Mười Ba Lời Nguyền

Chương 141: Hồn Bất Tử ( Chín )


Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 141: Hồn Bất Tử ( Chín )

“Vậy sao? Chị thực xác định như thế sao?” Ninh Tiêu chính vào lúc này xuất hiện ở cửa phòng tài vụ, vừa nãy là đúng là sai anh ta đều rất rõ ràng.
Mấy ngày nay, dài như mấy năm vậy. Ninh Tiêu còn cảm giác thấy thế, vậy thì Đặng Hân nhất định còn khổ sở hơn nhiều.
Ngày ngày nhìn Đặng Hân một mình đơn độc gánh vác tất cả những lời đồn đại cùng áp lực, Ninh Tiêu liền cảm thấy vô cùng thương tiếc. Những lời nói kia ác độc như thế, đến Ninh Tiêu là người đứng ngoài còn cảm thấy không thể chịu đựng được, vậy Đặng Hân thì sao?
Nhất là khi nhìn thấy Đặng Hân luôn lộ ra bộ dạng nở nụ cười thoải mái giả bộ như rất mạnh mẽ với mình, Ninh Tiêu vô cùng cảm động và đau lòng. Anh ta hiểu, sự kiên cường của Đặng Hân, là vì anh ta.
Vì để cho anh ta không áy náy nữa, tiếp tục sống những ngày giống như trước kia. Đặng Hân đang dùng chính đôi bờ vai mỏng manh của chính mình, để gánh vác sức ép nặng nề không nên thuộc về cô ấy. Nếu so sánh ra, thì anh ta thực chẳng đáng mặt đàn ông.
Ninh Tiêu gương mặt không chút thay đổi đi đến trước mặt kế toán Lâm: “Chị thực sự xác định tôi sẽ không đuổi chị sao? Chị không tôn trọng bạn gái của tôi, chính là không tôn trọng tôi. Tôi không có nhiều thời gian, chỉ có thể cho chị mười giây. Nếu chị còn không xin lỗi cô ấy, tôi sẽ lập tức bảo bộ phận nhân sự đánh thư thôi việc cho chị.”
Lời nói này của Ninh Tiêu, thiếu chút nữa đã làm cho những người xung quanh rớt hết cả cằm xuống: bạn gái? Chuyện từ khi nào thế?
Ngừng một chút, Ninh Tiêu không buông tha chậm rãi nói với kế toán Lâm sắc mặt đang vô cùng khó coi: “Chị không đồng ý xin lỗi đúng không? Được, tôi lập tức bảo phòng nhân sự làm đơn cho chị.”
“Vậy thì xin lỗi vậy.” Kế toán Lâm không phục nói.

“Xin lỗi, chị đã vượt quá mười giây rồi! Tôi nói trong mười giây xin lỗi, là chị phải trong mười giây đó nói xin lỗi. Vượt quá một giây cũng không được!” Ninh Tiêu lạnh như băng quay đầu lại, nói với tiểu Hoàng bên phòng nhân sự đang đứng phía sau hóng hớt, “Tiểu Hoàng, lập tức đi nói với giám đốc Trần, đánh một bản đơn thôi việc cho kế toán Lâm, dựa theo quy định của luật lao động mà bồi thường.”
Tiểu Hoàng sửng sốt, lập tức nghe lời đi làm việc, như sợ chính mình cũng sẽ bị cho nghỉ vậy. Bất luận thế nào, lương bổng phúc lợi chỗ này tốt như vậy, công việc bên ngoài kia lại cũng đâu có dễ tìm.
Sau khi tiểu Hoàng rời đi, Ninh Tiêu nói với những người xung quanh: “Lần trước tôi và Đặng Hân có gây gổ một chút, khiến mọi người hiểu lầm. Bắt đầu từ hôm nay, ai nếu còn tiếp tục không tôn trọng bạn gái tôi, vậy tôi cũng sẽ không tôn trọng người đó nữa, đến lúc đó thì cứ tự động rời đi!”
Bốn bề lập tức trầm xuống, ai nấy tự mình yên lặng trở về chỗ ngồi, tiếp tục công việc đang làm dở.
Còn kế toán Lâm lại giống như một cây to bị trúng sét, từ đầu đến chân đen xì. Những người xung quanh lại càng không để ý đến chị ta, chỉ ở bên cạnh chế giễu. Chị kế toán Lâm này bình thường mồm miệng cũng không tốt lắm, sớm đã đắc tội với không ít người. Nếu như không phải vì đã làm việc ở công ty lâu đến vậy, rồi Ninh lão tổng luôn bênh vực, chỉ e sớm đã bị đuổi lâu rồi. Cũng vì như thế, nên chị ta luôn được thể cậy già lên mặt, không bàn luận thị phi về người khác, thì cũng châm ngòi ly gián, quả thực khiến người khác rất ghét. Có điều nếu mục tiêu không phải bản thân họ, thì ai nấy cũng vẫn rất vui vẻ nghe những chuyện đàm tếu đằng Đông đằng Tây của chị ta.
Vì vậy, kế toán Lâm lập tức xông đến nhà Ninh Tiêu, trực tiếp đi tìm Ninh lão tổng để mách lẻo.
*
Nghe xong lời mách lẻo đã thêm mắm thêm muối của kế toán Lâm, Ninh Chấn Hoa chậm rãi gật gật đầu, chăm chú lắng nghe. Kỳ thật,về thái độ đối xử với người khác của kế toán Lâm, Ninh Chấn Hoa trong lòng cũng rất rõ ràng. Đã nhiều năm như vậy, không biết có bao nhiêu người từng tố tội chị ta. Có điều nể tình chị ta đã làm việc vất vả ở công ty suốt mười mấy năm, lại là phụ nữ độc thân, nên lần nào Ninh Chấn Hoa cũng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, giả vờ như điếc.

Có điều lần này, ông cũng thực hết cách. Bởi vì phía bên kia, lại là con trai của chính mình.
Còn về chuyện của Đặng Hân, Ninh Chấn Hoa cũng đã được nghe qua một chút. Mặc dù biết không được rõ ràng, nhưng đối với con trai mình ông tuyệt đối tin tưởng. Dù sao, yêu một người không hề có tội, không ai có tư cách để ở bên cạnh khoa tay múa chân. Ví dụ điển hình là vú Từ, bà đã tận tâm tận lực suốt bao năm chăm sóc ông và con trai, ông cũng đã sớm coi bà như một thành viên trong gia đình này. Dù cho không có cảm giác như khi đối diện với người vợ cũ, nhưng mọi người vẫn sống cùng nhau như một gia đình bình thường, có gì là không tốt ?
Cuối cùng không thể chịu được những lời lải nhải của kế toán Lâm, Ninh Chấn Hoa mở miệng nói: “Tiêu Tiêu giờ đã lớn, tôi cũng đã đem công ty giao cho nó. Nói thực, tôi đã không có cách nào để nhúng tay vào nữa, nếu không, làm sao còn để cho nó làm việc được nữa?”
Thấy kế toán Lâm còn muốn mở miệng, Ninh Chấn Hoa khoát khoát tay, tiếp tục nói: “Như vậy đi, tôi sẽ bảo Tiêu Tiêu làm thêm một chút bồi thường cho cô, dù sao cô cũng đã làm ở công ty lâu như vậy rồi … …Vú Từ à, tôi có chút đau đầu cần nghỉ ngơi, bà giúp tôi tiễn khách nhé.”
Vừa nghe thấy lời này của Ninh Chấn Hoa, vú Từ lập tức từ trong phòng xông ra. Dù không hỏi, thì trong cái nhà này xảy ra chuyện gì cũng không giấu bà ta được. Những mắc mớ của Đặng Hân với Ninh Tiêu, bà sớm đã biết. Đối với Đặng Hân, vú Từ lại là vạn phần đồng tình và thấu hiểu.
Yêu một người có gì sai chứ? Bản thân có người mà mình yêu, chỉ cần nhìn thấy người đó ngày ngày bình an, vui vẻ là bản thân đã thấy mãn nguyện lắm rồi. Cái bà cô này dựa vào cái gì mà gây khó dễ cho người khác thế không biết? Hơn nữa vừa nhìn cái mặt kia, gò má cao, môi mỏng dính, chính xác là đồ ưa thị phi!
“Cảm phiền đi về đi!” Vú Từ đứng trước kế toán Lâm gầy gò, có vẻ khá là to lớn: “Nếu không, tôi chỉ có thể đuổi cô đi ra đấy!”
Kế toán Lâm tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào bóng lưng Ninh Chấn Hoa, thù hận trong lòng với Đặng Hân lại càng sâu hơn một phần: chính là vì con tiện nhân không biết xấu hổ kia, mà cô ta giờ mới mất cả việc, cũng mất hết danh dự!

Ngẩng cao đầu, kế toán Lâm vẻ mặt cao ngạo bước ra ngoài. Vú Từ ở phía đằng sau hung hăng ‘phi’ một tiếng, dùng lực đóng cửa lớn lại.
*
“Anh không cần phải làm như thế đâu.” Đặng Hân cúi đầu nói, không có một chút vui vẻ nào, chỉ có lòng tự trọng đang bị đập vỡ đến khổ sở. Cô thực sự không hi vọng cứ khi mình xấu hổ nhất, khó xử nhất lại bị anh ta nhìn thấy, nhưng Ninh Tiêu vẫn là đã chứng kiến.
Ninh Tiêu nhìn vào mái tóc chỉnh tề của Đặng Hân, nhẹ nhàng nói: “Chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, là do tôi xử lý không đủ tốt.”
“Không!” Đặng Hân ngẩng đầu, nở nụ cười có chút ưu thương nói: “Tôi hiện giờ không cần nhất, chính là đồng tình, hơn nữa, anh cũng chẳng nợ tôi gì hết.”
Nói xong, Đặng Hân xoay người rời đi.
Ninh Tiêu từ phía sau nhìn bờ vai gầy mảnh khảnh của cô, trong lòng nổi lên sự trầm trọng chưa từng thấy: Rốt cuộc mình nên làm thế nào ?
Sự việc còn chưa hết, một lát sau, Ninh Chấn Hoa lại gọi điện thoại tới nói muốn Ninh Tiêu đưa Đặng Hân về nhà cùng ăn cơm. Xem ra, mười phần thì phải có tám chín phần là bà kế toán Lâm kia đã tới tìm cha anh ta. Lẽ nào cha cũng đã coi Đặng Hân là bạn gái mình ?
Có điều, anh ta giờ đã công khai trước mặt bao nhiêu người, sau này phải làm sao? Quan trọng nhất, là những lời khi nãy của anh ta dường như lại khiến Đặng Hân thêm đau lòng, lẽ nào anh ta thực sự lại làm sai nữa sao?

Thực sự không thể nghĩ ra cách gì, Ninh Tiêu bèn gọi điện thoại cho Bách Phú.
Nhận được điện thoại của Ninh Tiêu, Bách Phú lập tức chạy như bay đến.
Ninh Tiêu tự trách mà đem câu chuyện xảy ra buổi chiều kể lại cho Bách Phú, làm cho cô nghe xong sửng sốt mất nửa ngày. Tiếp đó, lại hưng phấn mà nói: “Woa, Ninh Tiêu, anh siêu thật đấy!”
“Nhưng Đặng Hân đâu có nghĩ như vậy.” Ninh Tiêu khổ sở nói: “Cô ấy nói không cần tôi đồng tình … …sau đó thì chạy mất.”
“Hả ?”
“Đặng Hân liệu có xảy ra chuyện gì hay không? Đều là tại tôi nói lung tung.” Ninh Tiêu nhớ tới Đặng Hân ngày ngày mặc áo sơ mi cổ cao, không đừng được mà lo lắng thêm.
Bách Phú suy nghĩ rồi nói:”Không sao, tôi có cách.” Sau đó, Bách Phú cầm chiếc lục lạc trên cổ lắc lắc.
Rất nhanh, Mậu Ly đã thấy xuất hiện. Nghe xong Bách Phú nói, lại nhìn nhìn Ninh Tiêu đang buồn bực, Mậu Ly không nói gì thêm, nhắm hai mắt lại thầm làm phép.
“Cô ấy hiện giờ không sao cả, có điều tôi nghĩ chúng ta vẫn là nên mau chóng tìm ra cô ấy thì tốt hơn.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.