Đọc truyện Mục Dã – Chương 14: Mẹ
Lúc Đồng Đồng vừa mở mắt, cô bé nói với cha mình: “Ba ba, con mơ thấy mẹ.”
Hơi thở cô bé phả vào chụp dưỡng khí, tạo thành một tầng sương trắng mờ mờ.
Cha Đồng Đồng nắm lấy đầu ngón tay cô bé, không lên tiếng.
Hướng Hưng Học đứng bên cạnh Hướng Nghiễm, nghe được giọng nói nhỏ như tiếng đồng hồ, trong lòng vừa vui sướng lại vừa khó chịu – Đồng Đồng như một chiến sĩ nhỏ, một lần lại một lần cố gắng từ quỷ môn quan trở về, cô bé đánh thắng rất nhiều trận chiến, nhưng khi tỉnh lại lại không có mẹ khích lệ.
“Mẹ dẫn con đi xem pháo hoa, rất nhiều rất nhiều pháo hoa. Mẹ còn cho con đốt pháo hoa nữa.”
Cha cô bé nói: “Đợi Đồng Đồng hết bệnh, ba ba dẫn con đi xem pháo hoa được không, ba cho con đốt.”
“Anh cũng cho em đốt.” Hướng Nghiễm nãy giờ vẫn trầm mặc mở miệng.
Đồng Đồng không nói gì.
Cô bé bắt chước dáng vẻ trầm mặc của người lớn.
“Mẹ, mẹ có phải không cần Đồng Đồng nữa không?”
Hướng Hưng Học thấy cha Đồng Đồng gượng gạo nở nụ cười: “Sao có thể như vậy được, mẹ chỉ là bận công việc, mẹ cũng rất nhớ Đồng Đồng, Đồng Đồng muốn gặp mẹ sao?”
Mắt cô bé bỗng nhiên sáng lên: “Muốn. Mẹ sẽ đến thăm con sao?”
Cha cô bé hứa mẹ cô sẽ đến.
Mẹ Đồng Đồng là một người phụ nữ nhỏ gầy, mái tóc lỏng lẻo búi ở sau gáy, không trang điểm, trông có chút tiều tụy nhưng vẫn thanh lệ thoát tục như trước.
Tướng mạo Đồng Đồng kết hợp ưu điểm của cha mẹ, khuôn mặt nhỏ, miệng nhỏ, mắt to.
Hướng Hưng Học nghĩ, một đứa trẻ ngoan như vậy, sao có thể nhẫn tâm bỏ mặc.
Mẹ Đồng Đồng cách kính phòng bệnh, chỉ liếc mắt nhìn con gái đang nằm trên giường bệnh đã đỏ cả vành mắt, điều này khiến Hướng Hưng Học có chút bất ngờ.
Anh đang bị tình cảnh mẹ con gặp lại làm cảm động, lại nghe Hướng Nghiễm lạnh lùng nói: “Đồng Đồng nằm viện lâu như vậy, người đàn bà này một lần cũng không đến nhìn, bây giờ chảy nước mắt cho ai coi?”
Hướng Nghiễm nói xong, mặt không cảm xúc.
“Có lẽ cô ấy cũng có nỗi khổ tâm.” Hướng Hưng Học nói.
Hướng Nghiễm nhướng mày, cực kỳ trào phúng nở nụ cười, “Cô ta đương nhiên có nỗi khổ tâm. Lúc Thẩm Vân Mộng ly hôn chú, cô ta cũng có nỗi khổ tâm mà.”
Hướng Hưng Học có chút hoài niệm Hướng Nghiễm hôm tang lễ, vừa ngoan vừa hiểu chuyện, không giống hiện tại.
“Chúng ta có thể không nhắc đến Thẩm Vân Mộng không? Chuyện đó đã qua rồi…”
“Trước tiên chú đừng thánh mẫu như vậy nữa, tôi sẽ không nhắc lại.”
Hướng Hưng Học thở dài, “Làm người, cần phải thiện lương một chút.”
“Tôi chữa bệnh, nói thế nào cũng thiện lương hơn chú.” Hướng Nghiễm hừ lạnh một tiếng.
Hướng Hưng Học đưa tay vỗ về Hướng Nghiễm, lại xoa nhẹ sau gáy cậu, nói: “Lỗi của tôi lỗi của tôi, tôi không nên nghĩ tốt cho mấy cô ấy.”
Hướng Nghiễm không thích Thẩm Vân Mộng, cũng không thích mẹ Đồng Đồng, cậu đối với phụ nữ rất khắt khe. Hướng Hưng Học không rõ Hướng Nghiễm ghét phụ nữ chỗ nào, nhưng Hướng Hưng Học có thể cảm giác được, những người phụ nữ này sẽ không thu xếp tốt chuyện gia đình. Hướng Hưng Học có lúc cũng suy đoán, Hướng Nghiễm thích đàn ông có khi là vì cậu chắc chắn phụ nữ không cách nào cho cậu một cuộc sống gia đình hoàn mỹ, thế nhưng Hướng Nghiễm cùng đàn ông nói chuyện yêu đương cũng chẳng chú tâm, hẳn là chưa bao giờ có mục đích “chung sống cùng nhau”.
Cậu nhóc Hướng Nghiễm cứ như một câu đố, có lúc sẽ làm Hướng Hưng Học cảm thấy bối rối, nhưng Hướng Hưng Học cũng rất thương cậu.
Hướng Hưng Học tại bệnh viện gặp lại Triệu Trường Vân.
Triệu Trường Vân mặc áo măng tô màu xám đen, bụng bia rất to. Hắn đẩy cửa phòng khám lầu một, vội vã đi qua đại sảnh.
Hướng Hưng Học đang dựa vào lan can tầng năm nói chuyện với Hướng Nghiễm, anh vô tình nhìn xuống lầu, thấy được Triệu Trường Vân.
Trên thế giới có khoảng ba loại người, chỉ cần liếc mắt nhìn một bên hoặc bóng lưng là có thể nhận ra.
Một loại là người yêu thương khắc sâu vào tim.
Một loại là kẻ thù hận đến ghi lòng tạc dạ.
Còn có một loại ngoại hình đặc biệt, khiến người ta khó có thể quên.
Bản thân Triệu Trường Vân là loại thứ ba, tư thế bước đi của hắn rất quái lạ, dáng vẻ không dễ nhìn, lại có phong thái rất khinh người.
Đối với Hướng Hưng Học mà nói, Triệu Trường Vân nằm giữa loại thứ hai và loại thứ ba. Hướng Hưng Học rất khinh bỉ hành vi của Triệu Trường Vân, cũng từng trách hắn chắn ngang hoạn lộ thênh thang của mình, nhưng loại phẫn nộ cùng chán ghét đó theo thời gian trôi qua dần dần giảm đi.
Hướng Hưng Học tiếp thu ý kiến của Hướng Nghiễm, thứ anh thích chỉ liên quan đến văn học, thứ anh hận chỉ là học thuật không hợp.
Triệu Trường Vân chỉ là một đối tượng không đáng kể mà Hướng Hưng Học khinh thường.
Hướng Hưng Học phản kháng không phải chỉ là Triệu Trường Vân. Anh đang khiêu chiến một loại quyền uy hoành hành bá đạo.
“Đang nhìn gì vậy?” Hướng Nghiễm hỏi.
“Hình như Triệu Trường Vân đến bệnh viện.”
Hướng Nghiễm vịn lan can nhìn xuống: “Người nào?”
“Đang chờ thang máy, áo khoác xám, đội mũ.”
“Hắn đến bệnh viện làm gì? Khám bệnh? Thăm người khác? Không phải là tìm chú chứ?”
“Hẳn là sẽ không đến tìm tôi.” Hướng Hưng Học cảm thấy Triệu Trường Vân không thần thông quảng đại như vậy.
“Khó nói.”
“Tôi ngược lại cứ ở đây chờ hắn, hắn muốn tìm thì cứ tìm đi.”
Hướng Nghiễm nở nụ cười, “Trước đây không thấy chú thản nhiên như vậy.”
Hướng Hưng Học cũng cười: “Nhờ cậu đó.”
Hướng Hưng Học vừa nói xong liền cảm thấy có chút lúng túng.
Hướng Nghiễm dùng ánh mắt tìm tòi nhìn Hướng Hưng Học, ánh mắt cậu khiến Hướng Hưng Học muốn chui xuống đất trốn.
“Thật không?” Hướng Nghiễm cười, sau đó nói, “Đừng khách khí.”
Hướng Hưng Học không nhìn Hướng Nghiễm, thấy thang máy trong suốt ngừng lại ở từng tầng, Triệu Trường Vân đi ra lầu bốn.
Anh bắt đầu cảm thấy Triệu Trường Vân lần này là vì anh mà đến, Hướng Hưng Học bình thường làm ở quầy phục vụ lầu bốn.
Quầy phục vụ nằm ở điểm mù của Hướng Hưng Học, bóng Triệu Trường Vân cũng không thấy nữa, Hướng Hưng Học liền nói với Hướng Nghiễm: “Cậu không phải vẫn chưa biết “Thái Đẩu” này trông thế nào sao?”
“Chưa biết.”
“Đợi lát nữa không chừng sẽ biết.”
Hướng Nghiễm hỏi: “Tôi không cần tránh mặt sao?”
“Tránh mặt làm gì, hắn muốn tới nhục nhã tôi cậu còn có thể giúp tôi trả đũa hắn.”
“Tôi không biết đâu.”
Hướng Hưng Học ra vẻ đáng thương, “Thật khiến cho người chú này thất vọng mà.”
Hướng Nghiễm trong mắt có ý cười, cậu phẩy phẩy tay: “Tôi bận rồi, chú cố lên.” Sau đó nhanh như gió đi mất.
Hướng Hưng Học đứng ở lan can một lúc, vẫn là trở về quầy phục vụ.
Triệu Trường Vân vẫn chờ ở đó, vừa thấy Hướng Hưng Học, hắn lập tức trưng ra nụ cười “từ mi thiện mục”, giả lả nói: “Tiểu Hướng, đã lâu không gặp, dành thời gian nói chuyện một chút được không?”
Hướng Hưng Học cũng cười cười: “Đi đâu nói?”
Bọn họ đến quán cà phê ở cổng sau bệnh viện, tìm một góc yên lặng, Hướng Hưng Học gọi một cốc cà phê cho Triệu Trường Vân.
“Thật không tiện, ở đây không có quán trà, ngài uống đỡ vậy.”
“Khách khí cái gì. Tiểu Hướng à, em là một đứa trẻ ngoan, thầy vẫn thích em, chuyện trước kia thầy không so đo với em nữa, em nếu đồng ý trở về, thầy có mấy cái hạng mục, em có thể chọn mà làm. Thầy biết em có hoài bão, thế nhưng người trẻ tuổi nên đi từ từ, từng bước từng bước, có nền móng rồi sau này mới có thể vững vàng mà bước.”
“Thầy Triệu không ngại tôi chửi bới ngài như vậy? Ngài rộng lượng nhỉ?”
“Đều qua cả rồi, thầy chỉ xem như em nhất thời hồ đồ, em cũng không gây ảnh hưởng gì tới thầy.”
Hướng Hưng Học nở nụ cười, “Cũng phải, tôi tính là gì, ai tin lời tôi nói đây?”
Triệu Trường Vân sắc mặt căng thẳng: “Em, theo thầy quay lại làm việc, sau này nổi bật hơn mọi người, đương nhiên sẽ có lúc có tiếng nói.”
Hướng Hưng Học uống một hớp nước chanh, sau đó nói: “Nếu như tôi nói không?”
– —–
Có lẽ bao nhiêu may mắn trong đời của anh Hướng dồn hết cho việc gặp bác sĩ Hướng cmnr.