Đọc truyện Mùa Xuân Đến Muộn – Chương 12
Gần 1 giờ sáng, bố Úc trở về nhà với bộ dạng say bí tỉ.
Úc Hỉ đang cuộn tròn ở trong chăn ngủ say thì bị tiếng nói chuyện cố gắng đè thấp giọng xuống ở bên ngoài đánh thức.
Cô mở mắt, trốn ở trong chăn lắng nghe, hình như người ở bên ngoài đang cãi nhau gì đó.
Úc Hỉ bấy giờ mới vén chăn lên, ngồi dậy rồi xuống giường.
Trong phòng khách.
Liễu Hương Đông ở phòng bếp đun nước nóng, miệng vẫn nhắc đi nhắc lại: “Nói ông đừng có uống rượu mà sao ông chẳng chịu nghe gì cả, ông cũng không thèm nhìn lại sức khỏe của bản thân hiện tại có còn chịu đựng được hay không.”
Bố Úc là người hiền lành, nghe Liễu Hương Đông nói vậy thì cũng không dám thốt lên nửa tiếng, ông giơ tay xoa xoa thái dương.
Liễu Hương Đông rót nước ra cốc, từ phòng bếp đi ra thì nhìn thấy Úc Hỉ: “Sao con lại dậy rồi, làm ồn đến con à?”
Úc Hỉ lắc đầu, rồi nhìn bố Úc đang ngồi trên sofa: “Bố uống say rồi ạ?”
Nhắc đến vấn đề này Liễu Hương Đông lại bực mình không có chỗ phát tiết, tức tối nói: “Còn phải hỏi sao, nói gì mà bạn học mời rượu không từ chối được, chứ không phải là bản tính nát rượu ở sẵn trong người ông ấy à!”
Mấy năm trước bố Úc bị bệnh nặng phải làm phẫu thuật, hai năm nay hầu như cũng không động đến một giọt rượu nào.
Bố Úc lúc này mới ngẩng đầu lên: “Thôi thôi, chỉ lần này thôi, lần sau tôi không uống nữa.”
Liễu Hương Đông trợn mắt: “Ông lại còn muốn có lần sau à?”
Bố Úc uống nước nóng, cơn say cũng từ từ trôi đi. Liễu Hương Đông đỡ ông về phòng ngủ, dặn dò Úc Hỉ: “Con mau quay về phòng ngủ đi, đừng bật điều hòa thấp quá kẻo cảm lạnh.”
Úc Hỉ là người sợ nóng, mỗi lần đến mùa hè, điều hòa đều mở chế độ lạnh ở mức thấp nhất, nhưng mà sức đề kháng của cô lại không được tốt lắm.
Úc Hỉ về phòng, nằm ở trên giường, lăn lộn mấy vòng mà vẫn không tài nào ngủ được nữa.
Tay cô từ trong chăn thò ra ngoài, lần mò tìm một lúc, tới lúc ngón tay chạm tới màn hình điện thoại lạnh buốt thì không chịu nổi vội rụt ngón tay lại.
Điện thoại cô dùng là loại điện thoại có đủ các chức năng, hơn một nghìn mấy trăm nhân dân tệ, Liễu Hương Đông vậy mà lại không hề mua cho cô loại điện thoại chỉ dùng để gọi với nhắn tin không.
Cô mở wechat, ảnh đại diện wechat của người ấy là một hòn đảo, chìm nổi ở một vùng biển sâu thẳm xa xôi.
Vòng bạn bè của anh không hề có một động thái nào, chỉ có mấy tấm ảnh.
Úc Hỉ lại mở xem wechat của Ninh Tắc Mộ, thế mà lại nhìn thấy không ít ảnh của Ôn Thuần Chi.
Cô yên lặng lưu hết ảnh về điện thoại, xong xuôi mới chìm vào giấc ngủ.
…
Hai ngày nay Ôn Thuần Chi đều ở phương Nam, ông nội anh hai ngày trước bị tăng huyết áp nên phải nhập viện.
Mấy ngày nay toàn bộ người nhà họ Ôn đều đến thăm nom ông nội.
Ôn Thuần Chi với tay cầm lấy quả táo đang đặt trên bàn uống trà, cẩn thận gọt vỏ, một bên gọt táo một bên ngồi nghe bà nội nói cô gái nhà này tốt thế nào, cô gái nhà kia khôn khéo ra sao.
Năm nay không hiểu vì sao mà lão phu nhân liên tục thúc giục anh hẹn hò.
Ôn Thuần Chi tỉ mỉ suy nghĩ, hai năm gần đây tác phong của anh đều thận trọng chừng mực, chưa bao giờ vướng víu vào mấy chuyện như phong hoa tuyết nguyệt gì đó.
Ôn lão phu nhân nói một hồi mà Ôn Thuần Chi đều không để ở trong lòng, không nhịn được liền nói: “Cháu chơi bời mấy năm rồi còn chưa chán sao, con trai Trì Chi sắp chào đời rồi mà cháu vẫn cứ ế dài thế là thế nào?”
Ôn Thuần Chi không nhanh không chậm đem trái táo đã gọt xong xuôi đưa qua cho bà nội, anh lại rút một tờ khăn giấy để lau dao gọt trái cây, trên mặt bỗng nhiên xuất hiện một nụ cười không đứng đắn: “Vâng, vâng. Ngày mai cháu sẽ đi tìm ngay một cô, tranh thủ cuối năm sinh cho bà một đứa cháu đích tôn mập mạp.”
Ôn lão gia nằm trên giường bệnh nghe vậy thì đáp lại: “Tam tiểu tử, cháu đừng có dại mà chọc bà nội tức giận.”
Đúng lúc đang nói chuyện thì bác ba Ngô Huệ cũng đã tới: “Aiyo, mọi người đang nói chuyện gì mà hăng say vậy?”
Hai vợ chồng Ngô Huệ sinh sống ở phương Nam, hai ông bà cụ nhà họ Ôn trước giờ cũng đều do hai vợ chồng nhà họ chăm sóc.
Ôn Thuần Chi nhận một cuộc điện thoại nên đi ra bên ngoài.
Ngô Huệ thấy Ôn Thuần Chi đi xa rồi mới ngồi xuống bên cạnh Ôn lão phu nhân: “Mẹ, có phải là mẹ đang bận tâm chuyện của Thuần Chi không ạ?”
Ôn lão phu nhân phiền muộn thở dài: “Tiểu tử này cũng đã 27 tuổi rồi mà cả ngày chẳng chịu nghiêm túc gì cả, cũng không biết có phải là do chuyện của bố mẹ nó nên mới khiến nó như thế hay không nữa.”
Tam tiểu tử là máu là thịt trong lòng bà nội, mấy đứa bé của bọn họ duy chỉ có duy nhất Tam tiểu tử là được bà nội quan tâm nhất.
Ngô Huệ hiểu tâm tư của bà nội, trấn an nói: “Cũng đã nhiều năm trôi qua rồi, đúng là không nên như thế này. Tam tiểu tử chỉ là thích chơi bời một chút mà thôi, đợi tới lúc nó lập gia đình, có người quản thúc thì sẽ tốt lên thôi.”
Bà nội nói: “Đầu tháng 2 giới thiệu cho nó một cô gái, người ta đã phải gọi điện thoại trước cho nó rồi thế mà nó không chịu nghe, tin nhắn cũng không thèm trả lời lại.”
Ngô Huệ: “Con mắt của Tam tiểu tử rất cao, có lẽ là không vừa ý người ta.” Ngô Huệ ngừng một chút rồi nói tiếp, “Con có biết một cô gái cũng không tồi…”
…
Chử Diên Triều tới phương Nam công tác, nghe Ninh Tắc Mộ nhắc đến hai ngày nay Ôn Thuần Chi cũng đang ở phương Nam nên tiện đường tới thăm Ôn lão gia một chút.
Ôn lão phu nhân thấy Chử Diên Triều đến thì vui vẻ, cười híp cả mắt: “Diên Triều tới đấy à, cũng lâu lắm rồi mới nhìn thấy cháu đấy.”
Chử Diên Triều đặt gói quà lên trên bàn uống trà, sau đó hướng tới hai ông bà chào hỏi.
Anh ngồi lại trò chuyện hàn huyên với hai ông bà một lúc lâu rồi mới cùng Ôn Thuần Chi rời đi.
Hai người đứng ở khu vực hút thuốc.
Ôn Thuần Chi đưa điếu thuốc cho Chử Diên Triều xong sau đó dựa vào thành cửa sổ: “Hai ngày trước tôi nhìn thấy Tây An ở trong một cuộc hội nghị kêu gọi đấu thầu, cô ấy quay lại rồi à?”
Tưởng Tây An là cháu gái của anh rể Chử Diên Triều, gia đình của cô bé này cũng không ra làm sao cả. Ngày trước Chử Diên Triều đối xử với cô gái ấy rất tận tình, sau này còn nghe loáng thoáng hai người họ hình như còn từng hẹn hò.
Về sau nghe lại tin tức của hai người thì đã chia tay mất rồi.
Ninh Tắc Mộ còn đoán mò là do cô gái đó nói chia tay trước.
Chử Diên Triều là một người không bao giờ để lộ ra ngoài hỉ nộ ái ố của bản thân, rít một hơi thuốc lá, nhàn nhạt nói: “Ừ, quay lại rồi.”
Ôn Thuần Chi cũng chỉ thuận miệng nhắc tới mà thôi, không có ý xen vào quá nhiều nên đã đổi chủ đề khác.
…
Ôn lão gia ở bệnh viên 3 ngày là đã có thể xuất viện, Ôn Thuần Chi muốn ở lại mấy hôm để chăm sóc hai ông bà.
Ôn lão phu nhân nói nhận được mấy tấm vé kinh kịch, muốn anh đi xem cùng với bà.
Ôn Thuần Chi không có hứng thú, nhưng mà bà nội nhất định bắt anh đi cùng, không đi cùng không được.
Địa điểm diễn xuất là một nhà hát có chút cũ kỹ, phong cách kiến trúc trông có vẻ như ở thời nhà Minh Thanh.
Ôn Thuần Chi chưa từng tới đây, theo sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ từ từ đi vào bên trong.
Ánh đèn mờ ảo, lúc sáng lúc tối.
Từng hàng từng dãy ghế xếp dài, ngồi ở đây đại đa số đều là những người tuổi tác ngoài 50, hiếm có người trẻ tuổi nào chịu tới đây xem mấy thứ thế này.
Gần hàng ghế đầu có đặt mấy bộ bàn ghế gỗ màu đỏ, trên bàn đặt bộ dụng cụ pha trà hình hoa anh đào, thêm cả mấy đĩa điểm tâm.
Ôn Thuần Chi miễn cưỡng dựa ra sau ghế xem điện thoại.
Buổi biểu diễn kéo dài nửa tiếng, vậy mà bà nội lại có cảm giác vẫn chưa thỏa mãn.
Tới lúc kết thúc, Ôn Thuần Chi đỡ bà nội đứng dậy, không ngờ bà nội là chỉ tay về phía sau hậu trường: “Đi ra sau hậu trường.”
Ôn Thuần Chi khựng lại: “Sao vậy ạ? Bà muốn gặp ai sao?”
Ngô Huệ giải thích: “Một người bạn cũ ấy mà.”
Ôn Thuần Chi nhíu chân mày nhưng cũng không nói gì, anh cứ nghĩ rằng bà nội chỉ muốn tới đây nghe kịch thôi, không ngờ lại còn gặp cả bạn cũ.
Mãi tới khi đến phía sau hậu trường thì nhìn thấy một cô gái dung mạo thanh tú, yêu kiều như hoa.
Bấy giờ Ôn Thuần Chi mới rõ ràng, nào có phải gặp bạn cũ, hiện tại anh coi như đã sáng tỏ hết những tính toán của bà nội.
Anh nhẹ nhàng nở một nụ cười, sau đó rút một điếu thuốc ra nhưng không hút mà thẳng thừng ấn mạnh lại vào trong bao.
Ngô Huệ cẩn thận nhìn Ôn Thuần Chi mấy lần, nói thật thì, bà cũng sợ tên tiểu gia này không vuốt mặt nể mũi.
Ở trong bệnh viện, bà với Ôn lão phu nhân bàn bạc chuyện này cũng có mấy phần lo sợ.
Bố mẹ của cô gái tới đây cổ vũ cho con gái bọn họ quả thật là người quen cũ của bà nội.
Cô gái đó cũng len lén nhìn Ôn Thuần Chi một lúc, Ôn Thuần Chi cho dù có mất kiên nhất nhưng ngoài mặt vẫn duy trì nụ cười ôn hòa.
Lúc ăn cơm, bố mẹ của đối phương hỏi Ôn Thuần Chi tốt nghiệp từ trường nào.
Ôn Thuần Chi cười cười đáp lại, sau đó còn nói mấy câu khen ngợi khách sáo với bố mẹ đối phương.
Ôn Thuần Chi nhàm chán lấy điện thoại di động ra mở xem wechat.
Hệ thống thông báo vòng tròn bạn bè có động tĩnh, Ôn Thuần Chi tiện tay nhấn mở ra xem.
Là cô bé kia đăng lên một tấm ảnh, trong ảnh có 3 quả cam tròn chịa, nhìn ra được là đã chú tâm trưng bày để chụp được bức ảnh này.
Đúng là tích cách trẻ con mà.
Một làn hương thơm của son phấn lọt vào trong mũi: “Đang xem gì vậy?”
Diễn viên kinh kịch, giọng nói mềm mại, tự nhiên, không phải cố tình làm giả âm điệu.
Ôn Thuần Chi nâng mắt, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô gái kia.
Dương Kiều Thanh bị anh nhìn chằm chằm thì cảm thấy hơi mất tự nhiên, cô giơ tay lên sờ nhẹ vào mặt mình: “Trên mặt tôi có thứ gì sao?”
Ôn Thuần Chi tắt điện thoại: “Không có gì.”
Dương Kiều Thanh cho dù có vụng về ngốc nghếch thế nào đi chăng nữa thì cũng nhìn ra được người đàn ông này không có hứng thú với mình.
Cô ở trong đoàn kịch cũng là một người có tên tuổi, công tử bột theo đuổi cô cũng không hề ít, nhưng mà những người nổi bật giống như anh thì lại hiếm cực kỳ.
Người đàn ông này vừa nhìn là có thể nhận ra là một người thường xuyên ở cạnh người đẹp, trên người anh toát ra một sự phong lưu không rõ ràng, hơn nữa còn có chút chán chường.
Dương Kiều Thanh không phải là một người thích đâm đầu vào bức tường đá, sau khi hiểu rõ người đàn ông này không có hứng thú với mình thì cô cũng không đáp lại lời nào nữa.
Dùng xong bữa tối cũng đã gần 9 giờ.
Vừa nãy ở trên bàn ăn, Ôn lão phu nhân với Ngô Huệ đã đem phản ứng của hai người trẻ tuổi này nhìn vào trong mắt, suy nghĩ không thôi.
Lão phu nhân không cam lòng, bà thăm dò: “Tiểu tử thối, cháu thấy Kiều Thanh thế nào?”
Ôn Thuần Chi đánh tay lái, cười một tiếng: “Lúc nãy trên bàn ăn bà chẳng phải đều đã thấy hết rồi sao?”
Ôn Thuần Chi tuy cười nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo đến khác thường.
Ngô Huệ thấy thế thì nói: “Thôi vậy, người trẻ tuổi không có được duyên phận này thì cũng không nên cưỡng cầu.”
~Hết chương 11~