Mười Ba Lời Nguyền

Chương 190: Lốc Xoáy ( 05 )


Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 190: Lốc Xoáy ( 05 )


Chuyển ngữ: Bibon
“Bệnh tình của tôi sẽ xấu đi sao?” Chung Chí mở lời nói trước.
Bác sĩ Lâm trầm ngâm một lát, gật gật đầu: “Rất có khả năng.”
Chung Chí cúi đầu cười cười, không có sợ hãi, chỉ có chút mệ mỏi.
Đối với người bệnh kiên cường như thế này, bác sĩ Lâm thực sự có chút hảo cảm, ông nhẫn nại an ủi Chung Chí: “Anh xem, đây chính là cục máu đông trong não anh. Yên tâm, đối với loại máu đông như thế này chỉ cần nó không chuyển hóa thành khối u, sẽ không có nguy hiểm gì quá lớn cả. Hiện giờ y học kỹ thuật rất hiện đại, cho nên nhất định anh phải có niềm tin đối với căn bệnh của chính mình.”
“Cảm ơn ông, bác sĩ Lâm.” Chung Chí nhè nhẹ mỉm cười một chút, anh ta có thể cảm nhận được ý tốt trong lời nói của bác sĩ Lâm.
“Đúng rồi bác sĩ Lâm, tôi gần đây quả thực đã xuất hiện hiện tượng hoang tưởng. Cứ luôn nghe thấy có người đang nói bên tai mình, nếu không tôi cũng không bị đâm xe như thế này.”

“Á, nhanh như thế sao?” Bác sĩ Lâm kinh ngạc trầm ngâm một lát. “Như vậy đi, tôi giúp anh chụp mấy tấm phim, xem xem cục máu đông này có chuyển biến thành ác tính không đã.”
Sau hồi lâu kiểm tra, gương mặt bác sĩ Lâm sau khi xem kết quả phim đúng là đã xám xịt lại. Ông hương về phía Chung Chí xin lỗi, bất lực nói: “Quả nhiên là ác tính, hơn nữa còn tương đối nghiêm trọng.”
Sau khi nói xong, bác sĩ Lâm lại lấy tấm phim chụp ngày hôm qua ra, so sánh một lúc, rồi không hiểu được than: “Thực không thể hiểu được sao có thể chuyển biến xấu đến thế này! Hôm qua rõ ràng vẫn chỉ là một cục máu đọng, vậy mà hôm nay đã biến thành khối u rồi!”
“Tôi có thể xem không?” Chung Chí nhẹ nhàng mở miệng hỏi.
Bác sĩ Lâm đưa hai tấm phim của hai ngày chụp cho anh ta xem.
Chung Chí không phải bác sĩ nên đương nhiên không thể hiểu được, song phần tối ở giữa não kia vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng, màu sắc của nó đúng là đã thẫm hơn hôm qua rất nhiều.
Xem hồi lâu, Chung Chí đột nhiên cười lên, anh ta đưa mấy tấm phim đặt lại trước mặt bác sĩ Lâm: “Bác sĩ Lâm, ông xem cái bóng đen trong này có phải rất giống một trái tim không?”
Bác sĩ Lâm kinh ngạc, nhíu mắt nhìn thật kỹ phần tối đó, cũng cười cười đáp lại: “Đúng là giống thật.”
*
Sau khi từ bệnh viện đi ra, đã là hai giờ chiều. Chng Chí không nghe theo lời bác sĩ Lâm về nhà nghỉ ngơi, mà đi thẳng đến công ty. Hạng mục Phật Sơn ở công ty còn vô số các vấn đề nghiêm trọng phát sinh hôm nay anh ta nhất định phải đến để giải quyết.
Mặc dù thân thể đang không thoải mái, nhưng vấn đề ở công ty vẫn được giải quyết thuận lợi. Ông chủ của doanh nghiệp Phật Sơn thấy thế đối với ông chủ trẻ tài năng có thực lực là Chung Chí vô cùng ngưỡng mộ, hơn nữa còn biểu thị muốn được tiếp tục hợp tác tiếp với Chung Chí. Những thuộc hạ dưới quyền ở công ty, cũng đối với cách giải quyết vô cùng thuận lợi của anh ta cũng vô cùng thán phục. Một cổ đông lớn thậm chí còn trực tiếp điện thoại đến để ca ngợi cách giải quyết của ông chủ trẻ.
Từ lúc tiếp quả công ty thay anh trai, Chung Chí đây là lần đầu tiên có cảm giác thành công mãnh liệt đến vậy. Mọi người không còn nhìn anh như kẻ thư sinh mới tốt nghiệp từ đại học ra với cái đầu rỗng tuếch, mà giờ đã thực sự vọi anh ta là trụ cột chính của công ty.
Sau khi về nhà, Chung Chí đặc biệt vào lúc thắp hương, đem tin tức này nói với anh trai. Anh ta rất hi vọng anh trai cũng có thể cảm nhận được sự vui mừng này, mặc dù nơi này chỉ còn lại di ảnh của người quá cố.
Chung Chí cô đơn ngồi dựa vào chiếc ghế trên ban công rộng lớn, từ bên trên tầng cao của tòa nhà nhìn xuống cảnh sông bên dưới, thành phố này hoa lệ đến vậy, trước đây bản thân anh ta nào có lúc tưởng tượng được sé có cuộc sống như thế này?

“Bây giờ đã biết chưa? Thực ra, có rất nhiều rất nhiều những thứ còn quan trọng hơn anh trai của ngươi. Không có hắn, ngươi còn ưu tú hơn nữa.” Lại là giọng nói đó, mang theo âm lãnh và lạnh lùng vang lên.
Chung Chí không ngừng nhìn khắp bốn phía, trên trán đột nhiên xuất hiện một tầng mồ hôi. Ngây ra một chút, anh ta bước vào phòng khách cầm lọ thuốc khống chế thần kinh. Uống thuốc xong, trái tim Chung Chí cũng bình tĩnh hơn. Quả nhiên, anh ta đã không còn phải nghe thêm cái giọng nói xa lạ kia nữa.
Cũng do gần đây nghỉ ngơi không được tốt, rất nhanh Chung Chí đã ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ, anh ta lại xem tiếp ‘bộ phim’ chưa kết thúc kia… …
*
“Bạch sư phụ, bệnh của tiểu đệ con có phải rất nhanh sẽ khỏi được không?” Đứa bé trai khoảng mười ba mười bốn tuổi hướng về phía một ông già trên người mặc áo trắng cung kính hỏi.
(Chung Chí ngay lập tức nhận ra nó, nó chính là đứa bé trai đã ăn trộm bánh rán hôm trước. Nó đã lớn hơn nhiều, bộ quần áo mặc trên người cũng sạch sẽ hơn, người cũng trở nên đẹp hơn, nếu như không phải trên mu bàn tay phải vẫn còn có vết sẹo dài, Chung Chí gần như không nhận ra nó được nữa.)
Ông lão áo trắng cười cười, ” Yên tâm đi Thạch Ngọc, bệnh của Thạch Phương của con chỉ cần uống thêm ba lần thuốc nữa là khỏi.”
(Chung Chí không cầm được nhíu nhíu mày. Thạch Ngọc? Một đứa con trai sao lại có tên con gái nhỉ?)
“Thực thế sao? cảm tạ Bạch sư phụ.” Đứa bé trai tên gọi Bạch Ngọc đó lập tức quỳ xuống đất, trên gương mặt đầy niềm vui sướng.
“Con xem con!” Ông lão áo trắng mỉm cười đỡ Thạch Ngọc đứng lên. “Ta cứu tiểu đệ Thạch Phương là vì thấy tình huynh đệ con đối với nó sâu nặng. Thạch Ngọc, dù sao Bạch mỗ ta đây cũng chưa có đệ tử. Nếu con không chê, hôm nay ta sẽ nhận con làm đệ tử, đem y thuật toàn bộ truyền lại cho con. Thế nào?”

“Con?” Thạch Ngọc rõ ràng đã bị những lời nói này làm cho kinh ngạc, nó hoang mang chớp chớp mắt, không biết nên trả lời thế nào.
Ông lão áo trắng hiền từ nhìn Thạch Ngọc hỏi: “Thế nào, con có đồng ý không?”
Thạch Ngọc vội vã chắp hai tay cung kính nói: “Sao có thể chứ, con là đang lo lắng … …con sẽ không học được, con đến chữ cũng không biết, sao có thể viết đơn thuốc cho bệnh nhân đây?” Thạch Ngọc u buồn cúi đầu nói.
“Đừng lo, sư phụ sẽ dạy cho con. Chỉ cần con dụng tâm học hành, nhất định sẽ trở thành đại phu rất giỏi.”
“Đa tạ sư phụ! Đồ nhi lập tức dâng trà cho người.”
“Nhớ kỹ, y thuật sư phụ truyền cho con nhất định phải giữ kín, không được truyền cho người ngoài, kể cả tiểu đệ của con.”
“Con biết rồi thưa sư phụ.”
Nụ cười trên gương mặt Thạch Ngọc lúc này đã chấn động đến tận trái tim Chung Chí.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.