Bạn đang đọc Mùa thu tóc ngắn: – Chương 1.2
Đoàn Dũng đợi cả 2 khá lâu , anh nhỏm dậy khi nhìn thấy 2 cô gái bước vào . Họ như 2 thái cực đối nghịch . Hạ Liên trang điểm diêm dúa như đi dự dạ hội , còn Bạch Thu – Đoàn Dũng thầm hài lòng – cô giản dị, trong sáng , mái tóc ngắn ôm lấy gương mặt thanh tú . Bạch Thu giống như 1 viên ngọc chưa được mài dũa.
– Anh Dũng ! Đợi tụi em có lâu không ? Kẹt xe quá trời.
Lẽ ra Bạch Thu phải hỏi anh câu đó , tuy nhiên Đoàn Dũng không mấy quan tâm , anh cười tươi.
– Cũng gần 20 phút . 3 năm xa Sài Gòn , bây giờ Sài Gòn xe quá trời , anh hiểu mà . 2 em ngồi đi , uống nước cam nhé!
– Dạ.
Hạ Liên kiểu cách ngồi xuống , cô ngồi gần sát Đoàn Dũng , trong lúc Bạch Thu ngồi xuống chiếc ghế đối diện lặng im . Hạ Liên tíu tít.
– Ngoài đường căng băng rôn quảng cáo chương trình giao lưu , cùng giới thiệu ca khúc mới của anh Dũng quá trời . Mời em và Bạch Thu đi xem nữa nghe , anh Dũng.
– Dĩ nhiên rồi.
2 ly nước cam mang ra , Đoàn Dũng quấy nhẹ cho tan đường , anh đặt trước mặt Bạch Thu mỉm cười.
– Sao im lặng quá vậy Bạch Thu ?
– Dạ ..
– Nhỏ ấy là vua ít nói đó anh ơi . Mẹ em hay nói 2 đứa chơi thân nhau là chuyện lạ. Anh Dũng thấy có lạ không ?
– Có chứ , đến cả cách ăn mặc nữa.
– Anh Dũng thích con gái tóc ngắn phải không ? Em cũng thích tóc ngắn gọn , tóc dài nóng nực , bực bội thấy mồ . Em thích nhất bài “Mùa thu tóc ngắn” của anh.
Hạ Liên phấn khởi hát.
“Bất chợt 1 chiều thu đến.
Em về xao xác lá thu rơi.
Thu tóc ngắn , nụ cười xanh mái tóc.
Để tim anh ấp ủ 1 mùa thu .”.
Giọng ca lạc điệu , Bạch Thu ngượng ngập giùm cho Hạ Liên . Cô đá vào chân bạn dưới gầm bàn , nhưng Hạ Liên vẫn tỉnh bơ hát . Đoàn Dũng vỗ tay.
– Thôi được rồi , em hát hay lắm . Chúng ta ăn thôi , kẻo thức ăn nguội mất ngon.
Anh gắp vào chén Bạch Thu nửa con bồ câu quay.
– Em ăn món này được chớ Thu ?
– Dạ ..
Hạ Liên nhăn mặt.
– Eo ơi! Thịt bồ câu hả? Em không ăn được đâu . Anh Dũng gắp cho em con tôm nướng kìa . À, anh Dũng ơi! Ở nhà anh có đĩa nhạc “Mùa thu tóc ngắn”, do ca sĩ Thanh Thanh hát không ? Cho em mượn.
– Có .
– Vậy 1 lát , em theo anh về khách sạn nhé.
Bạch Thu cúi đầu ăn . Cô có cảm giác Đoàn Dũng không mấy hài lòng Hạ Liên . Buổi ăn vui vẻ trôi qua . Đoàn Dũng kể chuyện những ngày trên đất khách và nỗi nhớ quê hương , nhớ nhất là món ăn Việt Nam.
Ăn xong , cả 3 đi dạo 1 vòng thành phố. Hạ Liên cứ đòi về khách sạn lấy đĩa nhạc Đoàn Dũng đành chiều ý.
Anh rót nước mời 2 người , rồi cho đĩa vào máy.
– Bài hát này , anh thu bên ấy , em nghe thử xem Bạch Thu.
Cố tạo chú ý cho anh , vậy mà anh vẫn cứ 1 điều Bạch Thu , 2 điều Bạch Thu , làm cho Hạ Liên khó chịu . cô phụng phịu.
– Sao anh Dũng cứ hỏi Bạch Thu , chẳng hỏi em ?
Đoàn Dũng cười trừ thay cho câu trả lời . Âm thanh bài hát như sâu lắng ấm áp lan toả khắp căn phòng.
“Thôi, chào nhé tuổi học trò thơ dại.
Mười hai năm gắn bó dưới mái trường.
Thôi, chào em những buổi tan học.
Ngập áo trắng gío và hoa phượng bay .”.
Bài hát buồn quá ! Bạch Thu cúi sâu đầu , cô ngưỡng mộ và mến anh . Dạo sau này , anh viết về tuổi học trò nhiều lắm . những bài hát ấy rất được yêu thích.
– Bài hát này buồn quá . Mở bài khác đi anh Dũng .
– Em muốn nghe bài nào thì tự chọn đi.
Bạch Thu đứng lên đi lại bên cửa sổ. Qua vuông cửa sở từ trên cao gần như nhìn được toàn thành phố về đêm , ánh điện lấp lánh che mờ ánh sáng dịu dàng của con trăng mười bốn . Bật chợt , Bạch Thu nhớ đến mẹ. những đêm trăng sáng như thế này , mẹ hay bắc ghế ra sân ngồi , hương bưởi và hương hoa cau tỏa thơm ngát.
Cuộc đời sinh viên nhọc nhằn ăn vàhọc, buộc cô phải xa nhà . Có những đêm cô nhớ mùi hương của mẹ đến khóc ướt đẫm cả gối.
– Em đang ngắm trăng à ?
Đoàn Dũng đến sau lưng Bạch Thu , mùi hương thuốc lá từ anh thoảng nồng . Bạch Thu lúng túng quay lại.
– Dạ.
– Em cho anh số điện thoại , được không ?
– Dạ, em ở phòng trọ , đâu có điện thoại.
– Ủa! Vậy mỗi lần anh gọi cho em , em không ở cùng gia đình à ?
– Mẹ em ở quê , cách Sài Gòn đến mấy trăm cây số lận.
Đoàn Dũng nhíu mày . Câu trả lời của cô hoàn toàn khác với những gì trước đây cô tự giới thiệu về mình . Bất giác , Đoàn Dũng quay lại nhìn Hạ Liên , Hạ Liên cũng đang nhìn lại . Bắt gặp cái nhìn của anh , cô chột dạ chạy lại.
– Chuyện gì vậy , anh Dũng ?
– Anh hỏi Bạch Thu số điện thoại.
– Sao không bảo em ? Thu nó không nhớ đâu.
Cô lấy viết ghi ngay số điện thoại.
– Anh có thể liên lạc với tụi em bất cứ lúc nào . À! Em nghe nói sáng mai , anh đến thăm trường , phải không ?
– Ừ, anh muốn thăm các thầy cô , nhưng chắc gì còn gặp lại đủ. Anh cũng muốn nhìn lại chỗ ngồi của mình năm xưa.
– Em thích quá! Tụi bạn em cứ kháo ầm lên về anh đấy .
Bạch Thu khều nhẹ tay Hạ Liên.
– Mình về thôi , khuya rồi.
– Mới 10:30 thôi mà.
Bạch Thu cương quyết.
– Tớ còn phải xem bài ngày mai.
Hạ Liên thở hắt ra..
– Thôi được, về thì về . Anh Dũng! Ngày mai gặp nhé.
– Vâng , mai gặp . Để anh đưa 2 em về.
Đoàn Dũng đưa Hạ Liên về trước . Cô có vẻ kiêu hãnh khi xe anh dừng trước căn biệt thự đồ sộ tráng lệ của cha mình.
– Anh Dũng ! Khi nào rảnh đến nhà em chơi , nhà em luôn mở rộng cửa chờ anh.
Đoàn Dũng khách sáo.
– Hôm nào rảnh , anh sẽ đến.
Xuống xe , Hạ Liên thì thầm vài tai Bạch Thu.
– Cậu nhớ không được nói gì cả nhé . Chuyện cần nói , khi nào thích hợp , tớ sẽ nói.
Cô lưu luyến bắt tay Đoàn Dũng.
– Chúc anh ngủ ngon.
Không thích chuyện Đoàn Dũng đưa mình về nhà trước rồi mới đến nhà Bạch Thu lắm , nhưng Hạ Liên không có cách buộc anh . Cô tự nhủ nhất định cô sẽ gọi điện và nói rõ với anh . Hơn 1 năm nay , cô mới chính là kẻ thư từ cho anh trên mạng . Cô đã nhìn rõ ánh mắt cùng tâm hồn anh ưu ái dành cho Bạch Thu . Anh đúng là đồ ngốc , không nhận rõ sự cách biệt của cô và Bạch Thu.
Đứng nhìn theo xe anh khuất dạng cuối đường mà tim Hạ Liên như có lửa . Còn lại 1 mình trên xe , Bạch Thu chỉ hướng cho Đoàn Dũng chạy xe . Anh không nói gì cả. Bạch Thu ngồi nhìn bâng quơ.
– Em ở khoảng nào , Bạch Thu ?
– Dạ, khoảng số 240 . Gần tới rồi đó anh . Anh dừng xe ở đây được rồi , nhà em trong hẻm.
Xe dừng lại , Bạch Thu vừa đưa tay lên nắm cửa , anh đặt tay lên tay cô.
– Em có thể nán lại với anh 5 phút được chớ?
– Dạ.
– Anh muốn biết . 1 năm qua , em hay Hạ Liên đã viết thư cho anh ?
– Dạ ..
– Hạ Liên phải không ? Cô ấy sợ anh không hồi âm nên đã lấy cả tên và ảnh của em , nhưng thân thế lại là của cô ấy ?
Bạch Thu rụt tay lại ngẩng lên.
– Anh đã biết ?
– Anh chỉ đoán thôi . Tuy nhiên , anh vẫn cám ơn Hạ Liên . Cô ấy đã giúp anh vui vẻ trong những phút trống trải nhớ về quê hương.
– Anh đừng nói gì với Hạ Liên , anh nhé , kẻo nó giận em.
– Em thương bạn như vậy à ? Được , anh sẽ để tự cô ấy nói ra . Thôi , em xuống xe và vào nhà đi . Quên nữa , anh đưa em vào hẻm kẻo về khuya , nguy hiểm.
Cả 2 đi bên nhau , anh đi sát vào cô.
– Em có biết tại sao anh trả lời thư cho Hạ Liên không ? Vì cô ấy bảo tên Bạch Thu , là cô bé đã thổi sáo cùng hoà đàn với anh , làm cho anh chợt nhớ , vì em có gương mặt hao hao giống ht.
– Là chi. Thu trong những tác phẩm của anh , phải không ?
– Đúng , là cô ấy . Anh đã tìm gặp được cô ấy , nhưng khi gặp lại , anh lại mong được phải chi đừng gặp , cứ để anh kiếm tìm . Gặp lại nhau khi 1 thần tượng đã rơi vỡ xuống . Anh không giấu giếm ngay buổi đầu tiên gặp em ở sân bay , anh cứ sửng sốt ngỡ là cô ấy . Em trầm tĩnh và ít nói hơn cô ấy và thậm chí lành nữa.
– Em không lành đâu , em dữ lắm đó.
Đoàn Dũng bật cười.
– Anh không tin em dữ chút nào.
– Đến nhà em rồi , anh Dũng về đi.
– Chúc em ngủ ngon nhé !
– Bạch Thu !
1 bóng đen to sầm đứng chắn trước cả 2 . Bạch Thu lùi lại.
– Anh Kiên! Sao giờ này còn ở đây ? Anh đợi em à ?
– Tôi đợi cô hơn 2 giờ đồng hồ , để nhìn thấy sự phản bội của cô và quả thật , tôi nghĩ không sai . Cô còn muốn giải thích thanh minh gì không ?
– Anh Kiên ! Em và anh Dũng là bạn thôi.
– Bạn ? Giống như tôi và cô vậy à ?
Trông anh ta thô lỗ quá , Đoàn Dũng không thể không can thiệp.
– Anh Kiên ! Chiều nay , tôi có mời Bạch Thu và Hạ Liên đi dùng cơm tối . Khuya quá , nên tôi phải đưa về.
– Im mồm của ông lại ! Tôi chỉ tin vào mắt tôi thấy và tai tôi nghe mà thôi . Biết điều nên cút xéo đi , chớ can thiệp vào chuyện tôi và Bạch Thu.
– Nhưng anh đã hiểu lầm Bạch Thu.
– Hiểu lầm à ?
Kiên thô lỗ vung nắm đấm , may là Bạch Thu kịp ôm anh lại . Cô nhìn Đoàn Dũng van lơn.
– Anh Dũng về đi.
Đoàn Dũng mím môi.
– Nếu anh ta quá hồ đồ , em chẳng cần giải thích gì cả, Thu ạ.
– Anh về đi anh Dũng . Em van anh mà.
Đoàn Dũng lùi lại.
– Được , anh về đây , em cũng nên vào nhà đi.
– Cút đi !
Bạch Thu lôi Kiên đi , Đoàn Dũng nghe tiếng cô gắt Trung Kiên.
– Anh có thái độ gì vậy , anh Kiên ? Tại sao anh không chịu nghe em giải thích ?
Đoàn Dũng nép vào bóng tối , anh nhìn thấy Trung Kiên bước qua cửa phòng Bạch Thu . Lắc đầu , anh bước nhanh ra đường .
o0o
Tách! Trung Kiên bấm khóa cửa , Bạch Thu quay lại , cô bắt đầu thấy không hài lòng thái độ của anh chút nào . Cô ngồi xuống ghế.
– Khuya rồi , anh cũng nên về đi , có chuyện gì ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện . Em mong rằng từ nay , anh không nên có thái độ như vừa rồi.
– Anh cấm em đi với hắn.
Cấm ? Giọng nói của Trung Kiên đầy quyền hành . Bạch Thu bắt đầu khó chịu.
– Chúng ta chưa phải là vợ chồng , anh không nên có kiểu nói chuyện buộc em phải như thế này , như thế nọ.
– Như vậy là em nhất định đi với hắn ?
– Không phải nhất định ..
Trung Kiên mai mỉa.
– Em bắt đầu thay đổi rồi . Phải mà , anh ta đẹp trai , lại là 1 nhạc sĩ nổi tiếng . nhưng em coi chừng trèo cao té nặng đó Thu . Hắn quen em lúc mới về nước thôi , bên cạnh hắn còn có cả khối , chẳng hạn như Hạ Liên . Anh ta sã vứt bỏ em như 1 miếng giẻ rách , không phải như anh yêu em và cần em.
Giọng điệu miệt thị của Trung Kiên làm cho Bạch Thu nổi giận . Cô hất mặt nhìn anh.
– Hóa ra em là thứ giẻ rách mà anh vẫn cần và yêu em . Em không cần thứ tình ban bố như anh vừa nói , anh hãy bỏ em đi!
– Anh đâu có điên để em đi cùng hắn . Tuy nhiên khi bị bỏ rơi , em muốn quay lại với anh , anh không nhận đâu.
Bạch Thu giận run , cô xô mạnh Trung Kiên.
– Anh về đi! Đã không còn tôn trọng nhau nữa , chúng ta . hãy chia tay.
Bạch Thu đặt tay lên nắm cửa , nhưng toàn thân cô bị nhấc bổng lên , và những nụ hôn cưỡng đoạt của Trung Kiên tới tấp vào khắp người cô.
– Anh yêu em , em phải thuộc về anh.
Bốp! Bạch Thu giận dữ tát mạnh vào mặt Trung Kiên . Chưa bao giờ cô nhận rõ chân tướng người bạn trai của mình như lúc này . Anh ta bảo yêu mà mạt sát cô tàn tệ. Yêu là sở hữu và chiếm đoạt ư ?
Đọc tiếp Mùa thu tóc ngắn – Chương 1.3