Đọc truyện Mùa Xuân Đến Muộn – Chương 57
Ngày hôm sau, lúc Úc Hỉ tỉnh dậy thì đầu đau như búa bổ.
Di chứng để lại sau khi uống rượu say. Cô lật người, đập vào mắt là nửa mặt đang say ngủ của Ôn Thuần Chi, lông mi anh rất dài, đang được nhắm chặt.
Úc Hỉ nhìn một lúc, sau đó nhớ lại chuyện say rượu tối qua, cô vén chăn, đầu ngón chân vừa chạm xuống dưới đất thì phía sau lưng đã cảm nhận được hơi ấm đến từ vòm ngực săn chắc, Ôn Thuần Chi ôm lấy cánh tay cô, thấp giọng nói: “Bảo bối à, tối qua em đúng là biết cách làm khổ anh đấy.”
Lời nói ám muội, giống như giữa hai người đã xảy ra chuyện gì đó, Úc Hỉ nghiêng đầu nhìn anh.
Ôn Thuần Chi giơ tay vân vê cằm của cô, thân mật hỏi: “Sao vậy, ngốc rồi à?”
Úc Hỉ thở dài một hơi rồi mới đáp: “Ôn Thuần Chi, em vẫn chưa nghĩ kỹ liệu có nên ở bên cạnh anh hay không đâu.”
Anh dựa người vào đầu giường, đuôi chân mày thấp thoáng nét cười, thong thả nắm chặt lấy cổ tay cô, nói: “Vậy em nói xem, thái độ lạnh nhạt này anh còn phải chịu đựng tới khi nào?”
Úc Hỉ mím mím môi, đột nhiên cảm thấy thái độ bỡn cợt này của anh cực kỳ phiền phức.
Bầu không khí ngày hôm đó có chút nặng nề, thế rồi cách mấy hôm sau Ôn Thuần Chi vẫn như cũ tới tìm cô. Úc Hỉ cảm thấy hai người cứ mãi như thế này thì vĩnh viễn sẽ chẳng có điểm kết.
Trong khoảng thời gian này Úc Hỉ với Lương Thiển có quay về thành phố C, Liễu Hương Đông biết được chuyện Lương Thiển có bạn trai thì cũng nhân tiện nhắc tới chuyện bà thím nào đó có quen biết với một chàng trai không tệ, định là năm sau để cô đi gặp người đó xem thế nào.
Lúc ấy Úc Hỉ không hề để tâm gì nhiều, thuận miệng nói một câu: “Vâng.”
Liễu Hương Đông rất mãn nguyện với thái độ hiện tại của cô, thế nên bà cũng không nhắc đi nhắc lại gì nhiều.
Thời tiết dần dần chuyển lạnh. Tháng 12, Úc Hỉ nhận được điện thoại của Tề Dục.
Kể từ lần trước nhận được điện thoại của Tề Dục thì hai người không hề liên lạc gì nữa. Tề Dục nói cô ấy có việc ở thành phố B, ngày mai thuận đường tới gặp cô một chuyến.
Hôm sau Úc Hỉ nghỉ làm, ở chỗ ở đợi mất một lúc mới đợi được Tề Dục tới.
Tề Dục hình như cũng có sự thay đổi, nhưng nhìn thấy cô ấy, giữa hai người lại không hề có sự xa cách nào. Tề Dục nhắc tới chuyện hiện tại cô ấy đang làm giáo viên tại một trường THCS nào đó, tháng ngày trôi qua mặc dù vô vị, nhưng trong lòng thì cũng đã thỏa hiệp.
Ôn Thuần Chi gửi tin nhắn cho cô, Úc Hỉ trả lời: “Buổi tối bạn cùng phòng của em sẽ ngủ lại đây, vậy nên anh đừng đến nữa.”
Rất nhanh Ôn Thuần Chi đã gọi điện thoại đến, hỏi: “Bạn cùng phòng nào?”
Úc Hỉ mím mím môi: “Tề Dục.”
Úc Hỉ không biết Ôn Thuần Chi có còn ấn tượng về Tề Dục hay không, chỉ là Ôn Thuần Chi nghe xong cũng không nói nhiều thêm gì nữa.
Tối hôm đó, Úc Hỉ với Tề Dục thức tới tận 1 giờ sáng mới đi ngủ, hai người tâm sự rất nhiều, vụn vặn linh tinh nhưng lại có cảm giác rất ấm cúng.
Ngày hôm sau, Úc Hỉ tiễn Tề Dục lên xe xong rồi quay về chỗ ở, về tới nơi thì phát hiện xe của Ôn Thuần Chi đang dừng ở dưới lầu.
Thời tiết hôm nay có chút âm u, anh mặc một bộ vest mỏng màu xám, áo khoác ngoài rộng rãi, dựa nửa người lên trên xe hút thuốc.
Bởi vì tối qua Úc Hỉ ngủ trễ nên hai người dậy muộn, Úc Hỉ vội vàng lấy bừa chiếc áo len mặc vào rồi ra ngoài. Bây giờ tay chân đều lạnh cóng.
Ôn Thuần Chi gạt tàn thuốc, hỏi: “Bạn cùng phòng của em đi rồi à?”
Úc Hỉ gật gật đầu.
Tay của Ôn Thuần Chi đặt lên trên mu bàn tay cô, nhẹ nhàng cọ sát, tay cô lạnh đến mức dọa người, Ôn Thuần Chi cau mày: “Sao em lại mặc phong phanh như thế này?”
Úc Hỉ: “Buổi sáng vội quá nên không kịp mặc.”
Ôn Thuần Chi không nói gì nữa, nắm lấy tay cô, hướng thẳng về phía cầu thang.
Tiểu khu này không cao nên cũng chẳng có thang máy.
Úc Hỉ biết Ôn Thuần Chi không quen sống ở nơi có hoàn cảnh như thế này, sau lần trước anh đề nghị đổi phòng xong bị cô cự tuyệt thì cũng không còn thấy anh nhắc lại nữa.
Đến buổi tối Úc Hỉ bắt đầu sốt cao.
Đầu cô đau nhức khó chịu, Ôn Thuần Chi nhìn bộ dạng ủ rũ như nhánh hoa héo khô của cô thì đứng ngồi không yên, anh nói: “Anh đưa em đi bệnh viện khám xem thế nào nhé?”
Úc Hỉ cuộn chặt người lại trong chăn, lắc lắc đầu: “Không đi, em uống thuốc hạ sốt là được rồi.”
Cô chỉ cho Ôn Thuần Chi nơi để thuốc, Ôn Thuần Chi lục lọi cả nửa ngày trời mà cũng chẳng tìm thấy viên thuốc hạ sốt nào. Bấy giờ Úc Hỉ mới ngớ người ra, có chút ngại ngùng, khẽ đáp: “Em quên mua rồi.”
Ôn Thuần Chi không biểu cảm gì, lập tức lái xe tới hiệu thuốc gần đó để mua thuốc, xong xuôi mọi thứ thì cũng đã đến nửa đêm.
Đây là lần đầu tiên Ôn Thuần Chi chăm sóc cho người khác.
Đến ngay cả nửa đêm đã ngủ thiếp đi rồi mà vẫn chẳng an tâm nổi, mơ mơ màng màng tỉnh dậy mấy lần, giơ tay áp lên trán cô để xem nhiệt độ có giảm đi chút nào không. Cô thì ngược lại, rúc chặt vào lòng anh ngủ ngon lành.
Trong bóng tối, Ôn Thuần Chi quét mắt qua người con gái nằm bên cạnh mình, anh cầm lấy bao thuốc lá với bật lửa đi ra ngoài ban công.
Ban đêm yên tĩnh, cả tòa nhà chìm trong bóng tối đen kịt, đến một chút cũng nhìn không ra.
Một điếu hút đến tận cùng rồi Ôn Thuần Chi mới quay về phòng tiếp tục ngủ.
…
Chớp mắt đã đến Tết Nguyên Đán, công ty cho nghỉ 9 ngày.
Hôm ấy Úc Hỉ tan làm thì ngồi xe điện quay về thành phố C, trên đường đi nhận được điện thoại của Ôn Thuần Chi: “Đã giờ này rồi mà em vẫn chưa tan làm sao?”
Úc Hỉ ngây người mấy giây rồi mới nói: “Em về nhà rồi, bây giờ đang ở trên xe điện.”
Đầu bên kia là một đoạn tĩnh lặng, thế rồi Ôn Thuần Chi cũng chỉ nhàn nhạt đáp lại.
Úc Hỉ mơ hồ cảm nhận ra được hình như anh giận rồi.
Ôn Thuần Chi ngồi trong xe, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh ở trong xe hút hết một điếu thuốc rồi mới lái xe rời đi.
Trong khoảng thời gian nghỉ Tết này Ôn Thiền có hẹn Úc Hỉ ra ngoài gặp mặt.
Cô ấy nhắc tới chuyện đầu năm đã đi đến thăm hỏi nhà Cố Phạm, mẹ của anh ấy không hề làm khó gì cô ấy cả, rồi còn nhắc tới chú nhỏ của Cố Phạm là Cố Hoành Sinh.
Úc Hỉ: “Cậu xem trọng chú nhỏ của Cố Phạm như vậy, cậu ấy không ghen mới là lạ đấy.”
Ôn Thiền mân mê tờ khăn giấy, giọng nói nhẹ nhàng: “Hết cách thôi, ai bảo chú của anh ấy đẹp trai đến mức kinh động lòng người vậy chứ!”
Úc Hỉ cười nói: “Khoa trương đến thế cơ á?”
Ôn Thiền ôm mặt gật đầu: “Thật đó, Hỉ Hỉ, khí chất cũng cực kỳ cực kỳ tuyệt vời!”
Úc Hỉ nói: “Vậy cậu định khi nào mới đưa Cố Phạm về gặp mẹ cậu?”
Mặt Ôn Thiền thoáng ửng hồng: “Ngày mai, ngày mai bọn mình phải quay về phương Nam đón năm mới.”
Úc Hỉ cũng biết rõ tập túc này của nhà Ôn Thiền, rồi nghĩ chắc có lẽ người đó cũng đã quay về phương Nam rồi.
Tết năm nay Ôn Thuần Chi bị Ôn lão phu nhân giữ lại ở thêm mấy hôm, Ôn Thiền đưa Cố Phạm tới gặp bà.
Ôn lão phu nhân hiền hậu cười vui vẻ, rất hoan nghênh Cố Phạm, kết quả dẫn đến việc bà không thôi cằn nhằn anh một câu: “Ôn Thiền sắp vượt trước cháu rồi đấy.”
Ôn Thuần Chi cười cười, không quá để tâm tới chuyện này.
Ôn Trì Chi cũng cười nói: “Mắt nhìn của Thiền Thiền được lắm, nhà họ Cố đó là một gia tộc rất có danh tiếng đấy, nhưng gia tộc nhà họ Cố quan hệ rất phức tạp, cũng may là ở phía bố mẹ Cố Phạm bên đó vẫn coi như là minh bạch rõ ràng.”
Trong phòng khách, mọi người cười cười nói nói rất náo nhiệt, bầu không khí hòa thuận ấm áp.
Tiểu Cốt Cốt có vẻ như rất vui, cứ một lúc lại chạy tới ngồi trên đùi Ôn Thuần Chi, một lúc lại chạy tới phía Cố Phạm, thế mà lại lạnh nhạt bỏ rơi Ôn Trì Chi.
May sao Ôn Trì Chi không hề để ý, tiếp tục trêu Ôn Thiền, nói: “Đã nghĩ kỹ khi nào thì kết hôn chưa?” Lại chỉ chỉ Ôn Thiền rồi nói với Cố Phạm, “Nha đầu này tính khí thất thường lắm, em vẫn nên suy nghĩ kỹ lại đi thì hơn.”
Ôn Thiền tức giận, nói: “Anh mới tính khí thất thường thì có.” Rồi cô quay qua phía Chu An Hân cầu cứu: “Chị dâu, chị phải quản anh ấy đi chứ.”
Chu An Hân ngồi trên sofa, đang bóc vỏ quýt, cười cười nói: “Ấy đừng, anh của em sao chị quản được!”
…
Úc Hỉ vốn tưởng rằng Liễu Hương Đông nói tới chuyện giới thiệu đối tượng xem mắt chỉ là thuận miệng nói mà thôi. Không ngờ Liễu Hương Đông thật sự có dự định này.
Úc Hỉ: “Mẹ, mẹ nói thật đấy à?”
Liễu Hương Đông nhíu mày nói: “Cái đứa nhóc này, mẹ nói đùa với con làm gì, mẹ đã hẹn xong với thím Liễu rồi, 6 giờ tối nay sẽ đi gặp mặt.”
Úc Hỉ cảm thấy đau đầu, Liễu Hương Đông thấy dáng vẻ kháng cự đó của cô thì không khỏi ngờ vực: “Hỉ Hỉ, không lẽ con vẫn còn liên lạc với người đó sao?”
Úc Hỉ ngay tức khắc kéo căng dây thần kinh, nhìn nhìn Liễu Hương Đông, ấp a ấp úng đáp: “Không có đâu ạ.”
“Vậy thì tốt.” Liễu Hương Đông gật gật đầu, không khỏi nhắc nhở cô: “Hỉ Hỉ, nghe lời mẹ, người như cậu ta không phải là người mà nhà chúng ta có thể với tới được đâu. Đợt lát nữa dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị đi gặp mặt. Không hợp thì thôi, mẹ cũng không ép buộc con.”
Lời đã nói đến mức này rồi, Úc Hỉ cũng không thể phụ lòng của Liễu Hương Đông được nữa.
Gần tới 5 giờ, Liễu Hương Đông đã thúc giục cô rời khỏi nhà.
Úc Hỉ bắt một chiếc taxi đi đến điểm hẹn.
Người đó đã ngồi sẵn ở trong phòng bao. Nghe Liễu Hương Đông nhắc nhở thì người đó lớn hơn cô khoảng 2-3 tuổi, là tiến sĩ ở trường học đang học nghiên cứu lên cao.
Úc Hỉ vẫn luôn cho rằng người này tướng mạo sẽ là kiểu lịch sự nhã nhặn rất có quy củ, vừa đẩy cửa phòng ra, đúng là không ngoài dự đoán.
Người đó đeo một cặp kính gọng đen, mặc một chiếc áo sơ mi caro màu xanh lam, da dẻ trắng trẻo, mặt mũi thanh tú.
Hai người đứng ở cửa phòng bao mắt nhìn mắt, anh ta trông có vẻ như có chút không thốt lên lời, ngây người mấy giây rồi mới cười cười nói: “Em là Úc Hỉ phải không?”
Úc Hỉ gật gật đầu.
Bữa cơm này ăn trong sự ngượng ngùng không thể diễn tả được, người con trai dường như đang tìm chủ đề nói chuyện, thế rồi chả nói được mấy câu bầu không khí lại rơi vào sự tĩnh lặng. Cứ qua mấy lần như vậy, Vương Gia Mộc cũng chẳng còn muốn nói gì nữa, anh ta trông có vẻ đã cảm thấy tẻ nhạt lắm rồi.
Cầm cự đến khoảng 8 giờ thì cũng kết thúc được bữa cơm này.
Úc Hỉ như trút được gánh nặng, cảm thấy lần xem mắt này không khác gì đang nhận sự trừng phạt.
Úc Hỉ với anh ta đi ra ngoài đại sảnh, không ngờ lại đụng phải một đoàn người.
Là Ninh Tắc Mộ mở miệng gọi cô trước.
Úc Hỉ quay về phía phát ra tiếng gọi, nhìn một cách khó khăn, thế rồi liền nhìn thấy Ôn Thuần Chi đứng ở bên cạnh anh ấy.
Úc Hỉ hoảng hốt, thu lại ánh mắt: “Ninh đại ca.”
Nhưng Ninh Tắc Mộ nào có phải là người dễ dàng bỏ qua, anh liếc nhìn một màn náo nhiệt này thì khóe miệng khẽ cong lên: “Vị này là?”
Úc Hỉ lặng im giây lát rồi nói: “Bạn học.”
Vương Gia Mộc nhìn cô một cái, ánh mắt đó chứa sự thăm dò khó hiểu.
Úc Hỉ giây phút này cảm thấy thật mất mặt.
Ôn Thuần Chi hoàn toàn không lên tiếng nào, nhìn cô với ánh mắt như đang nhìn một người xa lạ không hề có quen biết.
…
Úc Hỉ với Vương Gia Mộc chào tạm biệt nhau ở trước cửa nhà hàng.
Úc Hỉ nhận ra được Vương Gia Mộc có lẽ cũng có chút suy nghĩ với cô, nhưng cái “”có lẽ”” đó chắc chắn chẳng có gì tốt đẹp cả.
Cô đi đến đường lớn, dự định ngồi taxi về nhà, trước dòng xe cộ tấp nập bỗng nhiên dừng lại một chiếc xe.
Ôn Thuần Chi hạ cửa sổ xe xuống: “Lên xe.”
Ngữ khí của anh không nghe ra được chút khác biệt nào, Úc Hỉ tự cảm thấy chột dạ, ngoan ngoãn lên xe ngồi.
Ôn Thuần Chi lái xe rời đi, Úc Hỉ cũng không truy hỏi là đi đâu, cô cũng không biết mình chột dạ vì điều gì, thế rồi cộng thêm cái dáng vẻ im phăng phắc này của Ôn Thuần Chi, cô thật sự có chút lo lắng.
Xe dừng lại ở một tiểu khu, Ôn Thuần Chi không xuống xe.
Liễu Hương Đông lại đúng lúc gọi điện thoại đến, Úc Hỉ không nghe.
Ôn Thuần Chi dựa người ra sau ghế, lôi ra chiếc bật lửa, châm một điếu thuốc: “Sao lại không nghe máy?”
Úc Hỉ: “Điện thoại của mẹ em.”
Ôn Thuần Chi cười cười, sau đó hỏi: “Người vừa nãy là ai vậy?”
Úc Hỉ nhẹ giọng đáp: “Đối tượng xem mắt mẹ em giới thiệu.”
Anh phì cười một tiếng, áp người qua phía cô, giữ chặt lấy cằm cô, giọng nói dịu dàng: “Hỉ Hỉ, có phải là anh đối xử với em quá tốt rồi đúng không?”
Úc Hỉ ngước mắt, cô đang định mở lời thì Ôn Thuần Chi rít một hơi thuốc, không nói lời nào đã đè xuống người cô, mùi thuốc lá nồng nặng bị anh ép buộc chuyển giao qua trong miệng, Úc Hỉ bị nghẹn, không nhịn được ho lấy ho để.
Cánh tay của Ôn Thuần Chi gác lên trên cửa sổ, ánh mắt sắc lạnh nhìn hết tất cả, đợi tới lúc cơn ho của cô dừng lại mới ôm cô ngồi lên trên đùi mình, bàn tay thâm nhập vào sau gáy cô, Úc Hỉ có chút sợ hãi dáng vẻ hiện tại này của anh.
Cô nắm chặt cánh tay anh, bất an nói: “Đừng ở đây…”
Trong mắt cô thấp thoáng xuất hiện vệt nước, lộ rõ sự sợ hãi.
Ôn Thuần Chi giơ tay chạm vào mặt cô, thở dài một hơi rồi nói: “Ngoan một chút, Hỉ Hỉ.”
“Đừng chọc giận anh, hmm?”