Đọc truyện Mùa Xuân Của Hot Girl Thỏ – Chương 9
Đây là cái tình huống quái quỷ gì đây?
Ngây ngốc đứng ở đỉnh núi Nam Loan, ngước nhìn khu kiến trúc liền nhau không ngắt mạch trước mặt mình, Bạch Mão Mão nhồi máu ——
Ô ô, Hắc đại nhân à, xúc động đúng là ma quỷ mà——
Tầm mắt lạnh lẽo như vô tình mà lướt qua mặt Bạch Mão Mão, Hắc Thương Kình trực tiếp ra lệnh: “Bước lên phía trước đi.”
Mấy con quạ bay ngang qua trán, Bạch Mão Mão bất lực: “Tôi không phải Tiểu Bạch, Hắc đại nhân à.”
Không nên biến cô thành kẻ ngốc được không? Dù cô có ngốc đi chăng nữa, cũng không thể không biết bên trong là chỗ như thế nào, bên trên cánh cửa chính không xa rõ ràng có viết: Nhà họ Hắc.
“Vậy thì như thế nào?” Ngón tay thon dài mơn trớn vòm trán một cách lơ đễnh, sắc mặt Hắc Thương Kình vẫn lạnh lùng như cũ.
“Nơi này có phải là nhà họ Hắc không?” Khẩn trương nắm lấy tà áo, Bạch Mão Mão ngó nghiêng khí thế lạnh lẽo của Hắc Thương Kình, sắc mặt có phần tái nhợt. Bây giờ cô bắt đầu cảm thấy rằng, không phải Hắc đại nhân kích động mà là cô quá xúc động rồi, tại sao có thể tùy tiện đi chơi với đàn ông cơ chứ? Đều do mỹ nam làm mê hoặc mắt người mà.
“Ừ.” Cũng không gấp gáp làm gì, Hắc Thương Kình nhìn Bạch Mão Mão đang hoảng hốt đứng bên cạnh, dù vậy nhưng vẫn ung dung mà vòng chắc cánh tay.
“Ngài dẫn tôi đến đây làm gì?” Không phải ngày mai mới tham gia gia tiệc hay sao? Tại sao trước một ngày mang cô đến đây? Có thể không cần đưa tới mấy tình huống này cho cô được không? Người ta là thỏ, nhát như chuột như thỏ cơ mà!
“Qua đêm.”
“. . . . . .”
Ngẩng đầu, chống chọi lại ánh mắt nghiêm túc của Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão lệ rơi đầy mặt.
——— —————— Bỉ Ngạn Hoa phân cách———— —————
Nhiều năm sau, mỗi lần nhớ lại lần đầu tiên đến nhà họ Hắc, Bạch Mão Mão chỉ thấy nó như một cơn ác mộng.
Vậy mà hiện nay ——
Nghe được câu trả lời của Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão nhồi máu não trong phút chốc, tiếp theo là chớp mắt một cái, rồi Bạch Mão Mão quay người bỏ chạy——
Kinh ngạc nhìn Bạch Mão đang chạy trối chết phía trước, Hắc Thương Kình khẽ nhíu mày.
Mộ Hàn hiện ra, ánh mắt sáng quắc bắn về phía Bạch Mão Mã: “Cần tôi đem cô ta về đây không Cậu chủ.”
Quăng tầm mắt về vẻ mặt gian tà của Mộ Hàn, Hắc Thương Kình mím môi, lạnh nhạt nói: “Cậu không được đụng vào cô ấy. Lam, cậu đi đi.”
“Ôi chao, đại ca à, cuối cùng anh cũng có ngày hôm nay nha.”
Tiếng rít gào kèm theo tiếng cười không đè nén được vang lên cạnh nhau, Bạch Mão Mão vẫn chưa kịp phản ứng đã bị người ta bế ngang lưng ——
“Người đẹp, không thích kiểu bế công chúa hả?”
Ngây ngốc nhìn khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc, gần như mang theo vẻ đẹp mê hoặc người khác, Bạch Mão Mão trợn tròn mắt.
“Sợ đến choáng rồi à?” Hắc Thương Lam vốn muốn kề mặt gần hơn chút nữa, thì Bạch Mão Mão đã đưa tay ngăn lại.
“Anh là đàn ông hay là gái giả thành?” Giùng giằng suy nghĩ làm sao để đứng trên mặt đất, lại phát hiện sức lực của mình không bằng cái người đang đứng trước mặt này, Bạch Mão Mão bị động để người ta ôm, không còn dũng khí mà nhìn về hướng Hắc Thương Kình.
“. . . . . .Gái giả thành cũng là đàn ông ư?” Do dự hỏi lại, nụ cười trên môi Hắc Thương Lam càng rực rỡ: “Cô gái à, ánh mắt tốt lắm, một cái đã nhìn thấy sắc đẹp của tôi dưới cái lốt đàn ông này rồi, chúng ta đúng là có duyên mà.”
“Người nào…. …… Người nào có duyên với cô…. …… ……”
Thuận tay đụng phải bộ ngực mềm mại của Hắc Thương Lam, Bạch Mão Mão rơi lệ, cái đáng thương đầu tiên trong cuộc đời của cô là được ôm kiểu công chúa, lại bị con gái ôm, càng đáng thương hơn.
“Hắc hắc, trở lại chuyện chính đi, ở lại chỗ này qua đêm thì tính là gì, không cần phải sợ đâu, ai cũng sẽ có lần đầu tiên. Anh cả nhà tôi cũng không ngoại lệ.” Không để ý sự ghét bỏ trong giọng nói Bạch Mão Mão, Hắc Thương Lam cười híp mắt nói.
“Cô nói mờ ám cái gì vậy?” Sau khi bị nhồi máu lần nữa, Bạch Mão Mão nhìn nụ cười càn rỡ của Hắc Thương Lam, tim như bị mèo cào.
“Cô cứ nói đi?” Hắc Thương Lam có điều ẩn ý nên liếc mắt nhìn khuôn mặt ngày càng đen thui của anh cả, rồi nhè nhè bước chậm về phía anh ấy.
Rất chủ động ôm cổ Hắc Thương Lam, rất chủ động kề sát mặt Hắc Thương Lam, hai mắt Bạch Mão Mão sáng lên, theo bản năng nhỏ giọng hỏi han: “Hắc đại nhân cũng là lần đầu tiên?”
“Cô chỉ phương diện nào?”
“Này, tôi là hủ đấy, cô đừng có mà vòng vo tam quốc, Hắc đại nhân là xử nam sao?” Không nên ép cô nói cái vấn đề sâu sắc ấy được không? Da mặt người ta mỏng lắm chứ bộ.
“Cái đó, cái gì tôi cũng không nói, tôi chỉ nói anh ấy lần đầu tiên mang con gái về nhà qua đêm mà thôi, hẹn gặp lại, bái bai.” Động tác nhanh nhẹn đưa Bạch Mão Mão cho Hắc Thương Kình, Hắc Thương Lam cũng không nhìn sắc mặt của anh cả, trực tiếp tháo chạy luôn. Mà nói đi nói lại, cô chỉ tới xem trò vui thôi, chưa muốn bị giết đâu.
Đưa tay ra nhưng không giữ được bóng lưng đang chạy điên cuồng kia lại được, sắc mặt Bạch Mão Mão dần dần trắng bệch, cô khó xử nhìn cánh tay đang ôm cổ Hắc Thương Kình, đáy lòng bắt đầu rơi xuống trận mưa phùn, ô ô, anh ấy không nghe được chứ?
“Em chạy cái gì mà chạy?” Đôi mắt lạnh nhìn người con gái đang dính chặt người mình, xúc tua mềm mại khiến sắc mặt Hắc Thương Kình hơi biến đổi.
“Rèn luyện thân thể. . . . . .”
“Phốc ——”
Bên cạnh truyền đến tiếng cười, Bạch Mão Mão khóc thầm, Hắc Thương Kình liếc mắt nhìn qua. Mộ Hàn ngậm miệng lại: “OK OK, tôi lập tức biến mất.”
“Cần tôi giúp em rèn luyện thân thể không?” Chung quanh rốt cuộc cũng im ắng, mặc dù anh biết, trong chỗ tối đằng kia, vẫn có nhiều đôi mắt đang theo dõi bọn họ, nhưng nếu là người anh dẫn trở lại đây thì không có chỗ nào phải sợ hãi cả.
“Hoàn toàn không cần!” Khẩn trương trả lời, Bạch Mão Mão ôm chặt ngực mình, nhưng điên cuồng gào thét nơi đáy lòng: lão đại, không nên hỏi cái vấn đề khiến người ta tưởng tượng có được không? Cô chỉ là một con hủ nữ, là một đứa có trí tưởng tượng vô cùng không bình thường đấy nhé!
“Không cần khách sáo với tôi, không phải em đang tò mò tôi có phải là lần đầu tiên hay sao?” Tầm mắt lạnh lẽo ấy đang giằng co như muốn phá hỏng người Bạch Mão Mão, theo động tác ôm ngực của cô, vì ép mạnh khiến nơi rãnh sâu ấy lại hiện lên, ánh mắt Hắc Thương Kình rốt cuộc không thể bình tĩnh được nữa.
Anh quả nhiên nghe được ——
Ngây ngốc nhìn Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui xuống ——
Cúi đầu, cô biết điều yếu thế: “Thật xin lỗi, Hắc đại nhân, xin hãy tha thứ cho lòng hiếu kỳ của một cô gái ngu ngốc như tôi. . . . . .”
“Cô gái ngu ngốc?” Đặt Bạch Mão Mão xuống đất, Hắc Thương Kình đưa một tay nâng cằm cô lên, gương mặt tuấn tú tuôn ra một nụ cười lành lạnh: “Em xem đi, muốn biết còn cố gắng rất nhiều.”
“. . . . . .” Ngài chỉ phương diện nào?
Mặc dù rất muốn hỏi, nhưng giờ Bạch Mão Mão theo bản năng chỉ muốn biết, bây giờ đang là thời thế rối loạn, việc cấp bách nhất là làm cách nào để rời khỏi đây được, mà không phải lo nghĩ về mấy cái vấn đề rắc rối này nữa. Nghĩ tới đây, cô rất cố gắng để cho mình cười đến rất chi là thuần khiết và trong sạch, sau đó ngây ngốc hỏi: “Hắc đại nhân, nếu như để ba mẹ tôi biết tôi qua đêm ở nhà đàn ông lại, thì tôi sẽ bị cắt đứt chân, hôm nay, xin hãy cho tôi về nhà đi, tôi hứa ngày mai sẽ đến đây sớm.”
“Không sao, cô gái à, tìm thời gian thích hợp để Hắc Thương Kình nhà ta mang đồ mừng, rồi đi với con về nhà ra mắt ba mẹ con, bọn họ sẽ tha thứ cho sự xúc động nhất thời của con.” Từ cửa chính nhà họ Hắc xuất hiện một mái đầu tóc hoa râm, gào lên một câu như lời bộc bạch, sau đó rất tự giác đóng cửa biến mất.
“. . . . . .” Bọn họ còn chưa nhất thời xúc động mà?
Không nói gì mà cứ nhìn cửa chính đã đóng, Bạch Mão Mão thật sự rất muốn khóc: “Hắc đại nhân, tại sao người nhà anh đều biết chúng ta đang nói gì vậy? Bọn họ là Thiên Lý Nhãn hay Thuận Phong Nhĩ vậy?”.
“Cửa chính nhà tôi có chế độ thẽo dõi, ngoài cửa cách 300m có gió thổi hay cỏ lay thì bọn họ đều tai nghe mắt thấy hết.”
“Cho nên, cuộc đối thoại giữa tôi và cô gái giả nam kia, người nhà anh cũng nghe được?” Bế tắc đi qua, Bạch Mão Mão lại cứng ngắc.
“Chúng ta đều nghe được, cô gái à, chúng ta rất có duyên.” Cái đầu hoa rầm kia không chịu đựng được mà lộ ra lần nữa, sau đó hỏa tốc đóng cửa tránh đi.
“. . . . . .” Người nào…. …. Người nào có duyên với bà chứ…. …… …..
Lần này, Bạch Mão Mão lại lệ rơi đầy mặt. Ô ô, thật là quá đáng mà! Vì sao cô còn chưa vào tới cửa, đang ở cạnh mỹ nam trước nhà hũ nữ chứ? Đáng hận nhất chính là, rõ ràng là cô chưa làm hủ mà, chưa dính dáng tới cái sắc đẹp nào luôn, giờ lại tự nhiên đi nổi tiếng xấu…. …… …….
Cô không đáng giá mà!
“Em có thể đem mấy lời trong lòng rống lên cũng được, tâm lý hay năng lực chịu đựng của người nhà tôi rất được, yên tâm.” Nhìn Bạch Mão Mão đang hóa đá, Hắc Thương Kình mỉm cười, anh hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được, khuôn mặt cứng ngắc của con thỏ này đang vỡ vụn thành từng mảnh.
Tùy tiện lau mặt, Bạch Mão Mão cố gắng thở ra một hơi, sau đó nhìn về phía Hắc Thương Kình: “Là anh cố ý?”
“Để cho bọn họ tìm hiểu em một chút cũng được, mới có thể làm cho bọn họ nhanh chóng tiếp nhận em.” Nói thẳng ra ý đồ của mình, trong đôi mắt Hắc Thương Kình như đang chứa đựng bao sự chân thành.
Ngây ngốc nhìn khuôn mặt lạnh lùng ban xưa, thế nhưng lúc này giống như tản băng ấy đang tan ra, tản ra những ánh sáng như hòa, mặt Bạch Mão Mão đầy vạch đen. Cô nhớ khi mình còn học trung học, người nào đó mỗi khi muốn cô giúp đỡ anh ngăn cản bớt mấy cô gái phiền phức đều tản ra ánh sáng như thế này, không lẽ đây là bệnh chung của mấy tên đẹp trai? Nhưng cô đã miễn dịch nó rồi.
Rối rắm nhìn Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão có chút hỗn loạn, rốt cuộc cô nên trực tiếp ngửa bài hay giả bộ ngây ngô tiếp đây? Mà nói đi nói lại, nếu bây giờ đi ngửa bài, người nhà anh có nghe được không? Như vậy có phải sau này cô không thể tiếp xúc với Hắc Thương Kình nữa đúng không?
Không được, đây là nhu cầu tinh thần trước mắt của cô mà.
Một lần nữa liếc mắt nhìn Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão tiến lên khoác tay anh, sau đó rất cố gắng thay đổi hướng đi cơ thể anh: “Xoay người, đi đều bước…. …… …….”
Phương hướng: chân núi ——
“Làm cái gì vậy?” Nhưng anh lại không nhúc nhích với sự cố gắng của Bạch Mão Mão, Hắc Thương Kình hỏi.
“Tại sao nữ sinh lại có thể qua đêm ở nhà đàn ông chứ? Sẽ ảnh hưởng tới ấn tượng của người nhà anh về tôi, cho nên, cầu xin anh, vẫn là nên đưa tôi về nhà trước đi nhé.” Ánh mắt nhìn Hắc Thương Kình như đang cầu khẩn vậy, nước mắt chứa đầy hốc mắt Bạch Mão Mão, giờ phút này chỉ thiếu duy nhất việc lệ rơi mà thôi.
Mặt không thay đổi nhìn cô gái trước mặt mình, đôi mắt ngấn nước trong suốt nổi bật trên làn da trắng ngần, có một loại vẻ đẹp thuần túy khó tả, mặc dù giờ phút này cô đang trong tình huống bất đắc dĩ, nhưng có một tia bất khuất hiện lên trong đáy mắt cô. Chính là tia bất khuất sống còn, khiến con ngươi Hắc Thương Kình co lại.
“Không cần làm tiếp mấy chuyện vô vị như vậy đâu.” Một tay ôm Bạch Mão Mão vào ngực, Hắc Thương Kình cưỡng chế dẫn Bạch Mão Mão về phía cửa chính nhà họ Hắc , dùng hành động nói cho cô biết, em nên từ bỏ đi. . . . .
Trơ mắt nhìn cánh cửa lớn đang mở ra, bà cụ tóc hoa rầm không biết lấy từ đâu ra một tấm banron, đứng bên vừa hô to vừa huơ huơ nó: hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh. . . . . .
Trong nháy mắt Bạch Mão Mão rơi nước mắt, im lặng kêu rên: cứu mạng a~. . . . . .
Mới vừa vào cửa, bà cụ kia ôm lấy Bạch Mão Mão, kèm theo dòng nước mắt: “Cô gái à, đừng quá kích động nha, ta biết con đợi ngày này lâu lắm rồi, ta biết rõ con không dễ dàng gì, ta đều biết, đứa nhỏ của ta. . . . . .”
Tình huống gì đây? Nhìn về phía mấy khuôn mặt kích động còn lại, Bạch Mão Mão nhất thời bế tắc, là cô xuyên không hay bọn họ xuyên không? Tại sao cô không hiểu cái lời bà cụ này đang nói vậy hả?
“Thật ra thì, ta cũng, bọn ta cũng đợi ngày này hai mươi mấy năm nay rồi, mới đợi đến khi Hắc Thương Kình mang con gái về nhà này. . . . . .Ta biết, ta đều biết, cô gái à, người này vui quá mà khóc thôi. . . . . .”
Trước mặt bỗng tối sầm, Bạch Mão Mão không thể tin nỗi nhìn bà cụ đang bộc bạch, há mồm muốn cãi lại nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Hắc Thương Kình nên nuốt xuống lại.
“Sao nhìn ta chân tình như vậy hả con, có phải cảm thấy tìm được ri kỉ rồi phải không? Ta đã bảo rồi mà, hai ta rất có duyên…. …… …..” Bà cụ đứng một bên lau nước mắt, Hắc Thương Lam đứng một bên cũng làm tương tự.
“. . . . . .” Người nào. . . . . . Người nào có duyên với bà chứ. . . . .
Đôi mắt đầy nước mắt nhìn Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão giờ mới biết anh ấy muốn cô ngăn cản người nào rồi. . . . . .
Hắc Thương Kình, xem như anh lợi hại!