Đọc truyện Mùa Xuân Đến Muộn – Chương 11
Chủ quản khách sạn vì được Ôn Thuần Chi dặn dò nên liên tục đến hỏi thăm cô, hỏi cô có cần thêm thứ gì nữa không.
Trong phòng mở điều hòa lạnh, Úc Hỉ mở tủ lạnh lấy một que kem, vừa ăn vừa làm đề thi Toán.
Ôn Thuần Chi sau ngày đưa Úc Hỉ tới khách sạn thì bận rộn chuyện của công ty mà không được nghỉ ngơi đàng hoàng.
Sau khi kết thúc cuộc họp, nhân viên lần lượt đi ra ngoài, anh ngửa cổ ra sau ghế nhắm chặt hai mắt, nâng tay lên xoa xoa thái dương, lúc này mới nhớ ra cô vẫn còn đang ở trong khách sạn.
Anh lấy điện thoại ra nhìn thời gian, cũng đã tới giờ ăn cơm rồi, anh đẩy ghế rồi đứng lên rời đi.
Ôn Thuần Chi quẹt thẻ đi vào trong thì nhìn thấy một cảnh tượng như thế này.
Cô gái mặc một chiếc váy dài không tay màu đỏ thẫm, đang ngồi xếp bằng chân lại dưới sàn nhà, cúi đầu làm đề thi.
Mái tóc vẫn chưa khô xõa xuống bờ vai, ăn từng miếng từng miếng kem nhỏ, ánh mắt hờ hững rơi trên tập đề thi, màu da của cô thật sự rất trắng, dưới váy là đôi chân dài thon gọn trắng mịn tới mức chói mắt.
Ôn Thuần Chi ho khẽ hai tiếng, thu hút được sự chú ý của cô gái.
Đôi mắt hạnh liếc qua, sắc mặt tươi cười: “Anh tới rồi à?”
Tâm trạng háo hức không hề che đậy cứ thế thể hiện ra ngoài, Ôn Thuần Chi tiến vào, đang muốn mở miệng thì điện thoại trong túi quần đúng lúc đổ chuông.
Giang Tứ gọi điện thoại tới tìm anh cùng ăn cơm. Ôn Thuần Chi cúp điện thoại, quay đầu nói với cô: “Em dọn dẹp đồ đạc đi, chuẩn bị đi ăn cơm.”
Úc Hỉ cắn que kem, cầm lấy thun buộc tóc tùy ý búi thành một búi tóc nhỏ, để lộ ra một phần da thịt.
Chiếc váy này của cô là kiểu thiết kế cổ chữ V, mặc dù không lộ quá nhiều nhưng cũng rất chi là gai mắt.
Ôn Thuần Chi nhìn đi nhìn lại hai lượt sau đó đưa tay lên gỡ thun buộc tóc của cô xuống.
Úc Hỉ khó hiểu, ngước mắt nhìn anh.
Sắc mặt Ôn Thuần Chi vẫn như cũ: “Thả tóc nhìn ổn hơn.”
Úc Hỉ không nghi ngờ gì.
Địa điểm mà Giang Tứ đặt là một tứ hợp viện, khá khó để tìm thấy.
Bảng hiệu màu tối, bên trên khắc mấy chữ ký hiệu của phòng ăn riêng.
Trước cửa còn đặt hai con sư tử được làm bằng đá.
Ôn Thuần Chi đỗ xe xong xuôi rồi dẫn Úc Hỉ xuống xe đi vào trong.
Giám đốc nhìn thấy Ôn Thuần Chi thì vội vàng tiến tới chào hỏi, sau đó gọi người tới dẫn hai người họ vào phòng riêng.
Trước lúc vào trong phòng, Úc Hỉ nhỏ giọng thì thầm với anh: “Sao ai cũng quen biết anh hết vậy hả?”
Ôn Thuần Chi nghe cô nói thế thì mỉm cười rồi nhìn cô một cái.
Đúng lúc Ninh Tắc Mộ đẩy cửa đi ra, ánh mắt rơi xuống Úc Hỉ đang đứng bên cạnh Ôn Thuần Chi, anh ấy trêu đùa: “Aiyo, Tiểu Hỉ Tử cũng tới à.”
Ninh Tắc Mộ cũng có nghe loáng thoáng chuyện Úc Hỉ đang sống ở trong khách sạn do anh ấy đứng tên, bây giờ nhìn thấy hai người họ, cũng lại nghĩ rằng hai người chắc đã ở bên nhau.
Úc Hỉ cũng chào hỏi anh: “Ninh đại ca.”
Trong phòng, Giang Tứ còn dẫn theo cả một cô bạn nữ tới, là một Tiểu hoa đán nổi tiếng nhất hiện nay, Tưởng Nguyệt.
Đây cũng là lần đầu tiên Úc Hỉ được tận mắt nhìn thấy người nổi tiếng, suy cho cùng thì cô cũng vẫn còn có tính cách của một đứa trẻ nên cảm thấy rất hứng khởi mới lạ, không khỏi quan sát đánh giá người ta mấy lần.
Cô ấy so với trên TV trắng hơn rất nhiều, cũng rất gầy nữa.
Giang Tứ thấy Ôn Thuần Chi dẫn theo một cô gái, nhìn tuổi tác còn rất nhỏ nên cho rằng là nữ sinh của Học viện điện ảnh, anh ấy hỏi: “Em gái, em đã ký hợp đồng chưa? Nếu chưa thì tới công ty của anh, thế nào?”
Úc Hỉ bị người này hỏi một câu như vậy thì không hiểu gì cả, Ôn Thuần Chi giải thích: “Cậu ấy có mở một công ty giải trí.”
Úc Hỉ như bừng tỉnh: “Em vẫn còn đang học cấp ba ạ.”
Giang Tứ bối rối, anh ấy liếc mắt qua phía Ôn Thuần Chi, nháy nháy mắt, ý muốn nói quả không ngờ anh bây giờ chơi cũng lớn lắm, còn ra tay với cả nữ sinh cấp ba.
Ôn Thuần Chi lười không thèm để ý tới anh ấy.
Giữa buổi, Giang Tứ lại tiếp tục tỉ mỉ quan sát Úc Hỉ, nhấp một ngụm rượu rồi mở miệng: “Tôi nhìn em Úc càng nhìn lại càng cảm thấy quen mắt.”
Ninh Tắc Mộ chen ngang: “Có cô gái nào mà cậu không thấy quen mắt đâu?”
“Lần này tôi nghiêm túc đấy!” Anh ấy cau mày, dáng vẻ đang cố gắng hồi tưởng lại.
Tưởng Nguyệt cũng cẩn thận quan sát Úc Hỉ, sau đó tiến sát lại gần Giang Tứ nói nhỏ mấy câu.
Giang Tứ vỗ đầu một cái: “Đúng rồi! Nhìn em Úc trông giống Lẫm Nhiên lắm!”
Anh ấy vừa dứt lời, Ninh Tắc Mộ cũng quay qua nhìn Úc Hỉ một lúc lâu, rồi từ từ nói: “Đúng là cũng giống phết.”
Úc Hỉ nghiêng đầu nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Có giống không?”
Ôn Thuần Chi múc một bát canh để ở bên cạnh cô: “Chưa từng để ý qua.”
Ăn no khoảng bảy, tám phần, Ôn Thuần Chi gọi nhân viên phục vụ tới, anh gọi thêm cho Úc Hỉ một ít đồ ngọt.
Mấy người đàn ông nói chuyện, Úc Hỉ giơ tay lên kéo nhẹ ống tay áo của Ôn Thuần Chi.
Ôn Thuần Chi hút thuốc, nghiêng đầu nhìn cô, ngón tay Úc Hỉ chỉ vào điện thoại đang đặt bên tay trái của anh.
Ôn Thuần Chi cũng không hỏi cô định làm gì, thẳng thừng cầm điện thoại đưa cho cô.
Úc Hỉ lại kéo kéo ống tay áo anh lần nữa, Ôn Thuần Chi đổ người qua, vải vóc của quần áo tiếp xúc với cổ tay trắng muốt đang lộ ra bên ngoài của cô, cô thấp giọng hỏi: “Có thể tải trò chơi không?”
Anh khẽ gật đầu, sau đó quay người tiếp tục nói chuyện với Giang Tứ.
Ôn Thuần Chi bàn chuyện một lúc lâu, cảm giác cô gái ngồi bên cạnh mình yên tĩnh đến lạ thường thì không khỏi liếc mắt nhìn.
Cô đang hăng say chơi trò chơi, là một trò chơi mà mấy năm gần đây đang rất được yêu thích.
Cô chơi không có một chút trình tự quy tắc nào cả, đụng phải quân địch thì cứ liều mạng xông lên một cách vô nghĩa.
Ôn Thuần Chi cười khẽ, tiếp đó lại nhìn thấy nick name trong game mà cô đặt, cổ họng bị khói thuốc quét qua, môi anh mấp máy: “Răng nanh ca ca?”
Giọng điệu giống như trêu chọc.
Tim Úc Hỉ đập thình thịch, ngước mắt lên nhìn anh.
Đợi tới lúc kết thúc bữa ăn, Úc Hỉ nghĩ nghĩ rồi cuối cùng vẫn chạy theo Tưởng Nguyệt xin chữ ký.
Úc Hỉ cầm trong tay mấy tờ chữ ký vừa xin được, lật giở nhìn cẩn thận một lượt, sau đó tiến tới nhìn người đang ngồi trên ghế lái: “Anh nói xem em có nên đi thi vào Học viện điện ảnh không?”
Ôn Thuần Chi vòng tay lái, nghe cô hỏi như vậy thì khẽ nhíu mày.
Úc Hỉ cẩn thận nói: “Em cảm thấy mọi người đều rất thích qua lại với người nổi tiếng.”
Đúng là tính cách trẻ con.
Ôn Thuần Chi phổ cập rất nhiều kiến thức cho cô, lăn lộn ở trong vòng tròn giải trí không hề dễ dàng, có nhiều người đến cuối đời mà vẫn chưa thể nổi tiếng. Còn những người mà có danh tiếng thì đa phần đều là được nâng đỡ từ phía sau.
Cô siết chặt giây an toàn, mím môi, dáng vẻ ngây thơ nhìn anh: “Vậy anh nâng đỡ em đi.”
Đúng lúc gặp đèn đỏ, cánh tay Ôn Thuần Chi gác lên trên bệ cửa sổ, nét mặt buông thả, anh cười nói: “Được.”
Ôn Thuần Chi đưa cô về khách sạn xong thì cũng không ở lại lâu.
Anh quay đầu nhìn cánh cửa đang đóng chặt, Ôn Thuần Chi như có điều suy nghĩ, anh mò trong túi áo ra bao thuốc lá, rút ra một điếu rồi đưa lên kẹp bên miệng.
Điện thoại di động trong túi quần rung lên, anh nhấn nút trả lời.
Ninh Tắc Mộ nhàn rỗi: “Đưa tiểu tổ tông về khách sạn chưa?”
Ôn Thuần Chi hút thuốc: “Chuyện gì?”
Ninh Tắc Mộ nói: “Có một hạng mục cần tìm cậu bàn bạc.”
…
Thứ 6, Liễu Hương Đông từ phương Nam quay về.
Gần tới tháng 6, tiếng ve ngoài cửa sổ thi nhau kêu râm ran, ánh mặt trời gay gắt.
Thời gian nghỉ trưa, quạt điện cũ kỹ trên đỉnh đầu xoay tròn, sức gió yếu đến mức bất lực, căn bản chỉ là dùng để trưng bày.
Ôn Thiền gục xuống bàn, cầm lấy quạt điện nhỏ để ở trước mặt, nói dông nói dài: “Aiya, mình chẳng muốn tới kỳ thi đại học chút nào, Tiểu Hỉ Tử, sau khi tốt nghiệp chúng ta nhất định phải ở chung một chỗ đấy nhé.”
Tối qua Úc Hỉ ngủ muộn nên hôm nay sắc mặt có chút uể oải.
Ôn Thiền: “Úc Hỉ, tối qua cậu đi trộm trứng gà đấy à đâu mà hôm nay nhìn cậu mệt mỏi vậy?”
Úc Hỉ dụt mắt, đem mặt chôn ở trên bàn: “Thiền Thiền, cậu để mình nhắm mắt nghỉ ngơi chút đi.”
Cô đưa bàn tay ra vẫy vẫy.
Ôn Thiền chu môi, nắm lấy bàn tay của cô: “Được rồi, được rồi. Cậu mau ngủ đi. Vào học mình gọi cậu dậy.”
Tan học xong Úc Hỉ về nhà, nhìn thấy Úc Thiện đang ngồi trong phòng khách xem TV.
Liễu Hương Đông bận rộn ở trong bếp, Úc Hỉ bỏ balo xuống ghế rồi ngồi chơi với Úc Thiện một lúc.
Một lát sau, Liễu Hương Đông gọi hai người tới bàn ăn.
Úc Hỉ: “Bố đâu rồi ạ?”
Liễu Hương Đông bê nồi canh xương hầm cà rốt đặt lên trên bàn: “Bố con đi gặp bạn bè rồi, buổi tối không về nhà ăn cơm.”
Úc Hỉ “ồ” một tiếng.
Liễu Hương Đông đưa cho cô đôi đũa, lại nhớ ra gì đó: “Mẹ nghe dì Tô ở nhà bên cạnh nói hai hôm nay con không có ở nhà?”
Úc Hỉ ngẩng đầu, “hả” một cái.
Liễu Hương Đông nhìn cô chằm chằm.
Tròng mắt Úc Hỉ hơi hạ thấp xuống, nắm chặt đôi đũa: “Hai ngày trước dì Tô nói trong tiểu khu có trộm, con không dám ở nhà một mình nên đã tới chỗ Ôn Thiền ở tạm.”
Liễu Hương Đông cũng yên tâm, nghe cô nói vậy thì không truy hỏi nữa.
Trong mắt Liễu Hương Đông, cô là một cô gái khôn khéo, lại hiểu chuyện, từ trước đến giờ đều không khiến bà bận tâm, mỗi lần với người ngoài đề cập đến, trong lòng bà đều cảm thấy rất tự hào.
Liễu Hương Đông cẩn thận quan sát sắc mặt con gái, cảm thấy cô mấy ngày nay hình như lại gầy đi nhiều rồi, bà gắp cho cô mấy miếng thịt, đau lòng nói: “Con ăn nhiều cơm vào, dạo này học hành cũng đừng siết chặt quá, thỉnh thoảng cũng cần thả lỏng một chút.”
Úc Hỉ khẽ “vâng” một tiếng, lại cảm thấy có vài phần áy náy với Liễu Hương Đông.
~Hết chương 10~