Đọc truyện Mùa Xuân Đến Muộn – Chương 58
Úc Hỉ về tới nhà, Liễu Hương Đông vẫn chưa ngủ, hình như là đang đợi cô.
Úc Hỉ ở ngoài cửa thay dép đi trong nhà, Liễu Hương Đông đi tới hỏi: “Sao rồi con?”
Úc Hỉ nói qua loa: “Cũng tạm ạ, nhưng có lẽ người ta không có ý gì với con cả.”
Mặt Liễu Hương Đông lộ sự thất vọng, không khỏi cằn nhằn: “Sao lại không có ý gì với con chứ, con có chỗ nào kém hả? Mắt nhìn của con trai bây giờ phải cao tới tận trời mới chịu à…”
Úc Hỉ dở khóc dở cười.
Liễu Hương Đông cằn nhằn mãi một lúc lâu mới thôi, lại thấy cô không để tâm nghe nên chỉ đành thở dài một hơi rồi nói: “Con rửa mặt rồi nghỉ ngơi đi. Ngày mai còn phải về phương Nam một chuyến nữa.”
Ôn Thuần Chi đưa Úc Hỉ về chỗ ở xong thì nhận được điện thoại của Ninh Tắc Mộ, anh ấy hỏi anh có đến hay không?
Đợi tới lúc anh đi tới phòng bao thì Ninh Tắc Mộ nói: “Sao vậy? Hỉ Hỉ không đến à? Cậu với em ấy vẫn chưa làm lành sao?”
Ôn Thuần Chi ngồi xuống sofa, châm lên điếu thuốc.
Ninh Tắc Mộ thấy bộ dạng chán nản đó của anh thì không khỏi bật cười.
Trong lòng nghĩ Ôn Thuần Chi thật sự đã bị Úc Hỉ nắm chắc trong lòng bàn tay rồi, rồi lại không khỏi cảm thấy khó mà tưởng tượng được: “Rốt cuộc thì cậu thích Úc Hỉ vì cái gì vậy?”
Ôn Thuần Chi nhả ra một làn khói, làn khói màu xám trắng thi nhau lan tỏa, anh cũng đang suy nghĩ, rốt cuộc thì anh thích cô vì cái gì?
…
Hôm sau Úc Hỉ với Liễu Hương Đông ngồi máy bay bay đến phương Nam.
Anh họ của cô là Dương Thụ đã ngoài 30, bị dì cả thúc giục lập gia đình mấy năm nay. Năm gần đây mới dần ổn định, chuẩn bị kết hôn, ngày tổ chức lễ cười được định vào ngày mai.
Dì cả trông thấy hai người thì bày ra một khuôn mặt tươi cười hớn hở: “Đến rồi đấy à, chắc là mệt lắm đúng không? Tu Nhậm với Úc Thiện sao lại không đến vậy?”
Liễu Hương Đông đáp: “Úc Thiện tới đây nếu để bên thông gia trông thấy thì ảnh hưởng lắm, vẫn không nên đến thì tốt hơn.”
Dì cả nghe xong vội trách: “Nói gì thế hả, có như nào thì cũng là người nhà chúng ta mà!”
Liễu Hương Đông chỉ cười chứ không nói gì.
Dì cả chuyển qua nói mấy lời với Úc Hỉ.
Lương Thiển cũng có mặt ở đây, Úc Hỉ với con bé ở chung một phòng. Lương Thiển nằm bò trên giường nghịch điện thoại, nói: “Chị, chị có biết vì sao dì cả lại vội vã thúc giục anh họ kết hôn vậy không?”
Úc Hỉ tắm xong ra ngoài, vừa lau tóc vừa đáp: “Vì sao?”
“Thì là bởi vì chị dâu có cái đó rồi đó.”
Lương Thiển chống cằm, lại nói tiếp: “Thật ra em cảm thấy anh Dương Thụ không hề thích vị chị dâu này đâu.”
Úc Hỉ nghiêng đầu nhìn con bé: “Sao em lại nói thế?”
“Chị cũng biết đấy, ngày xưa em với anh Dương Thụ lúc nào cũng dính lấy nhau chơi bời, hồi anh ấy còn học cấp ba có theo đuổi qua một nữ sinh, về sau em không may nhìn thấy bức thư tình do anh ấy viết ở trong hộc tủ…”
Lương Thiển ý tứ thâm sâu: “Em cảm thấy người anh ấy yêu suốt cuộc đời này có lẽ chính là người bạn học hồi cấp ba đó.”
Úc Hỉ cảm thấy có chút không thể ngờ nổi, Dương Thụ từ nhỏ đã học hành không đâu vào đâu, thuộc dạng nghịch ngợm phá phách. Dì cả không lúc nào bớt lo lắng, với tính cách đó của anh ấy Úc Hỉ thật sự không ngờ được Dương Thụ cũng là người có tâm sự sâu nặng như vậy.
Tiệc cưới được tổ chức ở khách sạn, cũng coi như khá náo nhiệt.
Úc Hỉ là lần đầu tiên trông thấy vợ của Dương Thụ, là một người con gái tướng mạo thanh tú nho nhã, giọng điệu khi nói chuyện rất dịu dàng nhã nhặn.
Quá trình trong bữa tiệc thì đại đa phần đều như nhau, giữa chừng Liễu Hương Đông có bảo cô đến phòng nghỉ tìm dì cả để nói chút chuyện.
Cửa phòng nghỉ khép hờ, để mở một đoạn khe nhỏ.
Tay Úc Hỉ vừa mới đặt lên tay nắm cửa thì nghe thấy tiếng nói chuyện của dì cả với dì hai: “Hỉ Hỉ ấy à, chị cũng muốn giới thiệu người cho nó lắm, nhưng mà nha đầu này ngày trước xảy ra chuyện đó… Chị nghĩ thôi tốt nhất vẫn là đừng rước họa vào thân làm gì, tới lúc làm sao thì lại phiền phức.”
Dì hai: “Nha đầu đó cũng là bởi vì không hiểu chuyện, đàn ông bây giờ chắc cũng không để ý tới cái đó đâu nhỉ?”
Dì cả cười khẩy: “Cái này thì ai mà biết được chứ, làm gì có chuyện sẽ tìm đến mấy đám nhà nghèo như chúng ta, cùng lắm thì chỉ là chơi bời thôi. Hương Đông ngày xưa chẳng phải cũng đã từng trải qua chuyện như này hay sao?”
Dì cả: “Haizz, Thiển Thiển nhà em em phải quản cho kỹ, đừng để con bé học theo Úc Hỉ, con gái nhà mình không cần phải quá kén chọn đâu, tìm một nhà môn đăng hộ đối rồi gả đi là được rồi.”
Dì hai: “Không phải là em khen Thiển Thiển nhà em đâu, nhưng mà con bé mặc dù thành tích học tập không so được với Úc Hỉ, nhưng mà con bé vẫn thông minh khôn khéo lắm…”
Sau lưng có tiếng bước chân truyền đến, Úc Hỉ quay đầu lại nhìn, là Dương Thụ.
“Anh Dương Thụ.”
Dương Thụ khoác trên mình bộ âu phục màu đen, áo khoác ngoài được mở bung cúc, có lẽ là cũng đã nghe thấy những lời ở bên trong. Anh ấy giơ tay gãi gãi đầu mũi, ngượng ngùng đáp: “Mẹ anh là kiểu người khẩu xà tâm phật ấy mà, em đừng để tâm ở trong lòng nhé.”
Úc Hỉ cười cười: “Không sao đâu ạ.”
Liên quan đến chuyện cô với Ôn Thuần Chi chia tay, rồi lại chuyện cô bị sảy thai, người thân thích họ hàng ít nhiều cũng có nói qua nói lại. Trong lòng Úc Hỉ cũng hiểu, khi ấy Lương Thiển có nhắc qua chuyện này với cô, nói là có người thân thích trong nhà nói đến chuyện của cô, con bé không phục có cãi lại mấy câu, kết quả còn bị dì hai mắng cho một trận.
Liễu Hương Đông có lẽ cũng có nghe qua, thế nhưng bà không hề nhắc đến trước mặt cô.
Úc Hỉ từ phương Nam quay về thành phố C ở thêm mấy hôm rồi mới tới thành phố B đi làm.
Úc Hỉ đã vượt qua 6 tháng thử việc, tháng 3 chính thức được chuyển lên làm nhân viên chính thức.
Ngày hôm đó trời đổ mưa nhỏ, lưa thưa lớt thớt.
Úc Hỉ quay về chỗ ở, tắm xong ra ngoài, cầm di động lên thì thấy có mười mấy cuộc gọi nhỡ, đều do Liễu Hương Đông gọi điện đến.
Liễu Hương Đông rất ít khi gọi cho cô nhiều cuộc điện thoại như vậy, từ trước tới giờ nếu như cô không nghe máy thì sẽ nhắn tin cho cô. Vậy mà lần này trong lòng Úc Hỉ đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.
Ngoài cửa sổ, mưa có vẻ rơi ngày một lớn hơn, hạt mưa thi nhau đập lên trên cửa sổ, thanh âm rõ ràng.
Úc Thiện bị ngất phải nhập viện.
Liễu Hương Đông ở đầu bên kia nói chuyện, ngữ khí có vẻ không lạc quan lắm: “Bác sĩ nói ngày mai sẽ làm cuộc kiểm tra tổng quát, tình hình có vẻ không ổn lắm.”
Úc Hỉ siết chặt di động: “Mẹ, con đi thu dọn đồ đạc lát nữa quay về ngay.”
Liễu Hương Đông: “Đang tối đêm thế này, ngày mai con hẵng về, đừng làm mẹ lo lắng.”
Liễu Hương Đông không nói thêm gì nhiều, lúc sau cũng cúp điện thoại.
Úc Hỉ nắm chặt di động, trong lòng không thôi lo sợ.
Lúc Úc Thiện còn nhỏ Liễu Hương Đông cũng đã từng dự định để anh làm phẫu thuật, thế nhưng bác sĩ lại nói không thích hợp, khối u ở trong não của anh rất nhiều, lộn xộn dày đặc, về căn bản là không biết phải phẫu thuật bắt đầu từ đâu, rủi ro nguy hiểm quá lớn. Bao nhiều năm nay đều phải dùng thuốc để khống chế bệnh tình.
Sáng sớm hôm sau Úc Hỉ ngồi xe điện quay về thành phố C.
Lúc ấy Liễu Hương Đông vừa từ trong phòng bệnh đi ra, nhìn thấy Úc Hỉ thì ngây người mấy giây: “Sao mới sáng sớm thế này con đã về rồi? Con đã ăn sáng chưa?”
Úc Hỉ lắc đầu: “Mẹ, Úc Thiện vẫn chưa tỉnh sao?”
Liễu Hương Đông u sầu: “Vẫn chưa, trước tiên con đi ăn sáng với mẹ đã.”
Hai người ở nhà ăn của bệnh viện tùy ý ăn chút điểm tâm, khẩu vị của Liễu Hương Đông không tốt lắm, chỉ uống một bát cháo nhỏ.
Đến 9 giờ Liễu Hương Đông với bố Úc cùng nhau đi tới gặp bác sĩ.
Úc Hỉ ở lại phòng bệnh chăm sóc Úc Thiện, đợt hơn một tiếng đồng hồ Liễu Hương Đông với bố Úc mới quay lại phòng bệnh, trên mặt hai người hiện rõ sự lo lắng u buồn.
Úc Hỉ hỏi: “Mẹ, bác sĩ nói thế nào vậy ạ?”
Liễu Hương Đông đột nhiên khóc nấc lên.
Bố Úc thì vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng vẫn nhìn ra được là ông đang cố gắng kiềm nén cảm xúc, ông thở dài một hơi: “Bác sĩ nói không có cách nào làm phẫu thuật được, khối u trong não đã trở nên lớn lắm rồi, hiện tại đã đè lên cả trên dây thần kinh.”
Liễu Hương Đông nhìn Úc Thiện đang nằm trên giường bệnh, nói: “Uống bao nhiêu năm thuốc như vậy, tại sao vẫn không khống chế được chứ.”
Cũng chẳng biết là bà đang nói với ai nữa.
Cả căn phòng chìm trong sự tĩnh lặng nặng nề.
Đến buổi trưa Úc Hỉ đi tới phòng làm việc của bác sĩ.
Vị bác sĩ đó đang ngồi trên ghế uống nước, nhìn thấy cô thì hỏi: “Cô gái có việc gì thế?”
Úc Hỉ bước vào trong: “Xin chào, tôi là người nhà của Úc Thiện.”
Bác sĩ đó có lẽ cùng hiểu được ý đồ tới đây của cô, kiên nhẫn giải thích cho cô nghe về tình trạng trước mắt của Úc Thiện. Úc Hỉ không kiềm chế được hỏi: “Thật sự không còn khả năng làm phẫu thuật hay sao? Chẳng lẽ chúng tôi chỉ còn cách khoanh tay đứng nhìn một bên, đứng nhìn khối u của anh ấy ngày một lớn dần, rồi sau đó… sau đó…”
Bác sĩ yên lặng giây lát rồi nói: “Thật ra có một vị bác sĩ có lẽ sẽ làm được phẫu thuật như thế này, nhưng có điều một năm trở lại đây rất ít khi vào phòng mổ.”
…
Úc Hỉ từ trong phòng bệnh ra ngoài, lấy di động ra rồi nhấn vào internet, nhập vào mục tìm kiếm ba chứ Tô Thư Sầm.
Cô vẫn đang cúi đầu kiếm tìm thông tin hiện ra trên baidu, cũng không chú ý tới có người ở phía trước, thế rồi cách tay bị người ta khẽ giữ chặt.
Cô ngây ngốc ngẩng đầu lên, là Ninh Tắc Mộ.
Ninh Tắc Mộ: “Sao nhìn em như đang đi trên mây thế hả?”
Tay của cô vẫn đang cầm điện thoại, Ninh Tắc Mộ liếc mắt qua nhìn một cái, ngón tay chỉ chỉ: “Em tìm cái này làm gì, người nhà bị bệnh sao?”
Úc Hỉ nói: “Anh của em phải làm phẫu thuật.”
Úc Hỉ nói qua một chút về tính trạng hiện giờ cho Ninh Tắc Mộ nghe, Ninh Tắc Mộ nghe xong thì cười cười nói: “Chuyện này em có thể đi tìm Thuần Chi.”
Cô khó hiểu nhìn anh chằm chằm.
Ninh Tắc Mộ cảm thấy ngạc nhiên: “Em không biết gì à?”
“Biết gì cơ?”
“Cái vị tên Tô Thư Sầm mà em tìm kiếm là chú của Thuần Chi. Nói như thế này có lẽ là em hiểu rồi chứ?”
Úc Hỉ gật gật đầu.
Lúc Úc Hỉ đi tới tìm Ôn Thuần Chi là anh vừa mới ngủ dậy, trên người mặc một chiếc áo cộc tay màu trắng, bên dưới là chiếc quần thể thao màu xám, nhìn qua trông khá là trẻ trung.
Ôn Thuần Chi mở cửa, anh có phần bất ngờ với sự chủ động tới tìm anh hôm nay của Úc Hỉ.
Anh vân vê tay cô: “Sao đột nhiện lại tới tìm anh thế?”
Úc Hỉ mím mím môi: “Em có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ.”
Khuôn mặt cô lộ rõ sự nghiêm trọng, khiến cho Ôn Thuần Chi cũng phải nghiêm túc lại, anh lấy một chiếc gối ôm để ra sau lưng rồi nói: “Có chuyện gì vậy?”
Úc Hỉ nói rõ ràng ý đồ tới đây, Ôn Thuần Chi nghe xong, không hề lên tiếng nào mà yên lặng nhìn cô.
Úc Hỉ nghĩ rằng có lẽ anh không đồng ý, do dự giây lát rồi nói: “Em hy vọng anh có thể giúp em, nếu như không được… anh muốn em cảm ơn anh như thế nào… thì… “
Cô nói không nổi nữa, bàn tay buông thõng lúc này cuộn chặt lại thành nắm đấm. Cô hít một hơi sâu, dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt rướn người qua, muốn đặt xuống môi anh một nụ hôn. Thế nhưng sự việc không như ý nguyện, Ôn Thuần Chi nghiêng đầu tránh né.
Úc Hỉ đực người ra đó, giữ nguyên tư thế không thay đổi.
Ôn Thuần Chi tỏ ra không có chút hứng thú nào, anh cầm cốc nước trên bàn uống trà lên, uống hai ngụm sau đó lại đặt xuống trở lại, nhàn nhạt nói: “Không cần phải ép bản thân tới mức này, Hỉ Hỉ.”
Anh giơ tay lên chạm vào mặt cô: “Yêu cầu em đưa ra, anh có thể không đáp ứng sao?”
Trong ánh mắt anh lộ rõ sự thất vọng về cô.