Mười Ba Lời Nguyền

Chương 133: Hồn Bất Tử ( Một )


Đọc truyện Mười Ba Lời Nguyền – Chương 133: Hồn Bất Tử ( Một )

Quyển 5 : Mười Ba Chú Hồn. Từ chương 132 đến chương 294 ( tức là 163 chap ) … Còn rất nhiều uẩn khúc chưa tìm ra !
Dịch Đạo cuối cùng cũng tìm được Kỷ Nhan. Lúc này, Kỷ Nhan đang đứng ở tầng cao nhất của tòa nhà hóng gió. Nếu như không phải là Kỷ Nhan đã từng nói tới, rất thích ngắm cảnh đêm ở nơi này, Dịch Đạo có lẽ sẽ chẳng thể biết nên đến nơi nào tìm cô.
Kỷ Nhan trước mắt đẹp vô cùng, ưu nhã dưới ánh trăng đang chiếu xuống. Không dám làm phiền đến cô, Dịch Đạo chỉ đành lặng lẽ đứng ở bên cạnh Kỷ Nhan, đến hơi thở cũng không dám thở mạnh, biết bao câu hỏi nghi vấn cũng chỉ biết nuốt trở về trong bụng. Làn gió nhẹ nhàng thổi bay mái tóc dài của Kỷ Nhan, như gió như sương. Vẻ u buồn trên gương mặt lãnh đạm của cô vô cùng động lòng người, ít nhất trong mắt Dịch Đạo lúc này là như thế.
“Anh đến rồi sao ?” Kỷ Nhan ưu tư nói, nhưng không quay đầu lại.
“Cô … …vẫn ổn chứ ?” Dịch Đạo có chút lo lắng hỏi.
“Ừm … …” Kỷ Nhan hơi nở nụ cười, có chút lạnh lùng, lại có chút bất đắc dĩ thê lương. ” Tại sao lại tốt với tôi như vậy ?”
Dịch Đạo đối với câu hỏi bất thình lình này chỉ biết ngây ra, cúi thấp đầu không dám lên tiếng.
“Anh … …thích tôi, đúng không ?”
Tuy rằng vẫn tiếp tục trầm mặc, nhưng Dịch Đạo có giảm giác nhiệt độ trên gương mặt mình càng lúc càng tăng lên.

“Tôi biết là anh thích tôi. Nhưng, tôi sẽ không thích anh đâu.” Kỷ Nhan ngừng lại một chút, “Trong tim tôi, từ trước tới giờ … …đều không hề có anh.”
“Tôi biết.” Dịch Đạo mỉm cười, nhìn gương mặt Kỷ Nhan một cái, song lại lập tức cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói : “Tôi chưa bao giờ muốn chiếm một vị trí nào trong tim cô cả, chỉ cần có thể nhìn thấy cô sống vui vẻ, tôi đã rất mãn nguyện rồi.”
Trong đôi mắt xinh đẹp của Kỷ Nhan hiện lên một tia u buồn và áy náy, song lại chẳng thể nói được lời nào, chỉ hạ tầm mắt xuống, nhìn lòng bàn tay của chính mình, lẳng lặng chờ đợi lễ rửa tội của ánh trăng.
*
Bách Phú tỉnh lại.
Khi tỉnh lại, cô cảm giác thấy như tất cả mọi thứ xung quanh mình đều đã thay đổi, lại hình như vẫn như trước. Đến bản thân cô cũng cảm thấy chính mình có gì đó bất thường, nhưng không thể biết là gì.
Điều khiến cho Bách Phú mơ hồ chính là những người xung quanh cô, Trương Dương, Thợ săn, còn cả cô em họ Anh Đào kiêu ngạo nữa, giờ ai ai đối với cô cũng sợ sệt cẩn thận, bộ dạng lúc nào cũng như lo sợ làm sai chuyện gì vậy. Điều này khiến cho Bách Phú vừa buồn bực, vừa lo lắng, mặc dù đã xác định cô không hề làm ra chuyện gì, nhưng trong tiềm thức vẫn nhận định đã có chuyện gì đó xảy ra.
Song muốn hỏi một chút ? Ba người này cứ thần thần bí bí, cái gì cũng không chịu nói.
Còn nếu không hỏi ? Bách Phú trong lòng lại cảm thấy không yên vui được, giống nhưu có hàng vạn con sâu đang gặm nhấm.
Tuy nhiên, khiến Bách Phú bất an nào chỉ có thể. Mà là do cô âm thầm cảm giác được trong cơ thể mình xuất hiện một cỗ sức mạnh không bình thường, khiến cô có lúc không thể biết được chính mình đang làm điều gì.
Còn cả giấc mộng kỳ quái tối hôm qua nữa… …khiến cho Bách Phú không cách nào quên được. Trong mộng, có mười ba bóng hình đủ mọi hình dáng không ngừng xoay xung quanh cô, bộ dáng kinh khủng khiến cô hoảng sợ không thôi. Nhưng sau khi tỉnh lại, những cái bóng âm u khiến cho Bách Phú cảm thấy hoảng loạn đến tận xương tủy kia, lại biến mất không dấu vết, giống như chưa từng xuất hiện vậy.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ? Bách Phú càng không ngừng hỏi chính mình.
Khi đi làm ở khách sạn cũng vậy, mọi người vừa nhìn thấy Bách Phú, lập tức liền trở nên cẩn thận, thậm chí còn có người cố ý đi đường vòng tránh cô. Việc này khiến Bách Phú khổ sở vô cùng, mặc dù đã làm việc ở khách sạn này nhiều năm, bình thường kẻ không ưa nhìn là cô cũng không khiến cho người khác chú mục nhiều, nhưng cô cũng vẫn được người trên dưới trong khách sạn công nhận là thật thà, điều này khiến cho cả cô phục vụ khi nhìn thấy Bách Phú, cũng sẽ gật đầu chào hỏi.
Mà hiện giờ, cô lại thực sự cảm nhận được, bản thân như đang bị cách ly hoàn toàn.
Yên lặng trở lại trên chỗ ngồi, Bách Phú trong lòng rất không vui, chỉ cảm thấy vô cùng ủy khuất, song có suy nghĩ trăm ngàn lần vẫn không thể hiểu nổi tại vì sao. Tô Vi Tín cũng không đến, Bách Phú vô vị ngồi trên ghế, lật lật tập văn kiện ra xem.

Văn kiện chẳng có mấy, Bách Phú nhanh chóng xem hết, đang lúc không biết nên làm gì, thì Đặng Hân đến.
“Ấy, sao cậu lại đến đây ?” Bách Phú vui vẻ nở nụ cười hỏi.
“Nhớ cậu, nên mới đến thăm cậu đây.” Đặng Hân lấy từ trong túi ra hai chiếc vé, “Tối nay cùng đi xem múa hiện đại đi ?”
“Múa hiện đại ?” Bách Phú có chút mờ mịt nhìn nhìn hai chiếc vé trong tay Đặng Hân.
“Đúng vậy !” Đặng Hân vẫn hưng phấn nói tiếp : “Hai tấm vé này là của bạn học cũ của tớ đưa cho. Người bạn này của tớ vô cùng truyền kỳ nhé ! Cô ấy vốn là cùng học kinh tế với tớ, nhưng những giờ còn lại đều dành để nhảy múa. Vậy mà vốn dĩ cô ấy là người đứng đầu khoa tớ đấy, nhưng sau này đến cơ hội đi du học cũng bỏ qua, chỉ chuyên tâm học múa. Tớ đã từng được xem cô ấy múa rồi, múa đẹp vô cùng ! Có điều … …”
“Có điều gì ?” Bách Phú truy vấn hỏi.
Đặng Hân thở dài, nói tiếp : “Có điều, bề ngoài của cô ấy không thích hợp để làm diễn viên múa .”
Thấy Bách Phú cau cau mày, bộ dáng hoàn toàn không hiểu, Đặng Hân mới nhỏ giọng nói nhỏ : “Chính là bộ dáng có chút xấu xí. ”
“Việc đó thì có quan hệ gì ? Cô ấy chỉ là diễn viên vũ đạo, nhảy đẹp rồi không phải là được sao ? Bề ngoài liệu có quan trọng như vậy không ?” Bách Phú trừng mắt với Đặng Hân một chút, rồi lại đẩy đẩy cặp kính trên sống mũi mình.
“Nhưng chúng ta nghĩ vậy thì có ích lợi gì, vốn dĩ đều là do người xem và lãnh đạo của đoàn múa không đồng ý ! Dù cho cô ấy có nhảy đẹp hơn diễn viên chính đến đâu, cuối cùng vẫn chỉ được làm một diễn viên quần chúng, có lúc đến cả vai phụ như vậy cũng chẳng có nữa ấy chứ ! May mà cô ấy trước giờ rất nỗ lực, luôn kiên trì luyện tập. Hơn nữa giờ đoàn của cô ấy cũng đã đổi một lãnh đạo khác, cho nên lần này mới để cho cô ấy làm diễn viên chính, tớ là bạn học của cô ấy lẽ nào lại không đi cổ vũ. ”

“Oh, ra là thế.” Bách Phú gật gật đầu. “Có điều tớ chỉ sợ xem không hiểu, từ nhỏ đến lớn tớ với mấy thứ nghệ thuật này đều không lĩnh hội được.
“Không sao cả, chúng ta lần này xem chính là câu chuyện cổ “Đình Mẫu Đơn.” cậu cũng xem qua rồi cơ mà, cậu nhất định sẽ hiểu. ” Đặng Hân không nói gì thêm nhét vé vào trong tay Bách Phú. “Mặc kệ đấy, tối nay đúng tám giờ gặp nhau ở cửa viện kịch nhé !” Nói xong, đến đầu cũng không quay lại mà đi thẳng.
Bách Phú cười cười với chính mình : May mà vẫn có Đặng Hân không giữ khoảng cách với cô.
Nhìn kỹ tấm vé trong tay mình, bên trên còn thấy viết : “Tống Tuyết Phi.”
Tống Tuyết Phi ?
Tên nghe hay quá, cái tên hay như vậy, mà lại là một cô gái xấu xí sao ?
Điều này thì sao chứ ? Từng, không phải cô cũng rất xấu sao ! Hiện giờ cô gầy đi nhiều, cũng xinh hơn. Nhưng lại vẫn như không được vui lắm. Nhớ lại cuộc sống trước đây, kỳ thực lúc đó rất vui vẻ, chứ không cô độc như hiện giờ.
Haiz … …Bách Phú thở một hơi dài, ông trời ơi, sao mà ông cứ thích trêu chọc người khác thế !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.