Mười Ba Lời Nguyền

Chương 22: Tâm nguyện của tiểu Man - Hạ


Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 22: Tâm nguyện của tiểu Man – Hạ

“Ngày hôm nay cuối cùng cũng đã đến rồi.” Bách Phú trong tim đang nghĩ về sự giải thoát của tiểu Man, nhưng lại cũng rất lo tiểu Man khi ra đi mà vẫn phải mang theo luyến tiếc trong lòng.
Dịch Đạo cùng Trương Dương sớm đã đến sân bay đón tiểu Kỳ.
Lại quay về căn phòng 1423, Bách Phú trong tim đong đầy xin lỗi. Vừa rồi Bách Phú lại vừa gọi điện thoại cho mẹ của tiểu Man, muốn nói lời xin lỗi, rồi cố gắng thuyết phục bà. Nhưng điện thoại lại chẳng có ai nghe máy cả. Gọi điện thoại cho tiểu Dạng, cũng không có người nghe máy. Bách Phú càng lúc càng tức giận, cái tên này, còn nói nhất định sẽ không để cho tiểu Man phải mang theo tiếc nuối rời đi, còn nói cái gì mà dù phải trói cũng sẽ trói bà đưa đến chứ ! Thật đúng là vớ vẩn !
Khi vào phòng, linh hồn của tiểu Man trong phút chốc đã vây đến, giống như đang thân thiết ôm lấy Bách Phú vậy. Nhìn thấy gương mặt trên bức tường kia đã biến thành màu hồng phấn, Bách Phú trong tim cũng được an ủi phần nào, điều này cho thấy rõ ràng tiểu Man đã dần dần buông đuợc oán niệm xuống. Sau khi giao tiếp thân mật, Bách Phú lại an tâm hơn nhiều. Vì Tiểu Man đã đáp ứng với cô, bất luận có thể gặp được mẹ lần cuối hay không, cô cũng nguyện ý đi đầu thai. Bách Phú lúc này thực vui vẻ đến mức chỉ muốn ôm lấy tiểu Man mà hôn cô một cái.
Lúc nói chuyện sau đó, Bách Phú rốt cuộc cũng biết được tại sao ngày hôm qua Trương Dương lại không đi với mình. Hóa ra, anh vẫn cùng Dịch Đạo luôn ở đây khuyên nhủ tiểu Man, anh nói với tiểu Man chuyện Bách Phú đã vì cô mà vất vả ra sao, Bách Phú vì sao hôm qua lại thấy có lỗi với cô như vậy … …
Tiểu Man lúc nói những chuyện này, hình như lại còn đang cười , “Ừm, cái anh chàng đó … …anh ta, dường như là thích cô lắm đấy.”
“Gì chứ a, cô đừng có nói lung tung.” Gương mặt Bách Phú phút chốc đã đỏ ửng cả lên. Cái anh tiểu Hắc này …. …đúng là vào lúc mình cần anh ấy nhất, anh ấy vẫn luôn ở bên cạnh mình, nhưng đó chỉ là quan hệ bạn bè mà thôi. Không sai, anh ấy cái gì cũng tốt cả, chỉ là bản thân đối với anh ấy lại thiếu đi mất cảm giác rung động giữa hai người yêu nhau.
Tiểu Man cười, lần này Bách Phú đã thực sự nghe thấy tiếng cười của cô ấy. Cũng là do cô ấy không muốn xuất hiện trong bộ dáng dọa người kia nữa, nên mới chỉ thấy một làn khói như hiện giờ. Nhưng chỉ cần cô xóa đi được oán khí trong linh hồn, là sẽ có thể lấy lại được dáng vẻ xinh đẹp như trước khi tự sát.
+++ +++ +++ +++ +++

Cha của tiểu Man đã đến, Bách Phú để ông đi gặp tiểu Man trước. Sự kích động của hai bố con cũng lây truyền sang cả Bách Phú, cứ nghĩ đến mình từ nhỏ đã mất cha mẹ, làm cô không khỏi thấy buồn phiền.
Tiếp đó, tiểu Kỳ cũng đến, anh ta cao hơn nhiều so với khi Bách Phú thấy lần trước, cũng đẹp trai hơn. Tiểu Man vừa trông thấy tiểu Kỳ, lập tức thấy nơi cô phát ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt, từ một đám sương mờ mờ, biến thành hình người, toàn thân nép vào trong lòng tiểu Kỳ.
Tiểu Kỳ cũng thâm tình mà nhẹ vuốt ve đám ánh sáng đỏ trước mắt, dường như sợ đám ánh sáng đỏ này sẽ lại biến mất vậy. E ngại sẽ làm phiền đến hai người họ, Bách Phú lui ra khỏi phòng.
Ra ngoài thấy tiểu Dạng đã đến, sắc mặt trắng bệch, trên đầu còn đầy những giọt mồ hôi, biểu tình cũng vô cùng trầm trọng, anh ta căng thẳng nói với Bách Phú : “Mẹ của tiểu Man đã đến chưa ?”
“Chưa thấy a !” Bách Phú thấy kỳ lạ đáp lời , “Có điều cha cô ấy và tiểu Kỳ đã đến rồi.”
Gương mặt tiểu Dạng trong phút chốc ảm đạm hẳn xuống, nhưng anh ta rất nhanh lại phục hồi lại trạng thái bình thường, cẩn thận hỏi dò Bách Phú : “Tiểu Man cô ấy … …nhất định vui lắm đúng không ?”
“Đúng vậy.” Bách Phú nhìn gương mặt không chút huyết sắc của tiểu Dạng, tùy ý mà đáp lời anh ta. Trong tim lại nghĩ, tiểu Dạng đáng thương a, rồi anh sẽ tìm thấy hạnh phúc của chính mình thôi.
Điện thoại vang lên, Bách Phú nhìn vào thấy hóa ra là Lăng Hạo : “Vâng, Lăng thiếu, có chuyện gì thế ?”
“Bách Phú, mẹ của tiểu Man đã đến chưa ?”

“Chưa đến .”
“Cô có nhớ hay không, cô trước đây có nói đến chuyện một nữ sinh tóc vàng tìm đến tiểu Man khiêu khích trước ý … … “
“Tôi vẫn nhớ .”
“Cô ta mất tích rồi, cũng giống như mấy người khác vậy.”
“Gì cơ !”
“Phía cảnh sát đang nghi ngờ mẹ tiểu Man, hiện giờ đã hạ lệnh bắt rồi.”
“ … … “
“Bách Phú, cô còn đang nghe không ?”

“Oh, vâng. Bà ấy, … …đã đến đây rồi.”
Không sai, mẹ của tiểu Man đến rồi. Bà một thân mặc đồ tây phục, tóc cũng được vấn lên cao rất gọn gàng, cao nhã lịch sự, lại thêm cặp kính không gọng trên gương mặt nữa, đúng thật là toàn thân từ trên xuống dưới đều không có chút khuyết điểm nhỏ nào, hoàn mĩ vô cùng.
“Bác … …đến rồi. Mau vào đi ạ, tiểu Man đang đợi bác đấy.” Thấy mẹ của tiểu Man đã đến, Bách Phú thực sự không biết là nên vui mừng hay bi thương nữa, giờ cô mới chợt hiểu ra được, rằng mẹ của tiểu Man thực sự rất yêu thương cô, hơn nữa còn vượt qua tình yêu thương của các bà mẹ khác rất nhiều, chỉ có điều cách thức không đúng mà thôi.
“Cám ơn cháu, cám ơn cháu đã giúp đỡ tiểu Man nhà bác. Người tốt như cháu nhất định sẽ được báo đáp.”
Bách Phú đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy mẹ tiểu Man nở nụ cười với mình, không đừng được mà bị chấn động. Liền sau đó ngay lập tức có chút xấu hổ : “Cháu xin lỗi, bác gái. Lần trước cháu thật là thất lễ, xin bác đừng giận.”
“Sao lại thế được, bác biết, cháu đều vì tiểu Man cả.” Trong ánh mắt mẹ tiểu Man lúc này đều là sự thân thiết, làm Bách Phú cảm thấy người phụ nữ trước mắt này, dường như cùng người phụ nữ ngoan cố hôm trước là một người hoàn toàn khác vậy.
Trong lúc đó mẹ của tiểu Man thoáng nhìn thấy tiểu Dạng, ánh mắt đột nhiên chấn động, sau đó ánh mắt lại như chưa từng có chuyện gì mà di chuyển đi chỗ khác, rồi đi vào trong phòng 1423.
Bách Phú nhìn thấy ánh mắt bà có chút cổ quái, bèn cũng quay đầu lại nhìn tiểu Dạng một cái, kết quả lại thấy tiểu Dạng đang vã mồ hôi ra như tắm, hơn nữa thân thể lại như đang có chút run rẩy, dường như đang cực kỳ khó chịu. Bách Phú bèn nhanh chóng hỏi han : “Anh sao thế, có phải là bệnh rồi không ?”
Thấy tiểu Dạng trên người vẫn khoác áo ngoài, bèn nói tiếp : “Đấy, trời nóng thế này, anh lại còn mặc lớp áo dày như vậy, nhất định là bị cảm lạnh rồi đúng không ?” Nói xong, bèn giơ tay ra muốn chạm vào trán anh ta. Nhưng tiểu Dạng lại nhanh chóng tránh đi, nắm chặt lấy áo khoác mà nói : “Tôi không sao , cám ơn cô, Bách Phú.”
Thấy phản ứng có phần khoa trương của tiểu Dạng, Bách Phú thấy rất tủi thân, không nhịn được mà tru môi ra nói : “Làm gì thế, tôi chỉ quan tâm anh thôi mà, đâu có phải định làm gì thất lễ với anh đâu !”

“Xin lỗi, tôi không cố ý đâu.” Tiểu Dạng bất lực nhìn Bách Phú rồi cười khổ một cái.
“Thôi, anh đang bị bệnh như thế, lần này tha cho anh đấy. Thấy không, giờ đã biết Bách Phú tôi là người có bao phần rộng lượng rồi chứ ?” Bách Phú bày ra một bộ dạng rất hào phóng, lại còn đắc ý mà cười ha ha nữa.
Ay, chết !!!
Những việc vừa rồi đều bị Lăng Hạo vừa mới đến nhìn thấy cả. Vừa thấy bộ dạng Bách Phú cười đắc ý thoải mái như vậy, làm anh ta không nhịn được mà cười.
Đúng vào lúc đó, trong phòng 1423 truyền đến một tràng âm thanh kỳ lạ, tiếp đó, tiểu Kỳ từ bên trong đi ra, thân mật nói với Bách Phú : “Bách Phú, tiểu Man muốn gặp mọi người, muốn được cảm ơn tất cả mọi người.”
Mọi người vui vẻ bước vào, đã thấy linh hồn của tiểu Man đã hồi phục lại được dáng vẻ xinh xắn lúc đầu. Cô ấy, đang cười thật vui vẻ. Xem ra, hiện giờ oán khí trong cô thực sự đã biến mất rồi.
Cô nhìn thấy Bách Phú, vui vẻ nói : “Bách Phú, cám ơn cô ! Cô xem, cha và mẹ đã làm hòa rồi. Tôi vui quá ! Tôi, phải đi rồi. Trương Dương và Dịch Đạo đâu ?”
“Tôi không biết nữa !” Hai cái anh này, cũng không biết là biến đi đằng nào nữa. Mặc dù Dịch Đạo nói chỉ cần tiểu Man cam tâm tình nguyện, thì sẽ không cần phải siêu độ nữa. Nhưng, anh ấy nhẽ ra phải có sự chuẩn bị đầy đủ chứ !
“Tạm biệt … … ” Tiểu Man chầm chậm biến thành một đám ánh sáng, chầm chậm biến nhỏ dần, cho đến khi biến mất hẳn.
p/s: Có phải mọi người đang thắc mắc sao mà tiểu Man ra đi dễ dàng như vậy ? Có lẽ nên có phần Dịch Đạo trổ tài, rồi tiểu Man hóa quỷ dọa người nữa nhỉ ? Nhưng ta thấy, điều mà t/g muốn nói ở đây là, dù là ai , dù bạn có thấy người đó mang dáng vẻ gì , hay đã từng làm gì để bị tai tiếng, thì cũng không có nghĩa họ xấu xa hoàn toàn, xấu xí hay đẹp đẽ không làm nên một con người hay một tính cách, giống như khi tiểu Man nở nụ cười hay hóa thành dáng người nép vào lòng tiểu Kỳ ca ca vậy, quỷ cũng có hỉ nộ ái ố, chỉ là bạn có đủ tình yêu dành cho họ để họ sẵn lòng đưa cho bạn xem nơi sâu nhất trong trái tim họ hay không thôi… …


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.