Mục Dã

Chương 15: Nhận chức


Đọc truyện Mục Dã – Chương 15: Nhận chức

“Em cần gì phải tự làm khó chính mình?” Sắc mặt Triệu Trường Vân hoàn toàn lạnh xuống, “Em nhìn xem em bây giờ ra sao, làm tình nguyện viên trong bệnh viện? Cứ như vậy qua ngày được sao?”

Hướng Hưng Học thờ ơ nhếch khóe miệng, “Qua được mới đến đây làm tình nguyện, không qua được tôi đã đến níu chân ngài xin tha thứ rồi.”

Triệu Trường Vân há mồm muốn nói, lại bị Hướng Hưng Học chen lời: “Tôi thà rằng ngủ ngoài đường cái cũng không trở lại với ngài. Giáo sư Triệu, loại hành vi này của ngài, lấy thành quả nghiên cứu của người khác làm của bản thân, lại còn đạo văn, chèn ép giáo sư trẻ tuổi, làm ô uế danh tiếng của đại học S, còn làm ô uế bầu không khí của giới giáo dục.”

“Ngài không phải là một thầy giáo tốt, cũng không phải là một học giả tốt, ngài làm ô uế lý tưởng của tôi, tôi không tôn trọng ngài. Tôi có niềm tin, chấp nhất của tôi. Tôi không muốn cùng “Thái Đẩu” như ngài thông đồng làm bậy, đó là những gì tôi muốn nói.”

Triệu Trường Vân đặt mạnh cốc cà phê xuống bàn, Hướng Hưng Học nhíu nhíu mày, ý bảo hắn đừng quá tức giận.

“Cậu cho rằng lý tưởng của cậu cao thượng bao nhiêu? Ở đây, cậu căn bản không thể tìm được môi trường học tập như thế. Mới có chút thành quả, người nào mà không thể với tới được, tất cả mọi người đều có thể chịu đựng hạ mình, chỉ có một mình cậu kiêu căng tự mãn. Hướng Hưng Học, cậu tính là gì? Làm ra chuyện như vậy cậu cho rằng cậu còn có thể đi nơi nào làm học thuật, cậu còn muốn dạy học? Tôi cho cậu biết, đại học S không cần cậu, đại học Đồng cũng không thể nhận cậu, toàn Trung Quốc không có trường đại học nào nhận một người như cậu đâu.”

Triệu Trường Vân giận đến mắng thẳng vào mặt Hướng Hưng Học, hắn nói văng cả nước miếng, da thịt trên má run lên, dường như sẽ rớt xuống bất cứ lúc nào.

Hướng Hưng Học nghĩ, tấm da này rớt xuống, bên dưới còn lại cái gì?

Triệu Trường Vân có trình độ, có văn hóa, hắn viết ra không ít tác phẩm trứ danh, dạy ra không ít học giả kiệt xuất.

Hắn từ khi nào lại biến thành như bây giờ?

Tri thức toàn bộ hóa thành mỡ, khí chất độ lượng biến thành hẹp hòi, da mặt chùng xuống như chó ghẻ, đôi mắt toàn là bụi trần thế tục, lời nói đều biến thành nước bọt khiến người buồn nôn.

Triệu Trường Vân ngày trẻ như thế nào?


Hắn ta từng giống chính mình sao?

Hướng Hưng Học không tin.

Anh cảm thấy mình sẽ không thay đổi như Triệu Trường Vân, 30 tuổi không, 40 tuổi cũng sẽ không, đến 50 tuổi, 60 tuổi, đến ngày nổi danh, anh cũng không muốn biến thành Triệu Trường Vân.

Hướng Hưng Học chấp nhận đánh đổi tiền đồ của mình để đi theo lý tưởng của anh.

Anh sẽ làm vậy, vì anh có lý do để kiên trì. Phía sau anh còn có một đứa trẻ, vẫn chăm chú nhìn vào lựa chọn của anh.

Anh không thể chọn sai.

Hướng Hưng Học nói: “Ngài đừng phí lời với tôi, tôi đã làm là sẽ vì quyết định của mình mà trả giá thật lớn, cả đời không thể nhìn người cũng được, vĩnh viễn không cách nào đứng trên bục giảng cũng được, những thứ này là hậu quả tôi chấp nhận gánh. Tôi không tin tất cả các giáo sư đều giống như ngài, ngài làm không đúng, tôi mãi mãi sẽ không thỏa hiệp.”

Triệu Trường Vân đi. Lúc đi còn sửa lại áo măng tô lúc nãy ngồi lên, đem mình trang trí thành một vị quý tộc sang trọng, nhưng vẫn như trước không đủ tao nhã.

Triệu Trường Vân đi rất nhanh, Hướng Hưng Học cảm thấy bóng lưng của hắn dường như cũng lay động.

Hướng Hưng Học gọi cho mình một miếng bánh kem, vừa ăn vừa nghĩ đến thất bại trong sự nghiệp cùng thất bại trong hôn nhân của mình.

Văn học không sai.

Ái tình không sai.


Sai ở hoàn cảnh, còn ở con người.

Hướng Hưng Học ở trong hoàn cảnh lẫn hôn nhân đều cúi đầu, phí rất nhiều tâm lực cũng không thể thích ứng được bầu không khí thối nát của giới học thuật cùng sự thực dụng của Thẩm Vân Mộng.

Anh có lỗi, anh thừa nhận bản thân có lỗi, nhưng sâu trong nội tâm lại cảm thấy mình cực kỳ đúng đắn.

Lúc Hướng Hưng Học một lòng làm tình nguyện viên, dư luận bỗng nhiên đổi chiều.

Bởi vì Hướng Hưng Học vẫn không xin lỗi không thỏa hiệp, mọi người bắt đầu tin tưởng lời anh nói là thật.

Có người nặc danh tố cáo Triệu Trường Vân đạo luận văn.

Có người bênh vực Hướng Hưng Học, nói Triệu Trường Vân đạo đức không tốt – Triệu Trường Vân từng làm nữ sinh viên lớn bụng, Triệu Trường Vân đặc cách cho những nghiên cứu sinh có quan hệ thể xác với hắn trúng tuyển.

Triệu Trường Vân vốn muốn bảo Hướng Hưng Học chịu thua, không ngờ Hướng Hưng Học không phối hợp, anh không nhận sai, bê bối của Triệu Trường Vân lại ùn ùn tuôn ra.

Sự việc huyên náo rất lớn, trong thành phố đã thành lập tổ điều tra.

Tiến độ điều tra rất nhanh, những thầy giáo cùng sinh viên từng bị Triệu Trường Vân chèn ép không chút lưu tình tố cáo chuyện xấu của hắn.

Đại học S trước hết khai trừ Triệu Trường Vân, công khai xin lỗi, còn mời Hướng Hưng Học trở lại làm giảng viên.


Hướng Hưng Học không mảy may lay động.

Hướng Hưng Học cùng Hướng Nghiễm đứng bên ngoài phòng bệnh của Đồng Đồng, nhìn mẹ Đồng Đồng cầm quyển truyện màu sắc rực rỡ, kể chuyện cho Đồng Đồng nghe.

Cha Đồng Đồng ngồi bên cạnh gọt táo.

Người một nhà hòa thuận như chưa từng xảy ra hiềm khích.

Thật giống như mẹ Đồng Đồng không bỏ rơi cô bé, thật giống như Đồng Đồng chưa hề sinh bệnh nặng, chỉ là cảm mạo bình thường mà phải vào bệnh viện.

“Hướng Hưng Học, chú nói, nếu Đồng Đồng khỏi bệnh rồi xuất viện, bọn họ có tiếp tục như vậy không?”

Hướng Hưng Học trả lời: “Tôi không biết, nếu như mẹ Đồng Đồng thương cô bé, vợ chồng bọn họ không có mâu thuẫn khác, gia đình này có thể sẽ tiếp tục như vậy. Bệnh của Đồng Đồng có khỏi được không? Cô bé còn phải quan sát bao lâu?”

“Ít nhất một tháng.”

“Tôi hy vọng cô bé mau khỏe lại, sống cuộc sống bình thường như những đứa trẻ khác.”

Hướng Nghiễm không nói tiếp, rất lâu sau đó, cậu mới nói: “Anh ta sao có thể tha thứ cho cô ta?”

Ngay sau đó, Hướng Nghiễm lại hỏi: “Sao chú không về trường? Bên đó mời chú trở lại làm giảng viên mà?”

Hướng Hưng Học nói: “Tôi không muốn về đại học S. Tôi không thích môi trường của đại học S, lãnh đạo nhà trường lẽ nào thật sự không biết Triệu Trường Vân là hạng người gì sao? Lẽ nào không từng có ai tố cáo hắn sao? Tôi không cảm thấy tôi là người đầu tiên phản kháng.”

“Tùy chú vậy.” Ngữ khí hững hờ như trước.

Hướng Hưng Học nhìn Hướng Nghiễm một chút, cậu nhóc hơi mím môi, chút thịt duy nhất trên mặt theo động tác mím môi của cậu mà lộ rõ hơn, cậu không cau mày, cũng không cười, đường nét của cằm ác liệt như mũi đao.


Hướng Hưng Học dùng hai ngón tay kéo kéo khóe miệng Hướng Nghiễm cong lên, Hướng Nghiễm bị động tác của anh làm cho bực mình, cậu nhíu mày nhưng không hề phản kháng.

Hướng Nghiễm chỉ thấp hơn Hướng Hưng Học một chút, Hướng Hưng Học chỉ cần hơi rũ mắt là có thể nhìn thẳng vào mắt của cháu anh, lần này Hướng Hưng Học đã chuẩn bị tâm lý kĩ càng, anh cảm thấy nói cảm ơn với cháu mình cũng không phải chuyện mất mặt gì, vì vậy anh nói: “Cảm ơn cậu, Tiểu Nghiễm.”

Cảm ơn cậu đêm tang lễ cùng mấy tháng sau đó đã giúp đỡ tôi, cảm ơn đã chia sẻ, cảm ơn đã ủng hộ.

Hướng Nghiễm vỗ vỗ bàn tay Hướng Hưng Học, cậu khẽ hừ một tiếng đáp lại.

Đại học Đồng chính thức mời Hướng Hưng Học làm giảng viên.

Hướng Hưng Học về đại học S rút hồ sơ, lúc bước ra khỏi trường dù sao cũng hơi cảm khái.

Anh học tại đại học S, cùng Thẩm Vân Mộng yêu đương.

Lúc anh và Thẩm Vân Mộng cùng học thạc sĩ tại đại học S, trong luận văn, anh cảm ơn Thẩm Vân Mộng, lễ tốt nghiệp, anh cầu hôn cô.

Lúc học tiến sĩ anh gặp Triệu Trường Vân, Triệu Trường Vân giao đề tài cho Hướng Hưng Học, Triệu Trường Vân còn để Hướng Hưng Học xuất ngoại đào tạo sâu.

Rất nhiều năm, Hướng Hưng Học sống yên ổn tại đại học S, anh yêu quý cũng như cảm kích trường cũ của mình. Nhưng sau đó, hết thảy đều khiến Hướng Hưng Học nản lòng thoái chí. Đại học S vẽ ra một giấc mơ, lại tát tỉnh Hướng Hưng Học, khiến anh mở to mắt ra mà nhìn xã hội.

Thật quá trào phúng.

– —–

Theo đam mỹ thì chiều cao quyết định công thụ =)))))))))))))

Đùa chứ nếu không có tag niên thượng chắc đọc đến đây tui vẫn tưởng Hướng Nghiễm là công =.= Nhưng mà về sau ẻm cute và thụ một cách bất ngờ luôn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.