Mùa thu tóc ngắn

– Chương 2.5


Bạn đang đọc Mùa thu tóc ngắn: – Chương 2.5

Cơn đau không nhiều lắm , thỉnh thoảng thúc 1 cái đau điếng . Bạch Thu phải ngồi dậy tựa lưng vào thành giường , cô cố không rên , mồ hôi rịn trên trán.
Mở cửa toa- lét , Đoàn Dũng cầm áo lên toan mặc , nhưng anh nhăn mặt.
– Em không ủi áo giùm anh , ha? Thu ?
– Có chứ , nhưng là mẹ ủi .
– Hèn nào , hai ba nếp.
Anh cấm nút điện ủi lại cả áo lẫn quần , Bạch Thu chợt buồn thầm . Gần đây anh vắng nhà thường xuyên , ít thăm hỏi đến cô, về nhà chỉ kịp tắm rửa rồi lăn ra ngủ. Có phải anh đã thay đôi hay vì công việc ?
– Anh Dũng !
Cắm cúi ủi áo , anh không quay lại.
– Có chuyện gì , em cần thêm tiền à ?
– Không , em hơi đau bụng.
– Bác sĩ siêu âm nói khoảng mười bảy , hôm nay mới chín , chắc chưa đến ngày đâu.
– Anh đưa em đến phòng khám được không ?
– Bữa nay .. Ngày mai cửa hàng khai trương rồi .. hay để anh nhờ mẹ nhé . Em xem , Hoài Thu không biết gì hết , 1 mình anh chạy mệt phờ.
Muốn khóc quá mà Bạch Thu cố ghìm nước mắt . Anh bước lại gần ôm vai cô vỗ về.
– Em đừng buồn ! Cửa hàng khai trương xong đi vào nề nếp , anh sẽ không bận rộn nữa mà chuyên tâm sáng tác , phần trông coi kinh doanh là của cô ấy . Còn hôm nay , anh phải đi.
Anh hôn cô rồi vội vàng mặc quần áo , không kịp cả ăn sáng , anh ra xe phóng đi . Bạch Thu gập người xuống , nước mắt cô trào ra.
– Mẹ ơi ! Con đau quá ..
Tiếng kêu khóc của Bạch Thu làm bà Bạch chạy vào . Bạch Thu cố ngẩng lên .
– Mẹ gọi xe đưa giùm con vào bệnh viện .
– Sao con không bảo Đoàn Dũng ở nhà đưa con đi ?

– Anh ấy bận . Mẹ đi gọi nhanh giùm con đau quá.
Bà Bạch hối hả chạy đi , 1 nửa tình cảm dành cho con rể vơi đi . Linh cảm của 1 người mẹ cho bà hiểu : Đoàn Dũng đã thay đổi.
Xe đi nửa chặng đường , Đoàn Dũng chợt muốn quay về . Gần 1 tháng nay quá bận rộn , anh hầu như quên bổn phận của mình mà Bạch Thu chỉ biết lẳng lặng chấp nhận.
Tít .. tít .. Giữa lúc Đoàn Dũng định quay đầu xe , thì điện thoại reo và giọng Hoài Thu .
– Anh Dũng ! Anh mau có mặt ở cửa hàng đi chứ , em không biết làm gì cả. Mới sáng sớm , người ta đã chở đĩa đến.
– Được rồi , 15 phút nữa anh có mặt .
Cửa hàng đã hoàn tất , khâu nhân viên cũng được tuyển xong , những công việc vặt vãnh làm Đoàn Dũng mệt nhoài.
Hạ Liên cho xe chạy qua , tấm bảng hiệu khá đẹp đập vào mắt cô : “Trung tâm đĩa nhạc Đoàn Dũng ” chân dung Hoài Thu lúc còn đi học mặc áo dài trắng , tay ôm cặp e ấp mùa thu tóc ngắn . Quay xe lại , Hạ Liên dựng chống xe đi vào.
– Chị Hoài Thu !
– À, Hạ Liên !
– Không ngờ chị lại cạnh tranh với ba mẹ em.
Hoài Thu thản nhiên.
– Cuộc sống là 1 sự cạnh tranh mà em . Quy luật của kinh doanh là kẻ mạnh sẽ thắng , chị chưa hẳn vượt qua được ba mẹ em là kẻ đi trước.
– Chị quảng cáo rầm rộ. Mẹ em đang trách em, vì nghe lời em đi cắt hợp đồng với anh Dũng .
Rồi Hạ Liên hỏi khẽ.
– Chị đã ly gián được họ chưa vậy ?
Hoài Thu cười kiêu hãnh.
– EM đoán thử xem.
– Chịu . Anh Dũng vẫn xem em như xa lạ. Em gọi điện mấy lần anh ấy cử hỏi có gì cần không , anh đang rất bận.
– Em đừng nóng qúa . Ngày mai khai trương , em đến nhé !
Đoàn Dũng đang lu bu chỉ người này làm người kia xếp đĩa loại nào ở kệ băng nào .. Hạ Liên đến gần anh cũng không hay.
– Anh Dũng !
– À, Hạ Liên !
– Mẹ em đang tiếc anh.
Đoàn Dũng im lặng , bận quá , anh định gọi điện thoại cho Bạch Thu mấy lần.
– Xin lỗi nghe Liên.
Đi lại góc khuất , Đoàn Dũng bấm số điện thoại , thật lâu vẫn không có bắt máy , Đoàn Dũng đành tắt máy . Anh tự bảo mình : “Có lẽ Bạch Thu đã tự đi bác sĩ”.
– Điện thoại của em hết “cạc”, anh Dũng cho em mượn điện thoại 1 chút.
Nãy giờ theo dõi Đoàn Dũng , bây giờ Hoài Thu mới lại gần bên anh . Cầm điện thoại , cô còn nheo mắt đùa.
– Nếu có điện thoại của Bạch Thu , em nghe giùm anh nghen . Anh mới xa nhà mới có mấy tiếng đồng hồ đã nhớ rồi sao ?
– Không phải , sáng nay cô ấy không được khỏe .
– Anh nói còn cả tuần lận mà.
Được điện thoại trong tay , Hoài Thu lảng đi nơi khác . Cô bấm tắt máy trước khi bỏ vào ví tay , rồi vờ quên không trả lại .

o0o
– Đau quá , mẹ ơi !
Bạch Thu bật khóc , cơn đau đớn như xé ruột , bấu vào thành ghế mà như bấu vào mảnh bông chông chênh.
– Mẹ đã gặp được anh Dũng chưa , hả mẹ?
– Điện thoại tắt , nên mẹ gọi không được . Con ráng chịu đau 1 chút , can đảm lên con !
Xương chậu nhỏ, thai nhi to nên cuối cùng Bạch Thu được đưa vào phòng phẫu thuật . Sau hơn 4 tiếng đồng hồ vật vã , rồi cô cũng đi vào thiên sứ làm mẹ.
Oa .. oa .. thằng bé bật khóc thật khỏe . Bà Bạch thở phào.
– Lạy trời đã ẹ tròn con vuông .
giờ cơm trưa , Đoàn Dũng mới sực nhớ , anh sờ túi quần , kêu lên.
– Điện thoại ? Hoài Thu ! Em mượn điện thoại của anh phải không ?
Như sực nhớ , Hoài Thu cười.
– Em quên mất phải trả lại cho anh.
– Bạch Thu hay mẹ cô ấy có gọi điện thoại cho anh không ?
– Không có.
– Em tắt máy nhắn lẫn điện thoại , ha? Thu ?
– Chết ! Em quên mất . Xin lỗi nghe anh Dũng .
Đoàn Dũng bấm máy , vẫn chuông reo mà không có người bắt máy . Anh lo lắng.
– Không hiểu ở nhà cô ấy như thế nào rồi , anh lo quá !
– Chắc là không sao đâu , còn có bác mà . Anh không được bỏ về , em ở lại 1 mình không biết làm sao , ngày mai lại khai trương rồi.
– Nhưng nhất định 4 giờ chiều anh phải về , anh sốt ruột quá.
Đã có chủ ý , khi công việc sắp hoàn thành , Hoài Thu vui vẻ.
– Nửa tiếng đồng hồ nữa xem như hoàn tất tất cả, anh có thể về nhà sớm . Anh có vẻ mệt nhiều , vậy uống lon nước yến này đi.
Thời tiết khá nóng , chiếc máy điều hoà không đủ mát , Đoàn Dũng lau mồ hôi , nhận lon nước yến.
– Cám ơn em.

– mặt anh đầy cả bụi , em lau cho.
Trong góc khuất , 1 chiếc máy ảnh nhắm ngay về họ, tia ánh sáng chợt nhá lên . Đoàn Dũng vô tư đón nhận săn sóc từ Hoài Thu , anh uống hết lon nước yến.
Mọi việc xong hết , đã đến lúc đi về , nhưng sao cảm giác buồn ngủ kéo ập đến , 2 mí mắt nặng cứng . Đoàn Dũng cố cưỡng lại , nhưng càng cố gắng càng như muốn gục ngã.
– Anh làm sao vậy , anh Dũng ? Anh ốm à .
– Không, bỗng dưng anh thấy buồn ngủ làm sao ấy.
– Chắc anh mệt mỏi quá đó thôi , hay lên lâu nghỉ đi . Nào ! Em dìu giúp anh đi.
Vào đến phòng , ngã lăn trên nệm là Đoàn Dũng ngủ như chết . Hoài Thu thử lay mấy lần.
– Anh Dũng ! Dậy đi.
Anh vẫn ngủ, Hoài Thu cười 1 mình . Nhất định anh lại về bên em , Dũng ạ. Em đã làm tất cả chỉ vì anh , anh hiểu không ? Anh phải là của em.
Cho thợ về hết , Hoài Thu đóng cửa lại hết . Cô đặt chiếc camera ở 1 góc , và bắt đầu cởi quần áo cho Đoàn Dũng và cho cả mình.
Điện thoại reo , Hoài Thu để reo 1 lúc mới nhấc lên.
– Alô.
– Xin cho tôi gặp nhạc sĩ Đoàn Dũng .
Là bà Bạch , Hoài Thu vui vẻ.
– Có chuyện gì vậy bác ?
– Bạch Thu sinh rồi , nhờ cô báo với Đoàn Dũng . Sinh lúc 3 giờ kém mười , sinh mổ.
– Vâng , cháu sẽ nói lại.
Hoài Thu gác máy , lần này cô bấm tắt điện thoại luôn, đây là lúc cô nhất định ly gián họ..
Đọc tiếp Mùa thu tóc ngắn – Chương 2.5


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.