Mười Ba Lời Nguyền

Chương 140: Hồn Bất Tử ( Tám )


Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 140: Hồn Bất Tử ( Tám )

Chuyện Đặng Hân như phát điên nói lời yêu với thái tử gia của công ty sớm đã truyền khắp trên dưới. Cũng có người, thậm chí còn đến cả chuyện Đặng Hân tự sát cũng biết, lại còn mang tin tức bệnh viện chữa trị và phòng bệnh của cô công bố ra ngoài. Nhất thời, Đặng Hân trở thành ‘minh tinh’ được chú mục nhất trong hơn một ngàn nhân viên của công ty. Chỉ cần Đặng Hân vừa xuất hiện, thì ngay cả nơi đang nặng nề nhất cũng biến thành náo nhiệt, huyên náo vô cùng.
“Chính là cô ta ! Chính cô ta đã dám bày tỏ yêu đương với thái tử gia của công ty mình đấy, đáng tiếc là bị cự tuyệt. Ha ha ha ha … …thực nực cười.”
“Cô gái này thật không biết xấu hổ, còn dám vác mặt về công ty, nếu là tôi nhất định đã từ chức không làm nữa rồi!”
“Mau xem, mau xem, người ngợm như thế kia còn vọng tưởng làm bà chủ của bọn mình?”
“Cô nói xem cô ta là yêu thái tử gia của chúng ta thật, hay là vì tiền?”
“Đương nhiên là vì tiền chứ còn gì! Loại con gái này, đầu tiên là dựa vào quan hệ gần quan mà được ban lộc! Tâm cơ đúng là sâu quá đi!”
… …
Lời đồn càng truyền càng rộng, cũng càng mắng càng khó nghe hơn. Không chỉ nói Ninh Chấn Hoa, Ninh Tiêu, thậm chí đến cả Ỷ Lệ – Ỷ Cương cũng được nghe chuyện này, còn mượn cơ hội chê cười Ninh Tiêu.

Vì thế, Ninh Tiêu vốn định họp riêng để cảnh cáo những người lắm chuyện kia, nhưng, lại nghĩ cách làm của mình chỉ khiến cho sự việc càng lớn thêm, oán hận càng sâu. Thân là thái tử gia đương nhiên không sợ ai dám làm gì, có điều Đặng Hân lại bị mắng chửi thảm hại hơn nhiều. Cho nên không thể không nhịn xuống, trong lòng hi vọng Đặng Hân đủ kiên cường để đối mặt với những chuyện này.
Ninh Tiêu đã tìm Đặng Hân để nói chuyện một lần, nhưng sự bình tĩnh của cô khiến cho Ninh Tiêu có chút giật mình. Nếu không phải là chuyện đã từng xảy ra với mình, anh ta chắc hẳn sẽ hỏi một câu chuyện này đã từng xảy ra hay chưa.
Đặng Hân thì vẫn như trước, vẫn cùng Bách Phú đi mua sắm, tập thể dục, cứ như thể những chuyện không vui đang phát sinh là chuyện của người khác vậy. Nhưng đối mặt với một Đặng Hân bình tĩnh như thế này, Bách Phú vẫn trước sau không thể an tâm được. Dù sao kẻ đầu sỏ gây nên những chuyện này còn chưa bị tìm ra, mà sự khác thường của Đặng Hân cũng đã bị Mậu Ly khẳng định là vì nữ quỷ mê hoặc.
Nhớ tới trường đại học mà nam sinh kia đã từng nói, Bách Phú vốn định tự mình tới đó điều tra một chút, xem có thể tìm được manh mối gì hay không. Nhưng, còn chưa đợi Bách Phú có hành động gì, thì tin tức trên báo chí chứng minh cô đã chậm một bước.
Nam sinh kia đã chết, hơn nữa còn chết rất thảm. Trên ngực bị một cái lỗ đen ngòm to đùng xuyên qua thân, thi thể còn bị treo tít trên một cây đại thụ cao đến gần mười thước.
Do tính chất sự kiện quá mức ác liệt, thủ đoạn tàn khốc, nên đã bị truyền thông làm ra càng lớn. Có điều cũng bởi vậy, mà tra ra được trước khi Tống Tuyết Phi chết, cũng chính là nam sinh này đã phát ra hơn một ngàn lời đăng nhục mạ trên mạng, đả kích nhân thân của Tống Tuyết Phi. Lời lẽ của những lời nói này vô cùng ác độc, khiến người đọc không khỏi cảm thán, rằng những lời này thật sự xuất phát từ một sinh viên đại học đã được dạy dỗ giáo dục hay sao ?
Tuy nhiên, những bài post với lời lẽ độc ác này lại có số lượng bạn đọc mạng tương đối lớn, thậm chí còn liên kết lại một chỗ cùng tiến hành nhục mạ Tống Tuyết Phi. Thật đúng là không còn gì để nói!

Người này còn từng theo dõi Tống Tuyết Phi, còn từng nhét những lời chửi bới vào khe cửa nhà cô, thậm chí là cả sau đêm diễn kia nữa. Những bức thư này cũng bị cha của Tống Tuyết Phi lấy ra, đăng hết cả lên trên báo.
Bạn bè của cậu ta nói, người này trước kia tuy rằng cũng thường xuyên có những phát ngôn chửi bới, nhưng cũng không đến nỗi ác liệt như với Tống Tuyết Phi, rõ ràng như kẻ thù từ kiếp trước vậy! Cậu ta gần đây thái độ đối đãi với bạn bè cũng biến thành vô cùng chanh chua, những người bạn học có quan hệ tốt cũng đã cách xa cậu ta, không còn để ý tới.
Cậu nam sinh này cũng bị nữ quỷ oán khí kinh khủng kia ảnh hưởng hay sao?
Bách Phú thầm nghĩ, tại sao nữ quỷ đó lại cứ tìm cậu ta chứ không tìm ai khác ? Chỉ e cũng phải trách chính bản thân cậu ta. Người phụ nữ có lời nói ác độc đó tìm thế thân là nam nhân có lời nói ác độc chăng ? Thật đúng là châm chọc ! Điều này cũng dẫn đến một vấn đề, nữ quỷ đó đã rời khỏi người của nam sinh này, vậy thì hiện giờ đang ở đâu ?
Bách Phú đem lo lắng của mình nói với Mậu Ly, từ sau lần ăn cơm trước, cô ngày càng thân cận với Mậu Ly hơn. Mậu Ly cũng đặc biệt đưa cho Bách Phú một chiếc vòng cổ pha lê trong suốt, đại khái trên đó có một mặt dây to bằng hạt đào, ở giữa còn cất giữ một cái lục lặc màu đỏ tía. Mậu Ly nói, chỉ cần Bách Phú nhè nhẹ lắc chiếc lục lặc xinh xắn kia, là anh ta sẽ lập tức xuất hiện ở trước mặt Bách Phú.
Nắm chuỗi vòng này trong tay, Bách Phú cười vô cùng vui vẻ, cái anh Mậu Ly này luôn khiến cô có cảm giác an toàn thân thiết khác hẳn bình thường. Chỉ là hôm nay, sắc mặt của Mậu Ly vô cùng khó coi, dường như bộ dạng đang có gì đó không thoải mái vậy.
Mậu Ly nói với Bách Phú, nữ quỷ kia nhanh thôi sẽ xuất hiện, chỉ cần nó xuất hiện, anh ta sẽ có thể cảm nhận được. Đến lúc đó, anh ta và Bách Phú sẽ cùng bắt nó.

“Tôi, tôi có được không ?” Bách Phú hỏi, cô tuy rằng thật sự rất muốn trợ giúp cho Mậu Ly, nhưng lại tự nhận mình chẳng có chút bản lĩnh nào.
“Cô làm được, chỉ có cô mới bắt được nó.”
Câu trả lời thản nhiên mà chắc chắn của Mậu Ly khiến cho Bách Phú tin tưởng, chỉ cần là lời anh ta nói, nhất định sẽ không sai: “Tôi biết rồi, yên tâm, tôi nhất định sẽ dũng cảm cùng anh bắt cô ta!”
Biểu tình kiên cường của Bách Phú lại khiến cho Mậu Ly có chút mất mát: “Thực xin lỗi, nếu như tôi đủ mạnh mẽ, sẽ không để cô phải gặp nguy hiểm, để cô thương tâm u buồn.”
“Đừng nói thế! Anh đã giúp tôi rất nhiều, tôi mới thực ngại lắm.”
Nhìn thấy cải miệng nhỏ nhắn đang chu lên của Bách Phú, Mậu Ly cười cười, có lẽ chỉ khi ở trước mặt Bách Phú, anh ta mới cười như vậy. v
*
Chớp mắt đã qua năm ngày, những lời đồn đãi không hề giảm bớt chút nào, ngược lại còn như có phần tăng thêm, hôm nay cũng như vậy.
Khi Đặng Hân tới phòng tài vụ lấy một ít tư liệu, lại bị môt vị kế toán lão làng đã ở trong công ty hơn mười mấy năm hung hăng gây thương tổn.

“Xin chào, kế toán Lâm, Ninh tổng bảo tôi tới lấy bảng báo cáo tài vụ hai tháng trước.” Đặng Hân mỉm cười nói với kế toán Lâm.
Kế toán Lâm lạnh như băng dùng khóe mắt liếc Đặng Hân một cái, vừa chậm như rùa bước về phía tủ đựng công văn, vừa âm lãnh kỳ quái lẩm bẩm: “Yo, luôn có những kẻ thích bị mất mặt, nếu là tôi à, sớm đã không sống nữa rồi.”
Nghe xong lời này của kế toán Lâm, Đặng Hân cắn cắn bờ môi, cố gắng bày ra nụ cười, coi như chẳng hề nghe thấy gì.
Nhưng, kế toán Lâm này cũng không hề vì Đặng Hân đã nhẫn nại mà im đi, ngược lại còn hưng phấn hơn: “Yo, giả vờ làm đà điểu cũng đâu có giải quyết được vấn đề, chuyện xấu của cô ai mà không biết hả? Danh dự cái gì chứ, bây giờ các cô gái trẻ thực đúng là càng ngày càng không biết tự yêu bản thân, đến chuyện cởi hết quần áo bò lên giường cũng có người làm … …”
Tiếng cười rộm xung quanh càng lúc càng vang hơn, Đặng Hân cũng đành giả bộ dối trá cười cười: “Thực xin lỗi, Ninh tổng nói phải đưa cho ngài ấy ngay, xin chị nhanh lên một chút!”
“Ôi!” Kế toán Lâm kêu to lên, “Có người lấy thái tử gia ra ép tôi này!”
Sau khi hô to gọi nhỏ, kế toán Lâm trực tiếp chuyển hướng về phía Đặng Hân: “Xin cô đấy có tè bậy cũng phải nhìn lại mình chứ, cho rằng cô là thiên tiên mỹ nữ sao! Còn muốn câu dẫn thái tử gia! Cười chết người mất thôi, đừng có lấy lông gà ra làm cung tên! Mà dù có phải đuổi, thái tử gia cũng là hi vọng đuổi được con công cái đa tình là cô, lẽ nào lại là kẻ đã làm kế toán ở đây mười mấy năm như tôi sao ?… …”
Nước mắt khuất nhục tràn ngập hốc mắt Đặng Hân, nhưng cô vẫn cố nén không cho rơi xuống. Còn chút lòng tự trọng sót lại, không cho phép cô được ở trước mặt người khác yếu ớt như thế!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.