Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 23: Kết Thúc Không Lời
Nhìn thấy đám ánh sáng kia biến mất, mẹ của tiểu Man mới nỉ non nói : “Tiểu Man, bây giờ con có thể an tâm mà đi đi, mẹ đã giúp con báo thù rồi. Mẹ sẽ cùng đi với con, kiếp này mẹ đã không bảo vệ con cho tốt, kiếp sau – mẹ sẽ không để con bị người ta ức hiếp nữa.”
“Bác gái … … ” Bách Phú đột nhiên ý thức được chuyện đang xảy ra, “Bác sao lại làm như thế … … ”
“Tiểu Man, mẹ cứ luôn mắng con, trước giờ chưa bao giờ yêu thương con cho tốt cả. Vì mẹ luôn sợ con sẽ học theo cái xấu, mới làm như vậy thôi.” Một dòng máu đỏ từ miệng của mẹ tiểu Man phun ra, “Tiểu Man, mẹ không có con, sống cũng không còn ý nghĩa nữa. Nếu như không vì để báo thù cho con, mẹ sớm đã đến tìm con rồi. Mẹ không thể để con phải cô đơn một mình được … … ”
Cha của tiểu Man lập tức lao đến, rồi nắm chặt lấy tay của Bách Phú, hét lên : “Mau ! Mau đi gọi bác sĩ !”
Hóa ra mẹ của tiểu Man đã uống thuốc độc.
“Không cần ! Không cần gọi ai đến cả !” Mẹ của tiểu Man giãy giụa với theo, “Tôi đã không thể cứu được nữa rồi. Tôi … …chỉ muốn được ở cùng một chỗ với con gái mà thôi … … ”
“Tôi đã giết rất nhiều người, dù cho bây giờ không chết, thì sau này cũng sẽ phải chết. Nhưng tôi không hề hối hận ! Đám súc sinh đó đều đáng chết !”
Nước mắt phủ đầy gương mặt đầy nếp nhăn đau khổ của bà, bà quay đầu sang, nói với tiểu Dạng : “Nhìn thấy cậu thực lòng giúp tiểu Man như vậy, tôi …tôi mới tha cho cậu đấy.”
“Tiểu Man, kiếp sau , … …mẹ … …nhất định sẽ … …bảo vệ con ……cho tốt, dù cho chỉ được là … …một bà mẹ … …quỷ cô độc, cũng sẽ … ….mãi ở bên cạnh con.”
Âm thanh của bà dần dần trở nên yếu ớt, rồi một u hồn màu trắng, chầm chầm xoay chuyển, đuổi theo linh hồn của tiểu Man, dần dần biến mất … …
Tất cả mọi người đều ngây người tròn mắt nhìn sự việc xảy ra trước mắt, chỉ hi vọng hai mẹ con họ có thể được sống vui vẻ ở kiếp sau… …
Nhưng, kết thúc như thế này, dù là ai cũng không hề muốn phải chứng kiến.
“Ưm … …” Tiểu Dạng than nhỏ một tiếng, làm Bách Phú chợt nhớ đến lời mẹ tiểu Man đã nói .
“Anh bị thương rồi sao ?” Bách Phú căng thẳng hỏi han, thấy mình thật ngốc vô cùng, bộ dạng của tiểu Dạng hôm nay rõ ràng là không được bình thường, vậy mà sao lại không phát giác ra chứ .
“Không sao. Ưm … … Chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi.”
Nhìn thấy bộ dáng này của tiểu Dạng, cũng đã thấy được vết thương của anh ta không hề nhẹ như lời nói chút nào.
“Tôi đưa anh đến bệnh viện.”
“Không cần, sống không vào cửa quan, bị thương không vào bệnh viện.”
“Cái gì thế hả ? Anh lại còn diễn ” Người trong giang hồ ” sao ! ” Thật đúng là, như kiểu sợ người khác không biết mình là xã hội đen vậy. ( Người trong giang hồ : nguyên gốc là ” Cổ hoặc tử “: là từ miền Bắc TQ hay dùng để chỉ những người lưu manh hoặc XHĐ )
Nhìn thấy anh ta ngất đi sau đó, Bách Phú chỉ đành nhờ tới sự hỗ trợ của Lăng Hạo và tiểu Kỳ. Mặc dù Lăng Hạo là đại thiếu gia chỉ quen hưởng thụ, còn tiểu Kỳ cũng là người đã từng bị tiểu Dạng mưu hại, nhưng giờ đây chỉ đành nhờ hai người họ chứ làm sao có thể nhờ một ông già cùng một cô gái làm việc nặng như thế này được a .
May mà Lăng Hạo và tiểu Kỳ cũng không nói gì, trực tiếp đưa tiểu Dạng đến căn phòng tốt nhất, rồi gọi bác sĩ tư đến, giúp anh ta trị liệu. Bách Phú đứng bên cạnh chăm sóc, cho đến hơn mười giờ đêm, anh ta mới tỉnh dậy.
Nhìn thấy gương mặt của tiểu Dạng lúc này đong đầy ý xin lỗi, Bách Phú mới có thể thờ phào một hơi.
Đang muốn mở miệng nói, thì lại thấy Trương Dương và Dịch Đạo đang lúng túng chạy vào phòng.
Vốn dĩ muốn trách móc hai người họ một trận, song nhìn thất bộ dạng cả người đầy vết thương, làm Bách Phú không đừng được mà ngây ra. Không phải chứ, lại xảy ra chuyện gì nữa đây ?
“Sự việc vẫn chưa xong đâu.”
Thần sắc của Dịch Đạo hiếm khi trầm trọng đến thế này, xem ra đúng là đã có rắc rối lớn rồi.
“Mẹ của tiểu Man lại tạo ra biết bao nhiêu oan hồn lệ quỷ a !” Trương Dương gương mặt là vẻ kiệt sức nói.
“Cái mớ hỗn độn này, xem ra chúng ta vẫn phải đến thu dọn.” Dịch Đạo lắc đầu nói.
“Tại sao lại nói là ‘chúng ta ‘ ? Không phải nên là ‘anh’ thôi sao ? Anh mới là pháp sư a.” Bách Phú chẳng hề đồng ý để mình lại bị cuỗn vào chuyện khủng khiếp tí nào cả, cô giờ chỉ còn muốn được yên tĩnh qua ngày mà thôi, nhưng sao lại khó đến thế chứ !
“Tôi … …” Dịch Đạo chẳng mấy khi lại đỏ mặt lên thế này nói , “Này, đám quỷ này đâu phải chỉ có một hai con, hơn nữa oán khí còn lớn đến như vậy ! Hai người không phải muốn tôi tự mình đến đó không công bằng tí nào thế đấy chứ ?”
“Vậy chúng tôi mà đi, thì có thể làm được gì ?” Bách Phú không hiểu được tò mò hỏi, “Chúng tôi đâu có phải pháp sư, đi thế không phải là đến chỗ chết sao ?”
“Xin, hai người không phải một người là phúc tinh giáng trần, một người lại quỷ thần không dám đụng vào sao , nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Nhưng … …” Bách Phú còn muốn hỏi nữa, nhưng lại bị Trương Dương nắm lấy tay, “Không sao đâu, chúng ta đi giúp cậu ấy đi. Đến lúc đó em đứng ở cửa thôi, đợi bọn anh ra là được.”
Nhìn thấy vẻ kiên quyết trên mặt Trương Dương, Bách Phú cũng cười mà vỗ vỗ ngực, đúng kiểu một người anh em nghĩa khí nói : “Đúng ! Chúng ta là đồng đội, cùng tiến cùng lùi !”
Dịch Đạo nhìn thấy nụ cười ngụy biện trên gương mặt Bách Phú, cực kỳ không thoải mái : “Haiz, là ai vừa rồi còn muốn tôi một mình đi đến chỗ chết a ! Giờ lại còn giả vờ nghĩa khí. Hừm !”
Bách Phú vội vàng vỗ vỗ vai Dịch Đạo an ủi : “Aiyo, chỉ là vì tôi tin tưởng anh lắm nên mới thế. Có điều, để anh không bị cô đơn, chúng tôi quyết định sẽ cùng đi với anh. Ngàn vạn lần cũng đừng có lùi bước nhá !”
“Chính thế, chính thế, đàn ông mà , đừng có như bà mẹ chồng vậy, cứ như mấy bà cô vậy.”
Mất một lúc dỗ dành, Dịch Đạo mới lại vui vẻ bình thường.
Dưới sự an bài của Lăng Hạo, thi thể của mẹ tiểu Man được phía cảnh sát đưa đi, mà cũng không gây bất cứ tổn hại nào đến cho khách sạn cả. Nhưng cha của tiểu Man rõ ràng là bị đả kích rất lớn, cứ ngây ra suốt, cuối cùng được Lăng Hạo an bài đi viện điều dưỡng.
Lại dưới sự bàn bạc của Lăng Hạo, Dịch Đạo cũng giúp phía cảnh sát tìm được những thi thể kia. Nhưng khi phía cảnh sát cho bao vây hiện trường để tìm chứng cứ điều tra, thù lại không ngừng phát sinh những sự việc kỳ lạ. Cũng may mà phía cảnh sát đã tiếp xúc không ít với nhưng cái chết bất bình thường thế này, nên đối với những việc hồn ma quỷ quái cũng không hề thấy kỳ lạ. Thế nên sau khi xử lý đơn giản qua những thi thể kia, phía cảnh sát rời đi trước, sau đó thông qua Lăng Hạo, nhờ mời pháp sư đến để làm công việc thu xếp những ác linh này.
Hóa ra, Dịch Đạo và Trương Dương ngày hôm đó đến trễ cũng chính là bởi việc này. Hai người họ vốn dĩ cũng giống như tiểu Dạng định đi tìm mẹ của tiểu Man nói chuyện. Nhưng người thì không gặp được, song lại phát hiện ra một căn phòng quỷ ám oán khí xông lên tận trời.
Do quỷ hồn trong căn phòng đó khi còn sống đều bị ngược đãi tàn bạo vô cùng, chết rất thê thảm, cho nên làm cho oán niệm của chúng bạo phát, mới biến thành lệ quỷ ( Lệ quỷ : để chỉ lúc chết mặc đồ đỏ, oán khí quá đậm, không thể chuyển sinh mới biến thành lệ quỷ, đứng trên đường âm tự để đợi kẻ thù xuống, mới có thể chuyển sinh, hoặc là trực tiếp đi báo thù… … ) , hơn nữa lại còn kết tụ lại một chỗ, đứng từ xa cũng có thể nhìn thấy khí đen trên nóc nhà ( Đương nhiên cái này anh Trương Dương không nhìn thấy được nha ) . Để tránh cho người vô tội bị liên lụy đến, Dịch Đạo và Trương Dương thương lượng qua, rồi sau đó quyết định đi đến căn nhà quỷ ám đó phong ấn oán khí của lệ quỷ. Kết quả hai người thương tích đầy mình. Song cũng may nhờ họ đã phong ấn lại năng lực của lệ quỷ, nếu không, bị thương chính là những người bên cảnh sát rồi.
Tám ác linh mang theo oán khí cực nặng kia, toàn bộ lại đều tập trung ở một chỗ. Dịch Đạo chỉ một mình đi thu phục đương nhiên có chút khó khăn. Nhưng hiện giờ anh ta đã có đến hai trợ thủ, Bách Phú và Trương Dương. Ai bảo bọn họ nguyện làm đồng đội của anh ta chứ ? Đồng đội đương nhiên là phải có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu rồi ! Điều này không thể trách Dịch Đạo anh được .
Đối với Dịch Đạo đây cũng là việc bất đắc dĩ, ai bảo trên người anh mang theo độc tình nguyền chứ ? Trước đây, cùng lúc sư phụ phong ấn lời nguyền độc đó trên người anh ta, cũng lại đồng thời phong ấn cả linh lực của bản thân anh. Nếu không, dựa vào pháp lực của Dịch Đạo, thì mấy con quỷ này làm sao làm khó cho anh ta được ! Vì vậy tình trạng hiện giờ, không tìm người giúp thật đúng là không được.
Hơn nữa giờ có Trương Dương là phúc tinh giáng trần, lại một thân nghĩa khí, thêm vào cả Bách Phú mang trên người dòng máu mà quỷ thần không dám lại gần … … Woa sai , sau này dù có là quỷ gì cũng không sợ nữa ! Vậy thì tiền vào không phải cũng sẽ như sông Trường Giang cuồn cuộn, không bao giờ dứt sao … …
Hê hê hê hê … … …
“Này, tiểu mập, anh tự cười ngốc nghếch gì đấy ?” Bách Phú nghi ngờ hỏi, cô sao lại cứ cảm thấy nụ cười này của Dịch Đạo xấu xa vô cùng.
“Oh, làm gì có gì, chỉ là đang nghĩ đợi khi lấy được tiền công, sẽ mời hai người ăn gì thôi.” Dịch Đạo nhanh chóng che đậy tính toán của mình.
“Đi ăn lẩu đi.” Trương Dương chen miệng vào nói, “Bách Phú thích ăn nhất là lẩu đấy.”
“Được a , được a , đi ăn lẩu.” Bách Phú lại bộ dáng ha ha cười ngốc nghếch nói , “Vẫn là tiểu Hắc hiểu em nhất.”
Dịch Đạo vô cùng bất mãn tố cáo : “Không phải đã bảo cô không được gọi tôi là tiểu mập sao , sao cô cứ không nhớ thế ! Tôi có phải là tiểu Hắc của cô đâu, tôi nhất quyết không thể để cho cô dắt mũi được.”
Bách Phú ngây ra một lúc, “Ưm, anh không thích bị gọi là tiểu mập sao ?” Thấy Dịch Đạo mạnh mẽ gật đầu, cô mới tiếp tục nói : “Vậy sau này tôi gọi anh là ‘mập mập’ nhé ? Nghe hay không ?”
Dịch Đạo nghe xong lập tức xuất hiện mấy vệt đen dài trên đầu, làm Trương Dương bên cạnh cười không ngớt.
“Mập mập a, tối nay chúng ta có đi đâu ăn một chút không ?”
“Sao cô lại hỏi như thế ?”
“Bởi vì ngày mai chúng ta phải đến căn nhà ma kia rồi.”
“Woa, nói gì mà cứ như ngày mai phải đi vào chỗ chết vậy, như kiểu bữa tối nay là bữa cuối cùng ý.”
“Vốn chính là như thế mà, nhà quỷ đấy ! Ai mà biết được ngày mai liệu có thể sống mà quay về hay không .”
“Đám quỷ đó đã bị chúng tôi phong ấn lại rồi, cô còn sợ nữa sao ?”
“Đúng đấy Bách Phú, em đừng sợ, ngày mai anh và Dịch Đạo sẽ bảo vệ em. Cho dù anh có việc gì, cũng quyết không để em gặp chuyện được !”
“Tiểu Hắc, anh tốt thật … … ”
“Này, hai người đừng làm tôi buồn nôn thế nữa đi, coi tôi là người vô hình đấy à ! ”