Mùa thu tóc ngắn

– Chương 2.6


Bạn đang đọc Mùa thu tóc ngắn: – Chương 2.6

– Ơ ..
Đoàn Dũng giật mình mở mắt , cảm giác nằng nặng trên vai làm anh nhìn xuống ..
– Hoài Thu !
Anh hốt hoảng hất Hoài Thu , trên người anh và Hoài Thu không có gì cả. Nhảy xuống giường, anh luýnh quýnh mặc quần áo vào.
– như vậy là sao ha? Thu ?
Dáng nằm khêu gợi , Hoài Thu cười lả lơi.
– Sao anh hỏi em ? Anh có biết anh đã yêu em cuồng nhiệt như thế nào không ?
– Anh phải về , Bạch Thu đang không khỏe.
Nụ cười tắt trên môi Hoài Thu.
– Anh nhìn đồng hồ xem mấy giờ rồi.
– 11:30 .. trời đất ơi !
– Sáng mai 8 giờ , cửa hàng khai trương , mười giờ anh có thể về với cô ấy . Đoàn Dũng ! Đừng làm em buồn . Anh và em cả 2 đều còn yêu nhau , cần nhau mà.
Hoài Thu ôm lấy anh , cô lẳng lơ áp sát ngực vào người anh.
– Hoài Thu ! Anh xin lỗi .. chúng ta đừng như thế này , được không em ? Anh không muốn Bạch Thu phải đau khổ.
– Anh yêu cô ấy hay yêu em ?
– Đừng bắt anh trả lời.
– Anh còn yêu em , chắc chắn như vậy . Bằng cớ là chúng ta đã ..
– Hoài Thu ! Chúng ta chỉ nên là bạn , anh đã có vợ và sắp có con.
– Nhưng em yêu anh . Lẽ nào còn đang thân mật với em như thế này , anh lại muốn bỏ em . Em không cho phép anh rời bỏ em , khi vừa mới trải qua những giây phút thân mật cùng em . Đoàn Dũng ! Em có bảo anh bỏ Bạch Thu đâu . Chúng ta chỉ vui vẻ bên nhau , tiếp nối 1 tình yêu dang dở. Lẽ nào anh không nhớ những ngày trên đất Mỹ , chúng ta đau khổ nhìn nhau . Tại sao anh không đợi em , khi anh đi tìm em những 3 năm dài ?
Hoài Thu nức nở khóc , cô ghì chặt lấy anh , cuồng nhiệt hôn anh . Anh yếu đuối , hôn lại cô và buông thả mình trong thế giới kỳ diệu .. Chiếc máy camera chạy nhè nhẹ trong 1 góc ..
o0o
” Dũng ! Bạch Thu đã sinh , hiện đang nằm ở bệnh viện phụ sản . Mẹ”.
Cửa khóa , trên ổ khóa là tờ giấy và những dòng tin . Đoàn Dũng hốt hoảng quay ra xe . Bao nhiêu ăn năn đè nặng lên tâm hồn anh . Phải gần 12 giờ , anh mới dứt ra được với dòng khách đến cửa hàng ủng hộ để tìm về nhà.
– Mẹ ! Vợ con đâu ?
– Còn đang nằm ở phòng hồi sức.
Không 1 lời trách móc , bà nhẹ nhàng chỉ vào trong.
– Con lại trước cử cho nó nhìn thấy con 1 lát đi.
Đoàn Dũng bước lại cửa gõ nhẹ, Bạch Thu quay ra , mặt cô xanh lướt sau chuyến vượt cạn . Cô nhìn anh 1 lúc rồi khép mắt lại.
– Mẹ ! Bạch Thu ..
– Nó sinh mổ, đứa bé đến 4 ký 2 mà xương chậu nó lại nhỏ.
– Mẹ ơi ! con thật có lỗi , để 1 mình mẹ vất vả ..

– mẹ biết con bận mà . Thằng bé nằm ở phòng bên kia .
Đoàn Dũng đi theo , anh xúc động nhìn con . Nó rất giống anh , tóc đen nhánh . Anh sờ nhẹ lên mặt con thì thầm.
– Cho ba xin lỗi , ba thật có lỗi với con và mẹ con.
– Bác sĩ nói khoảng 1 giờ nữa thì có thể chuyển sang phòng nằm , không phải nằm phòng hồi sức nữa . Công việc của con thế nào rồi ?
– Dạ, cũng tốt . Sáng nay lượng khách đến cửa hàng rất đông.
– Vậy là mẹ mừng rồi.
– Mẹ về nghỉ , để con ở lại với vợ con.
– chờ nó chuyển sang phòng nằm rồi mẹ về.
Khi được anh bế từ băng ca chuyển xuống giường nằm , Bạch Thu chỉ muốn khóc . Đêm qua anh bỏ mặc cô không về nhà , vậy anh ở đâu ?
Đặt cô và con nằm ngay ngắn , anh kéo chăn đắp cho cô , âu yếm.
– Em mệt lắm phải không? Anh không ngờ là em sinh sớm.
– Ngày hôm qua , anh tắt điện thoại ?
Đoàn Dũng lúng túng.
– Hoài Thu mượn điện thoại của anh , lu bu công việc anh quên mất . Đến khi anh rảnh điện về nah` , thì không có ai bắt máy.
– Em và mẹ đang ở bệnh viện.
– Bạch Thu ! Anh xin lỗi . Anh sẽ bỏ công việc hết để lo cho em và con . Em uống sữa nhé!
Anh quậy cốc sữa xong , nâng đầu cô bằng chiếc gối , rồi nhẹ nhàng đút từng muỗng sữa.
– con giống anh thật . Sống mũi nó giống em , cái trán giống ông nội.
Anh bẹo nhẹ má con trai.
– Cu Tí này .. cái trán bướng , nữa bướng phải biết.
Lòng Bạch Thu nhẹ lại trước những chăm chút của anh , cô đi vào giấc ngủ trong niềm hạnh phúc vừa tìm thấy.
Tít . tít .. điện thoại reo , Đoàn Dũng bấm máy , anh cau mày đứng lên đi ra hành lang.
– Có chuyện gì thế , Hoài Thu ?
– Anh Dũng ! Sao không đến cửa hàng?
– Bạch Thu đã sinh , anh không đi được . Em có thể tự lo được , việc bán hàng đã có nhân viên.
– nhưng chỉ có mình em.
– Anh bận lắm , có thể hai ba hôm nữa anh mới lên được . Em đừng điện thoại cho anh.
Đoàn Dũng tăt’ máy không kịp cho Hoài Thu nói gì hết . Cô giận dữ ném máy xuống ghế , đôi hàm răng cắn chặt vào nhau ghen hờn . Anh muốn chuộc lỗi với vợ, không dễ đâu.
Mua 1 ít sữa và trái cây , Hoài Thu bỏ cửa hàng đi ngay , thay vì phải ở lại.
Đoàn Dũng vừa rời bệnh viện thay cho bà Bạch , thay vì đi theo anh , Hoài Thu tấp xe vào . Cổ bỏ chạy theo bà Bạch.
– Bác !

– À ! Cô Hoài Thu !
– Cháu đi thăm Bạch Thu . Bạch Thu khỏe không bác ?
– cũng khỏe rồi . Cửa hàng khai trương đông khách lắm , phải không ?
– Dạ.
Dừng lại trước 1 căn phòng , bà Bạch đẩy nhẹ cửa vào , Bạch Thu đang cho con bú , Hoài Thu vui vẻ.
– Chào Bạch Thu . Chà ! Đã có sữa rồi sao Bạch Thu ?
– Dạ, ít thôi , bác sĩ nói cho bú thường xuyên sẽ có sữa . Chị đi thăm em còn mua quà chi vậy ?
– Có gì đâu . Anh Dũng bảo chị không cần xuống , nhưng chị phải xuống thăm em chứ . Em thông cảm .. cho anh Dũng phụ chị. Không có ảnh , chị rối lắm.
Rồi Hoài Thu huyên thuyên.
– Chị với ảnh mệt nhừ chứ chơi sao . Mệt đến ăn có mấy hột cơm , lăn ra ngủ quên trời quên đất . Chị thì .. ngủ hơi xấu tính 1 chút , nên đạp ngay vào hông ảnh , anh phải thức giấc.
Len lén quan sát nét mặt Bạch Thu , Hoài Thu chờ xem phản ứng của tình địch , nhưng Bạch Thu cắm cúi cho con bú . Đánh 1 đòn xem ra tình địch chưa thấm , Hoài Thu giáng thêm 1 đòn.
– Hay bảo cô giúp việc nhà chị xuống lo cho em , để anh Dũng đi với chị. Công việc phải có anh Dũng , Thu ạ. Chị bỏ vốn bạc tỷ nên không thể lơ là được . Thôi , chị đi nhé!
Chào bà Bạch , Hoài Thu đi ngay . Bà Bạch giận dữ.
– Sao con không nói gì vậy , Bạch Thu ?
– Mẹ để cháu nằm lên nôi giùm con , con muốn nằm nghỉ.
Mặt Bạch Thu xanh mướt , bà Bạch sợ hãi.
– Con đừng làm mẹ sợ nghe Thu.
– Con không sao đâu mẹ. Lúc nãy con có 1 chút cảm giác choáng váng , nhưng sau đó con trấn an con lại . Con tin anh Dũng và con khỏe mạnh để lo cho con của con.
Bạch Thu nằm quay mặt vào vách , dòng nước mắt của cô âm thầm chảy.
o0o
Tiếng chuông cửa làm Đoàn Dũng vội vàng chạy ra . Vừa chạy anh vừa ngáp.
– Mẹ lại quên cái gì à ?
Mới kéo cánh cửa , Đoàn Dũng phải kêu lên.
– Hoài Thu ! Sao em lại xuống đây ?
– Em nhớ anh.
Cô sà vào lòng anh , Đoàn Dũng lúng túng đẩy ra.
– Em đừng như vậy , Hoài Thu .
– Anh sợ gì , có ai ở nhà ngoài anh và em ?
– Không có ai cũng vậy . Chúng ta hãy dừng lại , xem như chỉ có mối quan hệ về công việc . Anh không muốn có lỗi với Bạch Thu .

– Muốn hay không anh cũng đã dấn thân cùng em , đã có lỗi với Bạch Thu . Anh muốn quay lưng lại với em sau khi đã chiếm đoạt em , anh mà cũng có thể sở khanh sao Dũng ?
– Hoài Thu ..
– Em về Sài Gòn , nhưng nếu 2 hôm nữa anh mặc kệ em , em sẽ nói cho Bạch Thu biết anh và em đã tái hợp , Bạch Thu phải biết sẻ chia , chấp nhận.
Cô ngoe nguẩy bỏ đi . Đoàn Dũng đứng thừ người ra . Niềm ân hận trong anh càng nặng nề hơn . Bạch Thu sinh còn non ngày non tháng , anh không có quyền gây băt’ cứ xúc động nào cho cô . Nếu không , anh cũng không thể tha thứ cho anh . Làm sao để cắt đứt quan hệ vừa mới hình thành đây ?
Nhưng Hoài Thu còn kinh khủng hơn cả ý nghĩ của Đoàn Dũng . Những tấm ảnh thân mật được cô cho rửa phóng to để lên bàn và gọi Hạ Liên đến.
– Em đến nhé Hạ Liên ! Chị có mua mấy bộ quần áo mới đẹp lắm . Tiếc rằng chị hơi mập , nhưng em thì vừa đó.
Đang muốn biết về Đoàn Dũng , Hạ Liên đến ngay . Cô gõ cửa , thấy im lặng , nên đẩy vào .
– Chị Hoài Thu !
– Chị đang trong toa- lét , em ngồi chơi đợi chị tắm đã.
Hoài Thu cố ở lại trong phòng khá lâu.
– Em mở nhạc nghe đi Liên . Chị mới mang về mấy đĩa nhạc mới của anh Dũng viết , ca sĩ Nhất Tuấn hát.
Hạ Liên chọn đĩa , cô há hốc mồm vì những bức ảnh thân mật của Hoài Thu và Đoàn Dũng . Đỏ mặt và giận dữ , nhưng cô vẫn xem cho biết.
Hoài Thu bước ra hớ hênh với chiếc khăn tắm quấn qua người.
– Chọn được chưa Liên ?
Rồi làm như bối rối vì Hạ Liên phát hiện mấy bức ảnh , cô cười ngượng ngập.
– Chị và anh Dũng tái hợp nhau rồi.
Hạ Liên nghẹn ngào.
– Sao chị bảo giúp em ?
– Chị hứa với em là 1 chuyện , nhưng anh Dũng yêu chị, không yêu em , chị biết làm sao bây giờ.
Hạ Liên lùi ra cửa .
– Em thật ngu ngốc , bắt mẹ cắt hợp đồng với anh Dũng , tiếp tay cho anh Dũng về với chị.
– Em ân hận thì muộn rồi , cô bé ạ. Cửa hàng chị đang rất đông khách , chị cần anh Dũng về tình yêu và cả công việc . Em còn trẻ, gia đình có tiền , lo gì không tìm đượt tình yêu hay tấm chồng xứng đáng . Bạch Thu đã sinh con , em nên đi thăm bạn . Chị nói thật , Bạch Thu chưa phải là địch thủ của chị, thì em đừng nằm mơ nữa . Chị sẽ buộc anh Dũng ly hôn để cưới chị.
Hất bàn tay Hoài Thu vờn trên má mình , Hạ Liên tuông ra cửa . Cô đúng là ngu ngốc , nối nhịp cầu cho Bạch Thu đến với Đoàn Dũng và lại ngu ngốc hơn nữa khi tiếp tay cho đôi tình nhân cũ tái hợp nhau . Ôi ! Suốt đời cô chưa bao giờ biết khôn cả, cứ làm những chuyện ngu ngốc nhất đời.
Bạch Thu ơi ! Tớ nhớ hồi nhỏ đọc chuyện cổ tích “Chia quả dứa” mà tớ thấm thía chuyện mình . Tớ và cậu chính là 2 anh em ngu ngốc.
– Ủa , Hạ Liên !
Bà Bạch mở rộng cửa.
– Cháu đến nhằm lúc Bạch Thu vừa ở bệnh viện về, may đó !
– Bạch Thu khỏe không bác ?
– Khỏe, tuy nhiên ăn ít lắm.
– Cháu vào thăm Bạch Thu .
Bạch Thu nhổm dậy khi thấy bạn , cô mỉm cười.
– Đi làm ở đâu chưa Liên ?
– Đang lông bông . Mình ghét bị ai quản lý làm quyền nên làm chỗ này năm ba bữa , lại nhảy sang chỗ kia . Ngồi bán hàng ẹ lại càng chán hơn.
– Cậu thiệt là .. nên tìm 1 việc làm cho ổn định đi chớ.
– Cậu đặt cho cu tí tên gì vậy ?

– Anh Dũng đặt tên Khang . Đoàn An Khang.
– Tên giống tên kiếm hiệp thí mồ . Nó giống anh Dũng thật nha.
– Ừ.
Bạch Thu cười hạnh phúc.
– Lúc vừa tỉnh lại , mình cứ mong nhìn thấy con . Thấy nó , mọi mệt nhọc đau đớn như tan biến ngay.
– Anh Dũng đâu ?
– Mới lên cửa hàng sáng nay , cậu đi dọc đường không gặp à ?
– Chắc tại mình không để ý , lên xe là phóng chạy như bay . Bạch Thu này ! Mình xin lỗi cậu nghen.
– Cậu có lỗi gì với mình đâu mà xin lỗi.
– Mình ghét cậu nên bảo mẹ cắt hợp đồng với anh Dũng , giừa lúc cậu và anh Dũng chật vật tiền bạc.
– Có gì đâu , cũng may nhờ có chị Hoài Thu giúp đỡ.
– Chị Hoài Thu giúp đỡ ? Cậu và tớ đều lầm bà ấy . Bà ấy ghê gớm không ngờ ..
– Sao ?
– Cậu coi chừng mất chồng đó . 2 người đó .. họ với nhau , chụp rất nhiều ảnh thân mật , mình tình cơ xem được thôi . Xấu hổ ơi là xấu hổ.
Bạch Thu cắn môi , 1 nỗi đau nhóm lên trong lòng cô . Hèn gì lúc thì anh ngọt ngào chăm chút cho cô như để chuộc lỗi , lúc lại thẫn thờ ngồi bên cô mà tâm tư để tận đâu đâu . Hôm đi thăm cô , Hoài Thu còn mớm ý cả 2 ngủ chung với nhau . Tình yêu đầu tiên trong anh , cô có thể chấp nhận , nhưng sự phản bội của anh .. không thể nào.
– Chị ấy còn bảo anh Dũng hứa sẽ ly hôn với cậu ..
– Cậu ..
Toàn thân Bạch Thu lạnh ngắt , cô ôm lấy con trai.
– Cậu .. cậu bồng cháu giùm ..
Hạ Liên hoảng kinh chụp đứa bé , còn chút xíu nữa nó rơi xuống đất . 2 mắt Bạch Thu nhắm nghiền , nước bọt sùi ra 2 bên mép . Hạ Liên thất kinh hét to.
– Bạch Thu .. bác ơi . Bạch Thu ..
Bà Bạch sợ thất kinh hét Hạ Liên gọi điện cho bác sĩ , còn mình đổ gần trọng chai dầu nóng xoa nóng cho Bạch Thu.
– Tỉnh lại Thu ơi ! Cháu đã nói với nó cái gì , ha? Liên ?
– Cháu nói .. nói anh Dũng với chị Hoài Thu thôi mà.
– Sao mà cháu điên vậy ? Tỉnh lại Thu ơi.
Bà Bạch khóc oà . Bạch Thu cựa mình mở mắt.
– Mẹ .. con mệt lắm.
– Bác sĩ đến ngay . Con gắng kềm xúc cảm , hãy nghĩ đến mẹ và con, Thu ơi.
Bác sĩ đến chích cho Bạch Thu 1 mũi thuốc trợ tim , ông nghiêm khắc.
– Phải biết tránh xúc động cho sản phụ chứ.
– Bạch Thu ơi ! Mình xin lỗi ..
Bạch Thu im lặng khép mắt , dòng nước mắt của cô âm thầm chảy dài . Anh đã phản bội và 1 ngày nào đó , anh sẽ nói tiếng ly hôn . Cũng phải thôi , anh yêu cô qua hình bóng người xưa .. Người xưa bây giờ là hiện thực , trách sao được khi thuyền quay về bến sông xưa.
– Cháu nên về đi.
Hạ Liên đi , cô thực sự thấy mình cô đơn , 1 khoảng không trống vắng và 1 nỗi buồn sâu tận cùng.
Đọc tiếp Mùa thu tóc ngắn – Chương 2.7


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.