Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 134: Hồn Bất Tử ( Hai )
Giới thiệu : Đình Mẫu Đơn ( Hay còn được gọi là Hoàn Hồn Ký, hoặc Đỗ Lệ Nương mộ sắc hoàn hồn ký ) là vở kịch nổi tiếng trong lịch sử sân khấu TQ, do nhà soạn kịch nổi tiếng thời nhà Minh là Thang Hiển Tổ viết. Nội dung chủ yếu của Đình Mẫu Đơn là câu chuyện tình lãng mạn triền miêm sinh tử của đôi trai gái Đỗ Lệ Nương và Liễu Mộng Mai. Đây là vở kịch ca ngợi tình yêu tự do của nam nữ thanh niên, chống lại những khuôn phép ràng buộc của chế độ hôn nhân phong kiến. Cái kết có hậu của t/p đã thể hiện ước mơ về tình yêu tự do trong xã hội phong kiến xưa.
*****
Ở cửa rạp hát, Bách Phú nhìn thấy tấm phông quảng cáo lớn của Tống Tuyết Phi.
“Xinh đẹp thế cơ mà ?” Bách Phú nhìn Tống Tuyết Phi sau khi hóa trang, thấy rất lạ : “Đâu có như Đặng Hân đã nói, cái cậu này !”
Sau khi gặp Đặng Hân, Bách Phú oán giận đến nửa buổi.
Đặng Hân vô tội nhìn Bách Phú nói : ” Được rồi, được rồi, đừng nói gì hết nữa, chúng ta mau vào nhanh.”
Lần đầu tiên xem múa hiện đại, Bách Phú mới biết, hóa ra múa hiện đại lại hay đến như vậy. Đại khái là do đã từng xem qua câu chuyện “Đình Mẫu Đơn”, nên toàn bộ vũ đạo Bách Phú đều hiểu được, hơn nữa còn say mê đắm chìm vào trong đó.
Tống Tuyết Phi múa rất đẹp. Bách Phú có thể cảm thấy trên người cô ấy có một tình cảm động lòng người rất khác lạ. Khi nhìn Tống Tuyết Phi trên sân khấu, Bách Phú cảm thấy như đang thực sự trông thấy Đỗ Lệ Nương si tình chấp nhất , số mệnh gian nan kia.
Nỗi nhớ thương mãnh liệt của Đỗ Lệ Nương, sự lo lắng thống khổ, chờ đợi tĩnh mịch, đã tác động đến sâu vào tận nơi mẫn cảm nhất trong tâm linh của Bách Phú, khiến cho một cỗ nhiệt tình không gọi rõ tên không ngừng khởi động trong lòng cô, rồi đột phá.
Trước kia Bách Phú cũng đã từng xem múa hiện đại trên tivi, có điều lần nào cũng không được quá mười phút, cô đã không nhịn được mà chuyển kênh. Lần này lại đặc biệt khác hẳn, Đỗ Lệ Nương được Tống Tuyết Phi diễn đã thực sự cảm động Bách Phú.
Xem đến cuối cùng, khi người có tình cuối cùng đã được thành toàn, Bách Phú lại có một nghi vấn khác hẳn với những người xung quanh : trên thế giới này thực sự có kết thúc tốt đẹp như vậy sao ?
Không biết là vì sao, mà Bách Phú cứ mãi cảm thấy có một áp lực kỳ lạ trong lòng mình.
Biểu diễn kết thúc, tiếng vỗ tay của mọi người đã thể hiện rõ buổi biểu diễn cực kỳ viên mãn này.
Đặng Hân không rời đi, ngược lại lôi kéo Bách Phú trực tiếp đi đến hậu đài, ở nơi đó, Bách Phú đã nhìn thấy Tống Tuyết Phi.
Tống Tuyết Phi sau khi tẩy trang hoàn toàn khác hẳn hình ảnh chói lọi trên sân khấu, Bách Phú cuối cùng đã hiểu nguyên nhân Tống Tuyết Phi bị mai một nhiều năm đến vậy.
Tống Tuyết Phi tuyệt đối không phải là mỹ nhân, thậm chí còn có thể nói gần như xấu xí : đôi mắt nhỏ, mũi tẹt, gương mặt chữ điền, từ góc độ nào cũng không giống một diễn viên. Có điều sau khi hóa trang, lại thêm sân khấu luôn rất xa, cũng không thể nhìn được rõ ràng, vì thế cũng không thể cảm giác thấy có gì ảnh hưởng. Nhưng như hiện giờ, chỉ e hình tượng Tống Tuyết Phi này sẽ dọa không ít người hâm mộ chạy mất.
Nhưng, sẽ không có Bách Phú.
“Cô múa đẹp quá !” Bách Phú nói ra lời khen từ đáy lòng mình.
“Cảm ơn.” Tống Tuyết Phi trên gương mặt dào dạt nụ cười khiến cho Bách Phú thấy rõ sự hạnh phúc và thỏa mãn của cô.
“Chúc mừng cậu, Tuyết Phi.” Đặng Hân thân thiết bước lên, “Rốt cuộc ước mơ của cậu đã thành sự thật !”
“Cảm ơn cậu Đặng Hân, thật không ngờ là tớ lại có cơ hội được diễn chính thế này.” Tống Tuyết Phi vui mừng đáp.
“Đi thôi, chúng ta đi chúc mừng cậu nào.” Đặng Hân một tay kéo Tống Tuyết Phi, một tay kéo Bách Phú, cùng đi ra ngoài cửa kịch viện.
Ai ngờ, vừa mới đi đến cửa rạp hát, chợt nghe thấy một người thanh niên mặc áo phông trắng, quần bò lớn tiếng nói với bức phông quảng cáo bên ngoài tự nói : “Xấu như thế này mà cũng được diễn chính ? Thực nực cười ! Bây giờ, đến ếch cũng có thể hóa trang thành thiên nga mà bay rồi … …”
Nghe thấy câu này, Tống Tuyết Phi thân thể rõ ràng cứng ngắc một chút, sau đó lại coi như không có gì cười cười, tiếp tục cùng Đặng Hân và Bách Phú bước tiếp : “Không sao đâu, tớ quen rồi .”
Bách Phú cùng Đặng Hân len lén nhìn Tống Tuyết Phi một cái, an ủi cô : “Thì thế, cái quan trọng là cậu múa rất đẹp, điểm này không ai có thể phủ nhận được. Còn về chuyện người khác nói cái gì, căn bản chẳng cần phải quan tâm !”
“Đúng thế !” Tống Tuyết Phi mỉm cười trả lời, nhưng sự bất đắc dĩ và mất mát trên gương mặt thì không cách nào che giấu đi được.
Bầu không khí đang vui vẻ vì một câu nói kia mà bị phá hỏng hoàn toàn, họ đơn giản ăn chút đồ xong, Đặng Hân và Bách Phú dưới sự đề nghị của Tống Tuyết Phi, cùng đi đến một quán Bar gần đó.
Ở trong quán Bar, Bách Phú và Đặng Hân đã được nghe một số chuyện của Tống Tuyết Phi.
“Tớ năm tuổi đã bắt đầu học múa, tớ thực sự rất thích rất thích nhảy múa. Trong lúc múa, tớ mới thực sự tìm thấy được sự vui vẻ. Vốn dĩ tớ cũng muốn thi vào trường nghệ thuật, nhưng bố mẹ lại không đồng ý, họ nói tớ đang nằm mơ. Tớ biết chứ, vì tớ xấu xí, cho nên nếu có thể thực hiện được giá trị của chính mình trong vũ đạo rõ ràng là một giấc mơ. Về điểm này bố mẹ tớ không hề nói sai.
Nghe lời bố mẹ, tớ thi vào ngành kinh tế. Dù là tớ thi đứng đầu khoa, nhưng lại chẳng hề thấy vui vẻ chút nào. Cuộc sống không có nhảy múa, đối với tớ mà nói chẳng còn chút tình cảm và ý nghĩa nào nữa. Cuối cùng, tớ đã từ bỏ danh sách du học, dứt khoát để vào đoàn vũ đạo công tác, bố mẹ vì chuyện này mà vô cùng phẫn nộ, để tránh sự tức giận của họ, tớ chỉ có thể chuyển ra khỏi nhà.
Lúc mới bắt đầu, trong đoàn vũ đạo chỉ cho tớ làm chân khiêng đồ dọn dẹp nặng nhọc, sau đó thì ngây ngốc ngồi ở một bên, nhìn những cô gái xinh đẹp kia nhảy múa. Tớ không ngừng xin lãnh đạo đoàn, cầu xin họ cho tớ một cơ hội. Cuối cùng, tớ đã có được cơ hội biểu diễn đầu tiên. Kỳ thực lần đó tớ chỉ được múa có mười phút, hơn nữa còn là ở vị trí trong góc, căn bản chẳng ai có thể nhìn thấy được. Nhưng tớ cũng đã mãn nguyện, tớ biết điều kiện của mình.
Từ sau lần đó, tớ càng cố gắng luyện tập thêm, tớ tin, chỉ cần tớ đủ cố gắng, nhất định sẽ có cơ hội được diễn chính. Ngày nào tớ cũng dậy từ năm giờ sáng, đến mười hai giờ khuya mới nghỉ ngơi, khi không làm việc toàn bộ thời gian tớ đều để ra luyện vũ đạo, luyện tập đến khi toàn thân là vết tương , đến đầu gối cũng tích cả nước.
Tớ tự nhận là người chăm chỉ nhất đoàn, hơn nữa còn múa không kém một ai, về điểm này tớ rất tin tưởng. Cho nên, mặc dù chỉ là người múa phụ, nhưng cơ hội diễn của tớ cũng ngày càng nhiều hơn. ”
” Các cậu có biết diễn viên chính của “Đình Mẫu Đơn” vốn là ai không ?”
Thấy Đặng Hân và Bách Phú cùng lắc đầu, Tống Tuyết Phi mới nói tiếp : “La Lương Ngọc ! Cô ấy là diễn viên múa ưu tú nhất của đoàn, kỳ thực tớ luôn rất kính nể cô ấy. Chỉ là … …có chút quá kiêu ngạo.”
Cái tên La Lương Ngọc, Bách Phú và Đặng Hân đã được nghe qua, đúng là rất nổi tiếng, ở trên báo vẫn thường xuyên có tin tức về buổi biểu diễn của cô ta, nếu không Bách Phú và Đặng Hân cũng chẳng thể biết được.
“Gần đây, trong một lần diễn xuất ở thành phố, cô ấy lại đi muộn đến nửa giờ đồng hồ ! Cho nên mới bị lãnh đạo đoàn ra lệnh cưỡng chế tạm ngừng diễn xuất. Song, mặc dù đã lựa chọn rất nhiều, nhưng không ai có thể diễn được một Đỗ Lệ Nương si tình trong “Đình Mẫu Đơn” như La Lương Ngọc đã diễn, điều này cũng khiến cho lãnh đạo đoàn vô cùng đau đầu, chỉ dành phải lựa chọn vở kịch khác thế vào.
Vừa hay lúc này lại có hội trưởng mới đến đoàn. Anh ta họ Hồ, mới có hơn ba mươi tuổi, đã từng đi du học, cách nhìn đối với múa hiện đại khác hẳn với lãnh đạo trước đây. Cũng chính là anh ta đã để cho tớ có cơ hội được thực hiện giấc mơ của mình.
Lần đầu tiên nhìn thấy tớ múa, Hồ hội trưởng đã thập phần kích động. Anh ta nói trong điệu múa của tớ có một loại cảm tình mà các diễn viên múa khác không có. Sau đó thì để tớ được múa “Đình Mẫu Đơn” .
Anh ta nói tớ chính là Đỗ Lệ Nương chuyển thế, nếu so về nghệ thuật biễu diễn và động tác đẹp, tớ tuyệt đối không hề kém hơn với La Lương Ngọc. Đối với việc thuyết minh cho nhân vật, tớ thậm chí còn hơn cô ấy nữa.
Trời ! Đây đúng thực là lời khen tặng tuyệt nhất dành cho tớ trong cuộc đời này. Nghe được câu nói đó, tớ càng thêm tin tưởng, con đường mình đã lựa chọn tuyệt đối không sai. Sau đó, tớ cũng đã có cơ hội được diễn chính. Hóa ra phụ nữ xẫu cũng sẽ có cơ hội của mình !”
“Đúng vậy, nếu không phải cậu cố chấp như thế, khắc khổ như vậy, làm sao có cơ hội được diễn chính !” Đặng Hân nhanh miệng cổ vũ.
“Đúng đấy, tôi cũng là lần đầu xem múa hiện đại mà say mê đến vậy.” Bách Phú cũng nói thêm vào.
“Nào chúng ta cùng cạn ly vì tương lai !” Ba cốc rượu cụng lại cùng chúc mừng .