Mười Ba Lời Nguyền

Chương 32: Lục Thúy Cốc


Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 32: Lục Thúy Cốc

Không thấy Anh Đào đâu nữa !
Hôm nay, lại bởi vì sự chậm trễ của Anh Đào, mà gặp phải ngay sự dạy dỗ bùng phát do đã nhịn quá lâu của Kỷ Nhan. Kết quả khi xuống núi, lúc sắp đến điểm tập kết cuối cùng của mọi người ở một thôn trang và điểm danh thì mới phát hiện ra, không thấy cô ta đâu nữa.
Bách Phú cuống hết cả lên, không ngừng trách bản thân không chịu để ý đến em họ. Tất cả mọi người đều không ngừng hét gọi tên cô ta ở xung quanh, nhưng vẫn không thấy có ai hồi đáp cả.
Không còn cách nào, mọi người chỉ đành phải phân chia ra làm nhiều nhóm nhỏ đi đến nơi lân cận để tìm Anh Đào. Nhưng vẫn là không thấy có kết quả ! Để tránh gặp phải nhiều chuyện ngoài ý muốn, cả đoàn chỉ đành chọn cách xuống núi trước, để tìm nhiều người giúp sức hơn.
Đến ngày thứ hai, một đội tìm kiếm đến sáu mươi người được lập ra. Những nhân viên đến đây hầu hết đều đã quay trở về thành phố G, chỉ còn lưu lại Ninh Tiêu, Lăng Hạo và Kỷ Nhan.
Bách Phú cũng tham gia vào đoàn tìm kiếm này. Còn Ninh Tiêu, Lăng Hạo và Kỷ Nhan cũng tình nguyện mà yêu cầu được vào cùng một đội với Bách Phú, nhất là Kỷ Nhan. Cũng do Kỷ Nhan cứ luôn canh cánh rằng đối với sự mất tích của Anh Đào cô không thể tránh được có liên quan. Cho nên, bốn người họ lưng đeo balo, hướng về hướng Đông mà xuất phát.
Để tránh bị lạc đường, Ninh Tiêu là người có kinh nghiệm đi du lịch phong phú nhất còn không ngừng để ý đến sự biến hóa của vĩ độ trên đồng hồ đeo tay của mình.
Khi đi được khoảng hơn một giờ đồng hồ, phía trước đột nhiên xuất hiện một khúc quanh có đỉnh núi cao giống như một cánh cửa bằng đá. Trên đỉnh núi có màu xanh trắng hiếm thấy, phải đạt được đến chiều cao của ba mươi tầng lầu, mây phủ ngập trên đó, giống như Thiên An Môn trong phim Tây Du Ký , vô tình rơi xuống dưới nhân gian này.
Bốn người họ nhìn thấy cảnh tượng kỳ diệu như vậy, đều không nhịn được mà tiến về phía trước, hoàn toàn không còn để ý đến rằng họ đã đi quá xa, xa hơn cả phạm vi tìm kiếm rồi.
Cảnh sắc trong thạch sơn thực sự đẹp đến nỗi làm bọn họ quên hết tất thảy. Bốn bề đều là những ngọn núi cao uy nghi, thung lũng bên trong thậm chí còn sáng lấp lánh màu xanh lục, cỏ xanh mọc khắp mọi nơi. Nơi ở giữa thung lũng kia lại không có chút cỏ mọc nào, trông lại giống như một con đường nhỏ quanh co uốn lượn vậy, trên sườn vách núi còn bị che phủ bởi vô số những dây leo không rõ tên gọi.

Bước đi bên trong thung lũng, toàn bộ cơ thể đều vô thức mà chìm đắm trong màu xanh mướt đó, cảm thấy như đã được hòa vào làm một thể với thiên nhiên vậy, suýt nữa mà quên đi mất mục đích thật sự khi lên núi.
Nhưng, Bách Phú trong thâm tâm lại cứ luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Đi mãi đi mãi, Lăng Hạo đột nhiên nói một câu, làm cho mọi người bị dọa một trận. Anh ta đã nói : “Mọi người, có cảm thấy nơi đây quá yên tĩnh không ?”
Đúng vậy ! Vừa rồi khi vừa mới lên núi, mọi người đều nghe thấy tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu, tiếng gió nhẹ lao xao thổi. Mà hiện giờ, tất cả dường như không có bất kỳ một tiếng động hay âm thanh nào cả, cứ như chỉ là một bức tranh sơn dầu tinh tế vậy.
Kỷ Nhan giơ tay ra ngắt một ngọn cỏ xanh dưới thân mình, sau đó gọi một tiếng : ” A Hạo !”
“Sao thế ?” Lăng Hạo nhanh chóng chạy đến, lo lắng nhìn Kỷ Nhan.
“Không sao cả.” Kỷ Nhan cười khổ đáp lại, “Em chỉ muốn thử một chút, xem tai của chúng ta có vấn đề gì hay không thôi. Bởi vì nơi này … …quả thực yên tĩnh đến đáng sợ.”
“Đúng vậy, nơi này dường như có gì đó không được bình thường. Cho dù hiện giờ không có gió, nhưng cũng tuyệt đối không thể nào đến một con vật nhỏ cũng không có được. Hay là chúng ta cứ đi ra ngoài trước đã. Xa thế này rồi, Anh Đào có lẽ cũng không tới nơi này.” Ninh Tiêu cũng nói lên ý kiến của mình.
Mọi người đều hướng ánh mắt về phía Bách Phú.
“Chúng ta vẫn nên về trước đi. Cũng không thể chỉ vì một mình em họ tôi, mà lại để mọi người gặp nguy hiểm được.” Bách Phú cũng đồng tình nói.

Ý kiến đã đồng nhất, bốn người họ cùng xoay lại phía con đường lúc đến. Nhưng, dù đã đi rất lâu, song lại không thể thấy được cánh cửa đá lúc ban đầu.
Lúc này, Ninh Tiêu vẫn luôn chăm chú nhìn vào vĩ độ trên đồng hồ đeo tay của mình bỗng hoảng lên : “Chúng ta, vẫn đang ở nơi đó. Là nơi vừa mới dừng lại lúc nãy.”
Mọi người nghe thế đều thất kinh, lại quay đầu nhìn kỹ lưỡng, thì mới thấy đúng là như vậy.
Lần tìm đường tiếp này Ninh Tiêu có nhiệm vụ dẫn đường, anh ta luôn chăm chú để ý kinh độ và vĩ độ trên đồng hồ Nhưng vừa mới đi được nửa tiếng, anh ta lại đứng lại, dùng vẻ mặt nghiêm trọng trước giờ chưa từng thấy mà nói với mọi người rằng : “Chúng ta … …vẫn đang ở đúng nơi đó.”
Lúc này, tất cả mọi người đều bối rối vô cùng, chuyện này đúng là một chuyện không bình thường chút nào. Nhưng, hiện giờ họ nên làm thế nào đây ?
Đột nhiên, ba người còn lại quay đầu qua nhìn Bách Phú.
Bách Phú hiểu được ý của họ, vội vàng xua xua tay, lắp bắp mà nói : “Tôi không biết đây là chuyện gì cả, hơn nữa tôi cùng không biết pháp thuật. Bởi vì … … ” Bách Phú ngập ngừng một lát, tiếp tục nói : “Bởi vì cái anh Dịch Đạo chết tiệt kia nói tôi vốn dĩ chính là khắc tinh của pháp thuật, không có cách nào học được cả.”
Bách Phú hiểu được ý của họ, vội vàng xua xua tay, lắp bắp mà nói : “Tôi không biết đây là chuyện gì cả, hơn nữa tôi cùng không biết pháp thuật. Bởi vì … … ” Bách Phú ngập ngừng một lát, tiếp tục nói : “Bởi vì cái anh Dịch Đạo chết tiệt kia nói tôi vốn dĩ chính là khắc tinh của pháp thuật, không có cách nào học được cả.” ~
Ba người còn lại nghe vậy, mặt ai nấy đều sa sầm lại, thất vọng vô cùng.

Chẳng còn cách nào, Lăng Hạo bèn đưa ra ý kiến : “Đã không thể đi ra được, vậy thì chúng ta đi một vòng xem xem. Không chừng lại có đường đấy.”
Hiện giờ cũng chỉ còn có cách này, mấy người họ chỉ đành dựa theo hướng đang đi mà tiến về phía trước.
Cũng không biết đã đi mất bao lâu, bốn người họ cuối cùng cũng đã đi ra được khỏi bãi cỏ xanh mướt như không có cách nào chia cắt kia vậy. Nơi đến lại là một vùng đất kỳ lạ.
Nói nơi đó kỳ lạ là bởi vì, nơi đây thực sự không có ngọn cỏ nào sống được cả, chỉ có mặt đất đen xì, thậm chí đến cả hai bên vách núi cũng trơ trọi những mảnh đá màu đen. Ở giữa vùng đất trống màu đen đó có một trụ đá rất cao, thậm chí còn cao hơn cả thạch môn ( cánh cửa bằng đá ) đã nhìn thấy trước đó.
Trụ đá này ít nhất phải cần tới mười người hợp lại mới có thể ôm hết được. Nhìn vào cũng thấy rất ấn tượng, lại thêm vào hiện giờ đang là giữa trưa ánh mặt trời vừa hay chiếu thẳng vào đỉnh của trụ đá. Ánh mặt trời bị khúc xạ thành những vòng tròn ánh sáng bao bọc quanh đỉnh trụ đá, khi nhìn vào lại thấy đây rõ ràng giống như một thanh kiếm sắc đang đâm sâu xuống dưới mặt đất, thực gây sock cho bất cứ ai nhìn thấy.
Bốn người họ cẩn thận tiếp cận trụ đá màu đen đó, Ninh Tiêu trước giờ luôn năng động hưng phấn mà không ngừng đi vòng quanh trụ đá đó, còn Lăng Hạo là người vốn dĩ muốn đi tìm hiểu cũng quên mất hẳn chuyện mọi người đến đây là để tìm người, anh ta cầm máy ảnh lên chụp không ngừng, liên tiếp thốt lên : “Nơi này thật đúng là kỳ diệu.”
Nhìn thấy bộ dạng hai người đàn ông này dường như đã quên mất tất cả, hai cô gái là Bách Phú cùng Kỷ Nhan ở bên cạnh đúng là dở khóc dở cười. Đúng là đàn ông, giống hệt như trẻ con vậy ! Nhưng đồng thời, hai cô gái cũng không biết là vì lý do gì, mà cũng tự dưng cùng cảm thấy một trận trước giờ chưa từng có thoải mái vô cùng, dường như chưa từng có chuyện gì từng làm cho họ phải lo lắng vậy.
Lúc này họ vẫn chưa hề phát hiện ra, bầu trời đã xuất hiện một đám mây đen kỳ lạ. Đám mây đen đó chầm chậm từ phía chân trời bay đến, che phủ cả mặt trời trên cao, đồng thời, cũng phủ lên cả phía bên trên của trụ đá.
Đột nhiên, Ninh Tiêu kêu lên : “Mọi người mau đến đây mà xem ! Nơi này có một cánh cửa đá .”
Mọi người lập tức cùng chạy đến. Quả nhiên, ở phía dưới trụ đá, có một cánh cửa đá màu đen rộng khoảng nửa mét, có chiều cao khoảng như chiều cao một người.
“Vừa rồi có cánh cửa này không ?” Lăng Hạo nhíu chặt lông mày hỏi Ninh Tiêu.

“Không có, vừa rồi em đi mấy vòng quanh trụ đá này mà có nhìn thấy đâu.” Bản thân Ninh Tiêu cũng mơ hồ không hiểu nổi, “Cánh cửa này … …dường như là đột nhiên xuất hiện vậy.”
Kỷ Nhan tò mò bước qua dùng lực đẩy một cái lên cánh cửa đá đó, nhưng không thấy cánh cửa đá có chút động đậy nào. “Cửa bị khóa chặt lắm, không mở được.”
“Vậy sao ?” Bách Phú cũng hiếu kỳ mà chuẩn bị bước lên để đẩy thử cánh cửa đá. Nhưng điều làm cho mọi người không ngờ tới được, là cánh cửa đá này chỉ bị Bách Phú chạm nhẹ một cái, đã chầm chậm tự động mở ra, để lộ một cái lỗ đen ngòm phía bên trong.
Lần này, ba người còn lại lại há hốc hết cả mồm ra đờ đẫn nhìn Bách Phú.
Bách Phú bản thân cũng ngây ra, nhưng cũng tùy cơ ứng biến mà cười gượng một cái, rồi ấp úng nói : “Ưm … …cái cửa này hình như không được chắc chắn cho lắm.”
Nghe xong câu này, ba người còn lại trên đầu lập tức xuất hiện mấy vệt đen. Không chắc chắn ? Cách giải thích của cô ấy cũng buồn cười quá đấy ?
Tiếp đó trải qua mấy lần thương lượng, cuối cùng cũng đã có quyết định là sẽ ” xem qua rồi sẽ nói tiếp” .
Ninh Tiêu thậm chí còn đưa ý kiến rằng, rất có thể Anh Đào đã bị nhốt trong chiếc lỗ đen không biết là gì này. Nhưng ai ai cũng hiểu được, lời biện hộ này cũng vớ vẩn đến không thể vớ vẩn hơn được nữa.
Bách Phú cũng cảm thấy bản thân cô dường như cũng không còn có cách nào để khống chế não mình được nữa, rõ ràng là hiểu rất rõ hiện giờ không phải là lúc để tò mò, nhưng chính là lại không cách nào khống chế được dục vọng thôi thúc mình bước vào cái lỗ đó.
Đến cả Lăng Hạo và Kỷ Nhan trước giờ luôn lý trí cũng có cùng một suy nghĩ như vậy, chỉ là không một ai trong số họ xem xét đến khả năng gặp nguy hiểm cả.
Có lẽ ,đây chính là số mệnh mà bọn họ không cách nào tránh được !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.