Đọc truyện Mùa Xuân Của Hot Girl Thỏ – Chương 8
“Hắc. . . . . . Hắc đại nhân. . . . . . Chúng ta đi đâu?”
Cực kỳ lo lắng rúc vào ghế bên cạnh tài xế, Bạch Mão Mão nhắm mắt, nhìn về phía người đàn ông lạnh lùng bên cạnh.
Nhớ tới giây phút cô ngồi vào trong xe của Hắc Thương Kình ban nãy, vô số nữ sinh xung quanh bắn tầm mắt giết người, đáy lòng Bạch Mão Mão rơi đầy lệ, cũng không dám oán trách chút nào, người đàn ông này chẳng lẽ không biết sức quyến rũ của mình hay sao? Anh cứ như vậy, như là thần tiên giáng xuống ký túc xá bọn họ vậy, hung hăng công phá phòng tuyến tâm lý của cô, đồng thời cũng hoàn toàn phá vỡ cuộc sống không tiếng tăm gì của cô.
Bạch Mão Mão biết, từ từ lúc này trở đi, cô sẽ không bao giờ được an tĩnh nữa rồi, giống nhau ban đầu ——
“Đưa em đi đổi da.” Hắc Thương Kình mặt mày không đổi cứ lái xa, tiếc chữ như vàng trả lời.
“Đổi da?” Mồ hôi lạnh lặng lẽ nhỏ giọt, Bạch Mão Mão cố cười nói: “Mỗi ngày em đều tắm rửa, tuyệt đối không có bệnh ngoài da, không cần đổi da, Hắc đại nhân.”
“. . . . . .” Không nói gì mà nhìn thoáng qua Bạch Mãm Mão đang lo lắng, Hắc Thương Kình khẽ mím môi, nhưng cũng không giải thích.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão càng thêm sợ hãi: “Có thể không cần đổi da được hay không?”
Tầm mắt lạnh lẽo quét qua bộ đồ cũ kĩ trên người Bạch Mão Mão, mày Hắc Thương Kình chau lại: “Phải đổi.”
Ông đây cũng có quyền chứ! Suýt chút nữa rống giận thành tiếng, kích động của Bạch Mão Mão vừa mới lên, liền bị Hắc Thương Kình lành lùng liếc qua liền ép trở về. Ô ô, không nên mang theo, đại nhân à ——
Bên này Bạch Mão Mão vẫn còn oán thầm chống lại ở đáy lòng, còn Hắc Thương Kình thì nhanh chóng chạy xe tới mục đích.
Trung tâm thiết kế hình ảnh Dật Phong Y Nhân ——
Thấy tên vàng trên cửa hiệu tiệm to như vậy, đáy lòng Bạch Mão Mão đang nói lảm nhảm chợt ngưng, nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng của Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão thật sự nghĩ muốn đấm ngực, người này lời ít mà ý nhiều có phải quá mức không?
Nhân viên tiếp tân đưa xe đi, Bạch Mão Mão theo đuôi Hắc Thương Kinh đi vào trong tiệm, suýt nữa bị ánh vàng lấp lánh bên trong căn phòng làm cho choáng váng, thế nào mà khắp nơi đều khảm đầy lá vàng vậy chứ. . . . . .
Theo bản năng muốn lui về phía sau, lại bị một bóng người đỡ lại sau lưng, Bạch Mão Mão suýt chút nữa rơi nước mắt, rực rỡ ánh vàng như vậy, thật sự thích hợp với cô sao?
“Tổng giám đốc Hắc, ngài thật đúng là khách ít đến.” Một giọng phái nữ thân thiệt vang lên từ phía sau lưng cô, Bạch Mão Mão theo bản năng quay đầu lại, lại thấy khuôn mặt cô gái đầy quyến rũ kia đang mở to hai mắt nhìn cô: “Đây là lần đầu tiên anh mang người khác giới đến chỗ tôi đó nha, thế nào, rốt cuộc biết động lòng rồi hả?”.
“Nhã Dĩ, đưa cô gái này đi chỉnh dáng người đi, cần bao lâu?” Cũng không để ý đối phương đang trêu ghẹo, Hắc Thương Kình nhìn đồng hồ, mạnh mẽ cắm thẳng vào chủ đề.
Ông đây vốn là có dáng người nhé. . . . . .
“Tôi biết rõ anh vội mà, nếu không anh có thể đi làm việc trước? Ba giờ sau tới đây kiểm hàng.” Người phụ nữ được gọi là Nhã Dĩ cũng dứt khoát, trực tiếp kéo Bạch Mão Mão, đi về hướng phòng trang điểm.
Ông đây không phải hàng hóa…. ……
“Không cần, tôi ở lại đây làm, cô nhanh lên.” Vừa gọi điện thoại bảo trợ lý mang laptop tới đây, Hắc Thương Kình ở bên phân phó: “Ngày mai bọn tôi tham gia yến tiệc của nhà họ Hắc nên cô cứ theo đó thiết kế hình tượng cho cô ấy, không nên quá lộng lẫy, phối hợp với đồ của tôi là được rồi.”
Bước chân bỗng nhiên dừng lại, Nhã Dĩ kinh ngạc quay đầu lại: “Anh mang cô ấy đi dự tiệc nhà họ Hắc? Anh biết này đại biểu cái gì không?! Thương Kình.”
“Có người hiểu rõ hơn tôi sao?” Ánh mắt sắc bén đáp lại lời chất vấn của Nhã Dĩ, Hắc Thương Kình khẽ mím môi, chỉ khạc ra hai chữ: “Tốc độ.”
Nhìn thât sâu vào khuôn mặt trắng nõn của Bạch Mão Mão, Nhã Dĩ không nhiều lời nữa, trực tiếp hành động.
Nhưng là, ông đây không biết đại biểu cho cái gì, làm ơn, không cần nói một nữa như vậy đâu…. …… …… Ở đáy lòng không ngừng gầm thét, Bạch Mão Mão một tay nắm chặt lấy túi xách của mình, một tay bị Nhã Dĩ kéo lấy. Cô trầm mặc quay đầu lại, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của Hắc Thương Kình, trong nháy mắt đó, cô như hít thở không thông.
Trong đôi mắt của Hắc Thương Kình, rõ ràng có mình cô nhìn không ra ánh sáng u ám——
——— —————— Bỉ Ngạn Hoa tái kiến ——— ——————
Mặc dù, cô chưa bao giờ tin tưởng chuyện cổ tích gà sẽ hóa phượng hoàng.
Nhưng mà, người trong gương, thật sự là cô sao?
Im lặng đứng ở trước gương, Bạch Mão Mão ngây người như phỗng.
Tóc dài màu đen được quấn thành búi tóc cao dịu dàng, có vài lọn tóc bị đánh tản ra, khẽ rơi lòa xoa trên bờ vai cô, vì thế mà cô tăng thêm mấy phần phong tình. Trang phụ dạ hội màu trắng bó sát tôn lên đường cong của cô, hợp với vẻ mặt bình tĩnh của cô giờ đây, lại thật có mấy phần phú quý tự nhiên lộ ra.
Nặng nề vỗ một cái lên mông Bạch Mão Mão, Nhã Di cười tươi: “Thật không nhìn ra con bé này trỗ mã tốt như vậy, không phải váy này của chị người nào mặc cũng được đâu, không tệ không tệ, ánh mắt Thương Giao nhà chị đúng là tốt.”
“Chị này, không cần chiếm tiện nghi của em.” Tới lâu như vậy, phụ nữ này rốt cuộc cũng cho cô cơ hội mở miệng, Bạch Mão Mão ôm lấy cái mông bị vuốt, rất bất đắc dĩ.
“Mông nhạy cảm lắm nha, trước mặt cũng đủ lồi.” Thấy Bạch Mão Mão phản ứng lớn như vậy, Nhã Dĩ cười như bắn sao ra khỏi miệng.
“Em không phải Bách Hợp.” Trong đôi mắt Nhã Dĩ mang ám quang khiến Bạch Mão Mão sợ hết hồn hết vía, cô rất dứt khoát trực tiếp tỏ rõ lập trường.
“Sợ cái gì? Con bé này, chị cũng không phải Bách Hợp, dù là vậy, chị cũng không có can đảm giành phụ nữ với Hắc Thương Kình.”
“Vậy chị còn sống ở chỗ này làm cái gì?”.
Chẳng biết lúc nào, Hắc Thương Kình đã đi tới phòng trang điểm, tim Bạch Mão Mão căng thẳng, thế nhưng không có dũng khí quay đầu lại nhìn anh.
Nhã Dĩ kinh ngạc quay đầu nhìn sắc mặt tối tăm của Hắc Thương Kình, cô sờ lỗ mũi một cái, thức thời nói: “OK OK, chị đi.”
Lúc đi ngang qua Hắc Thương Kình thì cô cười đến không hiểu nổi, lại chỉ nhàn nhạt bỏ lại một câu: “Thì ra, em cũng có ngày hôm nay.”
Cho đến khi Nhã Dĩ đi rồi, Bạch Mão Mão cũng không dám mở miệng, cô có thể rõ ràng nghe được tiếng hô hấp của anh, thế nhưng ngược lại khiến cô càng thêm khẩn trương.
“Tới đây.” Cũng không để ý đến lời của Nhã Dĩ, Hắc Thương Kình tựa bên cửa, dùng thân thể ngăn trở ánh mắt theo dõi bên ngoài. Nhìn bóng lưng quyến rũ của anh, con mắt sắc luôn luôn lạnh lùng, hiếm khi xuất hiện một tia ấm áp.
“Thế nào……..Em…. ….. Em chưa từng mặc lễ phục dạ hội…. …….” Cho nên, cho nên, cúi đầu nhìn cái rãnh ngực thật sâu trước ngực mình, Bạch Mão Mão sợ hãi…. …
Thế nào…. …….. Tại sao có thể ở trước mặt đàn ông lộ rãnh chứ. . . . . .
“Đừng để cho tôi nói lần thứ hai.” Giọng nói trầm thấp mà lạnh nhạt, lại bá đạo không cho phép cự tuyệt.
Bạch Mão Mão âm thầm rơi nước mắt, trong bụng hung ác, cô ưỡn ngực, xoay người đĩnh đạc đi tới chỗ anh.
Lo lắng thái quá, ngược lại để cho cô không nhìn ra sự mãnh liệt đang giấu giếm dưới khuôn mặt lạnh nhạt của anh.
Rốt cuộc, cô đứng ở trước mặt anh, nhưng cũng mất đi dũng khí ngẩng đầu nhìn anh. Cúi đầu thắt ngón tay, Bạch Mão Mão nói thật thâp: “Thật xin lỗi, em là nữ otaku (chui trong nhà), trèo lên không được nơi quyền quý kiểu này, ngày mai…. …..”
“Tôi nói em trèo lên được, em liền trèo lên được.” Ngón tay thon dài nâng cằm Bạch Mão Mão lên, Hắc Thương Kình thu lại tròng mắt nóng bỏng, lạnh lùng nhìn về sự băn khoăn lo lắng của Bạch Mão Mão.
Đại khái bởi vì từ nhỏ cô không thể sử dụng mỹ phẩm, cho nên làn da cô đã trắng nõn và mềm mại một cách tự nhiên, cho dù là giờ phút này đã được trang điểm lên, nhưng không cách nào che đi khuôn mặt tinh khiết bên dưới của cô
Thật ra thì, anh hiểu, cũng bởi vì mấy phần tinh khiết không nhiễm bụi trần này, để cho anh đối với cô, giật mình.
Vào giờ phút này, nếu Bạch Mão Mão biết Hắc Thương Kình nghĩ gì, cô nhất định trước tiên chạy về túc xá, đem đống đồ đang cất giấu trong máy vi tính thủ tiêu tức khắc —— Ặc, cô khó có được chút vốn liếng tinh khiết cá nhân này, tại sao có thể lãng phí tài nguyên phải không?
“Câu nói ngày hôm nay, tôi chỉ nói một lần, về sau, không cần dây dưa nữa.” Nhìn Bạch Mão Mão bị anh soi mói, gương mặt khẽ đỏ ửng, Hăc Thương Kình cau mày, lạnh nhạt bước lui một bước.
“Sao cơ?” Theo bản năng nhẹo đầu, nhìn sắc mặt xa cách của Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão có chút hỗn loạn. Theo tiểu thuyết bình thường, vào giờ phút này người con trai, thấy nữ chính quê mùa sau khi thay đổi lại đẹp đến diễm lệ, không phải nên kích động hay sao? Ví dụ không nhìn được chạy tới ôm lấy nữ chính thổ lộ tình cảm, hoặc đè nữ chính ra hôn lấy hôn để, vì sao cô thật sự chả có gì?!
Nhìn chằm chằm cánh môi góc cạnh rõ ràng và hấp dẫn của Hắc Thương Kình, ánh mắt Bạch Mão Mão không tự chủ toát lên vẻ thèm thuồng, anh ấy không hôn cô, vậy cô đến hôn anh?
“Thu hồi suy nghĩ trong đầu em đi.” Lạnh lùng nhìn về phía khuôn mặt xanh lè của Bạch Mão Mão, Hắc Thương Kình cũng không dài dòng” “Từ ngày mai em bắt đầu đi tham gia yến tiệc cùng tôi, cho đến khi em tốt nghiệp đại học, trong ba năm này, không cho phép tìm đàn ông nói chuyện yêu đương, cũng không cho phép dính dáng đến chuyện mập mờ, có thể làm được không?”.
“Tại sao?” Bị khí thế bá đạo trong giọng nói của Hắc Thương Kình là cho tỉnh táo, Bạch Mão Mão theo bản năng chất vấn.
“Lấy ở đâu ra nhiều vấn đề như vậy? Em chỉ cần trả lời có thể làm được hay không thể mà thôi.” Người con gái này, phải là cái loại tính tình gặp mạnh là yếu, gặp yếu là mạnh, một loại con gái này, chỉ cần nắm chắc bảy tấc, thì rất dễ dàng nắm trong tay.
Khẽ lui về phía sau một bước, Bạch Mão Mão nhìn về phía Hắc Thương Kình, cô hình như có chút hiểu lý do anh chọn cô rồi. Chỉ là, khi thỏ gặp gỡ động vật ăn thịt, chẳng lẽ cũng chỉ bị bi kịch ăn sạch hay sao? Cô rất ngốc rất mềm yếu, nhưng mà, cô ít nhất sẽ không ngã vào một cái hố những hai lần.
“Em cự tuyệt.” Nghiêng người tránh Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão chỉ muốn trốn.
Đưa tay kéo cô, Hắc Thương Kình nhìn khuôn mặt khó chịu của Bạch Mão Mão, khuôn mặt anh tuấn luôn luôn hờ hững lại có chút kinh ngạc, thế nào, giống như đã giẫm lên vết thương cũ của cô vậy? Đúng là gặp ma. Bây giờ con gái mới lớn đều có vết sẹo để lại, lại không thể có một quá khứ trong sạch sao?
“Đã từng có người cũng đối xử như thế với em sao?”
“Chuyện này không liên qua đến anh.” Không nhìn anh, không thể nhìn anh, đem trí tượng tưởng của anh cũng có thể nghĩ được ra chuyện ấy, nhưng cô có thể thoát ra khỏi!
“Bạch Mão Mão, tôi cấp cho em một cơ hội, tình yêu thì em không thể có. Nhưng là, em phải hiểu được, tôi bây giờ không phải đang cùng em thương lượng, mà là em phải làm theo lời tôi nói, em, không có lựa chọn.” Nhìn Bạch Mão Mão liều mạng cúi thấp đầu, Hắc Thương Kình như dâng lên sự kích động mà nâng cằm cô lên, nhưng anh cuối cùng nhịn được, điều anh chỉ cần là một cái bia đỡ đạn, cũng không phải thật sự cần cô gái này.
“Tại sao?!” Nhỏ giọng kháng nghị, mặc dù đáy lòng Bạch Mão Mão tức giận, lại sửng sốt không có dũng khí ngẩng đầu nhìn anh.
“Bằng việc bây giờ em nhìn cũng không dám nhìn tôi.” Hiển nhiên biết ý nghĩ trong lòng của Bạch Mão Mão, gương mặt anh tuấn luôn lạnh lùng của Hắc Thương Kình giờ lại hiện lên một nụ cười rất hiếm khi thấy được.
“Anh đừng có khinh người quá đáng ——” Âm thanh kháng nghị, Bạch Mão Mão nhìn nụ cười trên khuôn mặt Hắc Thương Kình, phòng tuyến trong lòng đổ rầm rập. Rình ngắm anh một năm nay, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh cười, thế nhưng, anh tuấn như thế chỉ cướp đi trái tim người ta ——
“Hả?”
Giọng trầm thấp hình như cũng dính theo sự cưng chiều, truyền vào tai Bạch Mão Mão, khiến phòng tuyến của cô tan tành thành mây khói.
“Được rồi, được rồi, em nhận thua, anh muốn em giả trang thành bàn gái để làm bia đỡ đạn cho anh phải không, để mấy con ngốc hoa si kia không thể tiếp cận anh nữa? Cái này hay nói, nghiệp vụ của em cũng coi như nhuẫn nhuyễn, mặc dù một quyền em địch được 4 người, nhưng tránh mấy con cọp cái kia thì cũng có không ít thủ đoạn, dù sao chạy trốn cũng hơn một năm.” Khốn kiếp, lại nói cô thật sự nhớ lại cái đoạn kinh người kia, mà cái người đó đã lợi dụng cô những một năm trời, thế nhưng đối với người khác mà nói, là bản thân cô tự chuốc lấy phiền phức, đáng đời gieo gió gặt bão!
“Biết ăn đàn ông thì chịu thiệt, thế nhưng em không có sự khôn ngoan nhìn xa trông rộng, còn đến gần tôi làm cái gì?”
Mặc dù trong lời nói là sự trách cứ, nhưng Bạch Mão Mão lại nghe ra được tiếng cười trong giọng nói của Hắc Thương Kình, cô thật buồn bực rồi: “Em vốn tính làm ni cô trong chùa, cái này không phải là do anh sao? Trong nháy mắt đó, thật sự giật nảy mình. Ai, mỹ nam họa thủy là đây.”
“Là em quá ngốc.” Không khách khí chút nào nhắm thẳng vào trọng điểm, Hắc Thương Kình vô ý thương hại một đứa con gái hoa si: “Bạch Mão Mão, tôi không cần em đóng giả bạn gái của tôi, em chỉ cần im lặng đi bên cạnh tôi là được, về phần người ta nghĩ như thế nào, em không cần phải để ý tới. Tôi cũng không cần em ngăn cản phụ nữ đâu, những việc vặt này tự nhiên sẽ có người xử lý, tôi không cần phụ nữ bảo vệ.”
“. . . . . .” Bị anh nói như thế, còn giống như là một cái đọa lỹ bình thường, cần phụ nữ bảo vệ thì tên đàn ông đó tồi tệ rồi, trước kia sao cô không nghĩ ra việc này? Nếu nghĩ ra sớm hơn, cô cũng sẽ không ngốc nghếch như vậy. . . . . .
“Không đóng giả bạn gái, vẫn không thể có bạn trai khác, vậy em tính là gì?” Càng nghĩ càng thấy may, vị này thậm chí ngay cả cơ hội đóng giả bạn gái cũng không cho mình, cũng không cho phép cô tìm con trai khác nói chuyện yêu đương, quá phận! Vị kia ít nhất còn trả lại cho cô cái danh phận bạn gái, mặc dù có tên không thực.
“Đi theo bên cạnh tôi, cái khác tùy ý em.” Hắc Thương Kình cao lạnh lùng nói.
“. . . . . .” Nghe được đáp án hủ nữ như vậy, Bạch Mão Mão không nhịn được tắc nghẽn rồi, hồi lâu, cô rốt cuộc không nhịn được cảm thán: “Hắc đại nhân, thì ra là người có cảm giác ẩn giấu như vậy.”
“Em gái tôi là hủ nữ.” Cũng không để ý Bạch Mão Mão đang chế nhạo, sắc mặt Hắc Thương Kình vẫn lạnh lùng như xưa, ngược lại có lời gì cần phải nhận.
“Ấy chết, vậy quá đáng sợ!” Mặc dù đáy lòng xem thường, nhưng lúc cần thiết, ngây thơ vẫn rất cần thiết, Bạch Mão Mão cười đến run rẩy cả người, cũng quên mất bộ ngực đang lên sóng lớn mãnh liệt.
Nhìn Bạch Mão Mão tự nhiên lộ ra nét gợi cảm, cùng với rãnh ngực cực sâu, con mắt Hắc Thương Kinh co rút thật sâu , lại bị anh khống chế ngược lại.
“Em cười, rất lạnh.”
“. . . . . .”
Nghe được lời nói của Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão, anh lại bị tắc nghẽn nữa rồi hả?!