trên thân cầu được đánh trơn tru bóng loáng, lại thêm những hình được điêu khắc phức tạp bên trên, khiến người nhìn thấy đều bị mê hoặc kỳ lạ. Chiếc cầu dưới ánh sáng vàng mờ phát ra thứ ánh sáng lấp lánh.
Ngắm nghía những hoa văn bên trên đó, Bách Phú lại luôn cảm thấy rất quen thuộc, dường như là đã nhìn thấy ở đâu đó rồi.
Nhưng, chiếc cầu bạch ngọc nhỏ xinh này, không hề có tay nắm, lại vô cùng hẹp, chỉ có thể cho một người đi qua. Bóng đêm dày đặc dưới chiếc cầu, bất luận là ánh sáng trong đường hầm hay từ đèn pin đều không có cách nào xuyên thủng, xem ra có lẽ là rất sâu.
Lăng Hạo là người đầu tiên bước lên trên chiếc cầu, lại còn dặn dò cẩn thận mấy người Kỷ Nhan đợi đến khi anh ta đã an toàn rồi mới được đi qua, tránh để tất cả cùng gặp phải nguy hiểm.
Kết quả, anh ta lại rất nhẹ nhàng mà đi qua được hết chiếc cầu, xem ra là không có gì nguy hiểm cả. Vì thế mà Ninh Tiêu, Kỷ Nhan cũng theo đó bước qua, với Bách Phú đi cuối cùng.
Mặc dù đã nhìn thấy mấy người Lăng Hạo vô cùng thuận lợi đi qua được hết chiếc cầu, nhưng trong tim Bách Phú lại cứ có một nỗi sợ hãi không thể nói được, dường như là sắp tới sẽ có việc nguy hiểm gì đó đang đợi cô vậy.
Song thấy ba người kia đã an toàn đi qua được chiếc cầu, Bách Phú cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể cố gắng bước qua.
Chỉ vừa mới bước lên chiếc cầu, Bách Phú đã cảm thấy ở dưới chân như có như không thổi tới một trận gió lạnh, làm cô không chịu được mà rét run lên, sự bất an trong tim càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Bách Phú không thể không đi chậm lại, cố gắng để từng bước đi thật vững vàng. Nhưng càng cẩn thận, Bách Phú lại càng cảm thấy nguy hiểm hơn, bóng tối hai bên cạnh dường như là một cái miệng đầy máu khổng lồ, bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt cô vào trong đó, làm cho tinh thần cô càng căng thẳng lên. Chỉ có mấy bước đi ngắn ngủi mà giống như đã qua mấy giờ đồng hồ vậy, trán cô giờ đã túa ra đầy những giọt mồ hôi.
Đột nhiên, từ khóe mắt của mình Bách Phú nhìn thấy một cái bóng màu đen. Cô sợ đến nỗi lập tức dừng bước chân lại, nhưng chiếc bóng kia lại lập tức không thấy nữa. Bách Phú suy nghĩ một chút, lại cảm thấy mình thực là vô cùng buồn cười. Đúng vậy a, hai bên đều là bóng đêm vô biên vô tận, nếu như chiếc bóng kia cũng là màu đen, vậy thì làm sao có thể nhìn ra được ?
Nhất định là tự mình dọa mình rồi !!!

Nghĩ tới đó, Bách Phú cũng phút chốc mà thoải mái hơn.
Đang lúc Bách Phú cho rằng có thể bước đi tiếp được, thì có việc không ngờ đến xảy ra.
Ba người ở phía trước chỉ nhìn thấy được thân thể của Bách Phú đột nhiên cong lại, giống như một chiếc túi vải, vô lực mà ngã xuống vực thẳm phía bên cạnh.
Ba người ở phía trước chỉ nhìn thấy được thân thể của Bách Phú đột nhiên cong lại, giống như một chiếc túi vải, vô lực mà ngã xuống vực thẳm phía bên cạnh. ~
Đang lúc Bách Phú nghĩ rằng mình chết chắc rồi, thì có một đôi tay nắm chắc kéo cô lại.
Hóa ra là Kỷ Nhan !
May có Kỷ Nhan ở phía trước không hề gấp gáp qua cầu, mà vẫn luôn quan sát Bách Phú đang có chút không được thoải mái kia. Cho nên cô mới có thể kịp thời nhìn thấy được Bách Phú bị trượt ngã, kịp thời mà quay lại nắm chắc lấy cô.
Nhìn thấy việc lúc này, Ninh Tiêu cùng Lăng Hạo cũng vội vàng chạy lại, cố gắng hết sức để giữ lấy Bách Phú, kéo cô lên từ trong bóng đêm mịt mùng, kéo lên phía bên kia chiếc cầu.
Mấy người họ cùng thở hổn hển mà nhìn Bách Phú.
Bách Phú cũng bị dọa đến nỗi trong chốc lát không thể hồi thần lại được, mãi một lúc sau, mới có thể nghĩ ra được nên nói lời cảm ơn ơn cứu mạng của ba người họ.

“Sao lại không cẩn thận như thế ?” Kỷ Nhan có chút trách móc nói , “Cô suýt làm tôi sợ chết đấy, nếu không phải nhờ có Lăng Hạo và Ninh Tiêu kịp thời đến giúp tôi kéo cô lên thì cô đã mất mạng rồi .”
“Bách Phú, cô thực đúng là phải cám ơn chị dâu đấy, nếu như không phải chị ấy phản ứng nhanh, thì cô cũng không đứng ở đây được nữa rồi.”
“Trần Bách Phú, cô là muốn thử thách tinh thần của chúng tôi đúng không ? Hiện giờ ở đây chỉ có bốn người chúng ta, thiếu một người cũng không được ! Chúng ta giờ nhất định phải vô cùng cẩn thận, không thể nào để xảy ra chuyện gì nữa !”
“Xin lỗi , tôi … … ” Bách Phú cúi đầu suy nghĩ, rồi khó khăn nói tiếp “Kỳ thực, tôi thực sự đã cảm thấy có người nắm lấy dưới chân tôi, vì thế nên tôi mới bị trượt ngã.”
Nhìn thấy gương mặt không thể tin nổi của mọi người, Bách Phú cuống lên giải thích : ” Không phải là tôi muốn dọa mọi người đâu, lại càng không phải tôi muốn đùn đẩy trách nhiệm, tôi chỉ là muốn nhắc nhở mọi người thôi. Nơi này … …thực sự là tà môn ! Chân tôi giờ vẫn còn đang đau đây này !”
Nói xong, Bách Phú kéo ống quần lên nhìn, thì quả nhiên trông thấy trên làn da trắng nõn nơi cổ chân cô có hai bàn tay be bé in hằn lên, trông giống như là có hai bàn tay nhỏ đã nắm lấy chân cô, mới làm cho cô bị trượt ngã từ cầu xuống như thế.
Nhưng điều đáng sợ nhất là, hai bàn tay này thực sự là quá bé nhỏ, giống như là cỡ tay của trẻ sơ sinh vậy !
Nhưng, trẻ con vừa sinh ra, thì sao mà biết đi, lại càng không biết chạy, làm sao lại có thể xuất hiện ở cái nơi quỷ quái này chứ ?
Trừ phi … …
Ba người còn lại cùng suy ngẫm, lại cùng hướng ánh mắt về phía bóng đêm dày đặc dưới chân cầu, sắc mặt lập tức thay đổi, không nói một tiếng nào mà nhanh chóng đi về phía càng xa chiếc cầu càng tốt.
Bách Phú nhờ việc đã cùng Dịch Đạo trải qua không ít chuyện kỳ lạ, nên hiện giờ cũng được coi là đã quen nhiều. Cô lục lọi trong balo hồi lâu, rồi lấy ra ba tấm bùa chú bằng trúc, đưa cho ba người kia.
“Này ! Những tấm bùa chú này đều đã được Bạch Long đại sư khai quang đấy, tuyệt đối không phải do cái anh Dịch Đạo kia vẽ lung tung lên, pháp lực của nó không bình thường đâu.”
Bách Phú nghĩ tới trước khi đi, lúc Dịch Đạo bắt cô phải cầm lấy mấy tấm bùa chú này, cô còn từng rất không vừa lòng là mắng anh ta mấy câu, thậm chí không muốn đem theo chút nào , cuối cùng thì Trương Dương cũng đi ra khuyên cô mấy câu, nói gì mà ” bất luận thế nào, đây cũng là một phần tâm ý của Dịch Đạo “, lúc đó cô mới miễn cưỡng mà cầm mấy tấm bùa chú này đi.

Haiz , cứ nghĩ tới gương mặt tròn trịa đáng yêu của Dịch Đạo, lại cảm thấy vô cùng hối hận a ! Khi về nhất định sẽ làm món cánh gà tẩm mật ong mà anh ta thích ăn nhất, để cho anh ta được một lần ăn cho thỏa !
Cầm lấy lá bùa chú, ba người còn lại trong tim cũng thoải mái hơn rất nhiều, dù sao thì thần lực của Bạch Long đại sư họ cũng đã được biết tới rồi.
“Chỉ có ba lá bùa chú thôi sao ? Vậy cô phải làm sao ?”
Không ngờ đến Lăng Hạo bình thường luôn cao cao tại thượng giờ lại quan tâm đến vậy, chỉ thoáng cái là nhìn ra được vấn đề.
Bách Phú vội vàng giải thích : “Tôi không sao đâu, tôi vẫn còn có vòng Phật phỉ thúy mà anh tặng cơ mà ! Thứ này cũng là đồ vật do Bạch Long đại sư khai quang, sẽ không kém hơn được lá bùa chú kia đâu. Hơn nữa, Dịch Đạo đã nói với tôi, tôi vốn là người quỷ thần không đến gần, đến quỷ sai cũng đâu dám bắt tôi đi đâu. Tính gì đến mấy con quỷ nhỏ nơi này !”
Như sợ mọi người không tin, Bách Phú còn đặc biệt bày ra một biểu tình như rất coi thường vậy.
Lăng Hạo nhìn lá bùa chú trong tay, lại nhìn chiếc vòng Phật trên cổ tay Bách Phú, bất đắc dĩ nói : “Vậy cô nhất định phải cẩn thận. Có chuyện gì cũng không được giấu trong lòng, nhất định phải nói ra ! Đã biết chưa ?”
“Biết rồi !” Thấy Lăng Hạo quan tâm đến mình thế, Bách Phú đã rất mãn nguyện. Khoảng thời gian này, Bách Phú sớm đã quên mất sự ôn nhu ấm áp trước đây của Lăng Hạo đối với mình, chỉ nhớ được bộ dạng mỗi khi anh ta nhíu chặt lông mày, hay lúc không ngừng dạy dỗ cô.
Hiện giờ anh ta lại quan tâm đến cô như thế này, cảm giác đúng là không hề chỉ là tốt bình thường !
Cứ như thế, bốn người họ lại lấy lại tinh thần, tiếp tục đi về phía trước.
Mặc dù vừa mới trải qua một việc nguy hiểm, nhưng vẫn không thể dập tắt được hi vọng khám phá trong tim mỗi người.
Song tất cả lại không biết được rằng, chuyện xảy ra vừa rồi chỉ là một lời cảnh báo mà thôi, chờ đợi đằng sau kia còn là những chuyện nguy hiểm kinh hoàng hơn nhiều !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.