Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 191: Lốc Xoáy ( 06 )
Chuyển ngữ: Bibon
Chung Chí thầm chúc phúc cho sự may mắn của Thạch Ngọc, có điều, giấc mộng không dừng lại ở đó.
Những cảnh tượng sau đó nhanh chóng lướt qua, toàn bộ đều là cảnh tượng học hành của Thạch Ngọc và tiểu đệ. Có đôi khhi, Chung Chí cũng nhìn thấy tiểu đệ Thạch Phương nhìn đại ca đang len lén học sách y thuật, trong mắt quét qua tia bất đắc dĩ và ngưỡng mộ.
“Đại ca, ca cũng dạy đệ y thuật nhé. Đệ nhất định sẽ không nói cho ai khác đâu.” Tiểu đệ Thạch Phương kéo ống tay áo đại ca cầu khẩn.
Thạch Ngọc bất lực nhìn tiểu đệ một cái, “Ta đã đồng ý với sư phụ sẽ không truyền cho bất kỳ ai rồi.”
Nhìn thấy sự thất vọng vô hạn trong mắt tiểu đệ Thạch Phương, Thạch Ngọc vội vã an ủi: “Yên tâm đi tiểu đệ, ta đi tìm sư phụ thử xem, nhờ người cũng thu nhận đệ làm đồ đệ.”
Thạch Phương nghe thế lập tức vui hẳn lên.
Có điều, Bạch sư phụ lại cự tuyệt lời khẩn cầu của đồ đệ mình: “Dựa theo quy định của tổ tông truyền lại, phái của ta chỉ có thể truyền cho một người. Con hãy bảo tiểu đệ bỏ ý định này đi.”
Thạch Ngọc nước mắt vòng quanh đem lời của sư phụ nói lại cho tiểu đệ Thạch Phương. Nhìn thấy vẻ thất vọng trên gương mặt tiểu đệ mình, gương mặt Thạch Ngọc đong đầy mặc cảm tội lỗi và buồn đau. Cậu bé vỗ vỗ vai Thạch Phương nói: “Yên tâm đi tiểu đệ, đại ca sẽ chăm sóc đệ thật tốt. Chăm sóc đệ cả cuộc đời này.”
Nhìn thấy vẻ kiên định và nghiêm túc trên gương mặt Thạch Ngọc, mặc dù không che được sự thất vọng trên gương mặt mình, nhưng Thạch Phương vẫn mỉm cười gật gật đầu.
Rất nhanh, hai đứa bé đã trưởng thành. Thạch Ngọc trở thành một vị đại phu lành nghề hiền hậu, đã khác hoàn toàn với đứa bé trước đây trời không sợ đất không sợ đi trộm bánh rán khi xưa. Tiểu đệ Thạch Phương thân thể vẫn luôn ốm đau giờ cũng đã biến thân trở thành một thiếu niên ưu tú… …
*
Một hồi chuông điện thoại lảnh lót vang lên kéo Chung Chí từ cơn mơ tỉnh lại, ngồi ngây ra trên giường một lúc, Chung Chí mới nhớ ra phải nhận điện thoại.
“Này, cậu đã tỉnh chưa thế?”
Chung Chí bất đắc dĩ cười: “Hóa ra là cậu à, Dao Dao, sao sớm thế này đã điện thoại thế?”
“Giờ mà còn sớm à? Đã chín giờ rồi đấy, tớ đã đến công ty làm việc rồi.”
“Hôm nay hình như tinh thần cậu tốt lên nhiều đấy nhỉ? Công việc không có gì khó khăn chứ?”
“Không có, giống như cậu đã nói. Lúc tớ làm việc, đúng là sẽ tạm thời quên được chuyện về anh Chung Nghĩa. Tớ nghĩ, sau này tất cả rồi sẽ dần tốt đẹp lên.”
“Thế là đúng rồi, anh trai nhất định không hi vọng cậu cứ mãi u buồn đâu.” Chung Chí vui mừng vì Dao Dao đã có niềm tin để bắt đầu lại cuộc sống, nhưng đồng thời anh cũng vô cùng khâm phục sự kiên cường của cô, ít nhất khoảng thời gian này anh cũng không thể làm được như cô đã làm.
Sau khi bị cuộc điện thoại làm tỉnh giấc, Chung Chí đi rửa mặt rồi đến công ty.
“Chào Chung tổng.”
Mỗi một nhân viên khi nhìn thấy Chung Chí đều lễ phép chào hỏi anh, còn Chung Chí chỉ mỉm cười gật gật đầu với mỗi người họ. Từ lúc tiếp nhận công ty tới nay, anh ta cảm thấy bản thân đã thực sự dần dần hòa nhập được vào nơi đây.
Nhưng còn chưa đợi Chung Chí làm việc được bao lâu, thư ký của anh ta đã bước vào thông báo đã tới thời gian họp.
“Còn nữa … …Tần tổng của công ty Hoa Nam hôm nay cũng từ Thượng Hải tới đây.” Thư ký nhỏ giọng nhắc nhở.
Chung Chí nhíu nhíu mày hỏi: “Tần Chính vốn ở Đại Phương đó sao?”
Sau khi có được câu trả lời khẳng định của thư ký, Chung Chí nhất thời nhớ tới lão già xảo quyệt đó. Trước đây lần giao dịch nào của Chung Chí, chưa có lần nào không thua trong tay lão ta. Anh trai Chung Nghĩa quãng thời gian trước đây không rõ đã dùng cách thức dì với lão, mà khiến lão từ vị trí cao nhất của công ty Đại Phương ngã xuống một công ty nhỏ của Huynh đệ Chung thị.
Nói thực, đối với Chung Chí mà nói, anh ta đối với Tần Chính này vẫn có chút vướng mắc trong lòng, dù sao áp lực bị thua dưới tay lão nhiều lần vẫn nằm trong ý niệm, không dễ gì buông xuôi được. Có điều giờ đã ngồi lên vị trí này, thì không thể không đại lượng một chút. Bất luận ra sao, Tần Chính cũng là một người có năng lực, hơn nữa công ty cũng cần người có tài như ông ta.
Hội nghị đã bắt đầu, hôm nay là hội nghị đầu kể từ khi Chung Chí tiếp quản công ty, chủ đề chính là bàn về sự phát triển trong tương lai của công ty. Cho nên, mỗi vị quản lý cấp cao trong công đều đến tham dự cuộc họp này. Để có thể khiến cho mọi người tiếp nhận được kế hoạch của mình một cách trực quan hơn, Chung Chí còn đặc biệt dốc sức chuẩn bị PPT một cách cẩn thận, hi vọng có thể vì công ty dốc hết sức mình. Chuyện ra đi sớm của anh trai vốn đã là một cú đả kích lớn đối với công ty, nhưng việc phát triển của công ty không thể vì thế mà dừng lại.
Tuy nhiên, khi Chung Chí đang chăm chú giảng giải, một giọng nói nhẹ nhàng truyền tới: “Hừm, chỉ là một kẻ bại trận dưới tay ta, vậy dựa vào cái gì bắt ta phải ngồi dưới nghe nó giảng?”
Giọng nói đó không nhanh không chậm, mang đầy bất mãn và khinh miệt.
Chung Chí chỉ cảm thấy hô hấp như ngừng lại, trong đầu một mảng trắng xóa. Chung Chí đã nhận ra giọng nói này, ông ta chính là Tần Chính đã khiến anh ta nhiều lần thất bại. Chung Chí biết Tần Chính này vốn là kẻ kiêu ngạo vô cùng, khó chịu thuần phục người khác. Nếu không phải do Tần Chính này thực lòng tâm phục khả năng của anh trai Chung Nghĩa, thì ông ta tuyệt đối không bao giờ đến Huynh đệ Chung thị giúp đỡ họ. Nhưng, Chung Chí vạn lần cũng không thể ngờ, Tần Chính này lại không giữ thể diện cho anh ta như vậy, trước mặt bao nhiêu người bôi xấu bộ mặt anh ta.
Tất cả những người ngồi trong phòng họp nghe thấy những lời này của Tần Chính đều ngạc nhiên đến đờ người, sau đó ai nấy vội vã cúi đầu, không khí đang vui vẻ lúc trước giờ biến thành ngượng ngập thấy rõ.
Để không khí phòng hợp không bị đông cứng xuống, Chung Chí chỉ có thể giả vờ như chưa hề nghe thấy gì, lại tiếp tục bài diễn thuyết của mình. Nhưng chuyện này rõ ràng vẫn có ảnh hưởng nghiêm trọng tới tinh thần anh ta, lúc sau, anh ta không chỉ một lần giở sai trang PPT, giảng sai nội dung… …về sau nữa, chỉ đành nhanh chóng kết thúc. Còn về những lời phát biểu phía sau của mỗi vị lãnh đạo các bộ phận trong công ty, Chung Chí một câu cũng không nghe lọt, anh ta chỉ có thể như người không còn ý thức dùng bút vẽ loạn xạ lên trang giấy nháp, tình trạng đó kéo dài mãi đến sau khi kết thúc cuộc họp.
Một mình ngồi lại trong văn phòng, Chung Chí vẫn chưa thể trở lại trạng thái bình thường sau khi bị đả kích.
“Trong lòng tất cả mọi người, chỉ có anh trai mới là anh hùng của công ty, còn mình bất quá chỉ là đứa may mắn nhặt được miếng bánh rơi từ trên trời xuống chăng?” Chung Chí lệ vòng quanh tự cười chính mình. Kỳ thực, Tần Chính này cũng chẳng phải lần đầu ở trước mặt mọi người hạ thấp anh ta, trước đây khi anh trai còn cũng đã như thế. Chỉ là anh trai không rõ vì nguyên nhân gì mà không những không ngăn Tần Chính, ngược lại còn nói Chung Chí quá trẻ con, bảo anh ta phải học tập Tần Chính mới đúng. Song hiện giờ Chung Chí đâu còn đứng ở vị trí cũ, là người lãnh đạo tập đoàn công ty, anh ta thực không cách nào tiếp nhận việc bị lăng nhục như thế này.
Cứ nghĩ tới đây, Chung Chí không đừng được lại có chút bất mãn với anh trai, nếu không phải lúc trước anh trai quá mức dung túng Tần Chính này, thì ông ta làm sao có thể dám làm chuyện mất mặt anh ta như thế trước toàn thể công ty?
Một cơn lửa giận bùng lên lan tỏa khắp người anh ta, sự bực tức cũng tăng lên theo cấp số nhân trong lồng ngực. Cuối cùng, anh ta không thể nhẫn nhịn được thêm áp lực không khí xung quanh, trực tiếp cầm chìa khóa xe, đến câu bàn giao lại cũng không có đã rời khỏi công ty.
Lăng Hạo và Bách Phú đến muộn mất một chút chỉ đành nhìn theo đuôi xe của Chung Chí mang theo bụi mù trời rời đi, bất lực nhìn lẫn nhau.