Bạn đang đọc Mùa thu tóc ngắn: – Chương 1.13
– Mẹ đóng cửa giùm con . Cẩn thận gnhe mẹ. Ở đây không như ở dưới , mẹ phải đóng cửa nếu bận việc phía sau.
– Mẹ nhớ rồi , con đi dạy đi . Chiều nay mẹ chưng óc heo cho con ăn , con ốm lắm đó.
– Thôi đi mẹ.
Bạch Thu không dám nói , những món ngày thườn cô thíhc , bây giờ chỉ cần nghe nói thôi đã ngán tận cổ. Nắng dìu dịu , Bạch Thu đi nhanh ra đường.
– Bạch Thu !
Thanh âm ấp áp quen thuộc . Là anh ! Cô nắm chặt 2 tay mình lại , lòng nhủ lòng : “Hãy bình tĩnh Thu ơi!”.
– Em bệnh hay sao mà ốm quá vậy Thu ?
Cố lấy vẻ thản nhiên , Bạch Thu mỉm cười.
– đâu có , em vẫn khỏe và vẫn đi dạy, tại anh lâu gặp em đấy thôi . Anh xuống đây tìm em ?
– Phải.
– Em có đọc tin trên báo . Chúc mừng anh !
Rồi chìa phong bì vừa nhận được , Bạch Thu cười to.
– Của Hạ Liên gởi em đấy . Em chưa biết có nên đi dự không, dù gì cũng là bạn thân của nhau mà , phải không anh ?
Đoàn Dũng cau mày.
– Em đừng cố làm vẻ vui như không có gì được không Thu ? Anh không tin là em không buồn.
– Buồn ?
– Chẳng lẽ đêm ấy . không ghi lại ấn tượng nào trong tim em ? Anh không tin , em đã yêu anh.
Bạch Thu tắt nụ cười.
– Anh sắp cưới Hạ Liên , còn mong tình yêu của em làm gì . Chẳng lẽ anh hủy đám cưới ?
– Anh đã suy nghỉ rất nhiều , tại sao anh phải chịu áp lực đặt để? Anh không cần làm việc cho họ và chấp nhận vỡ hợp đồng . Còn em , chuyện dạy học đâu phải nhu cầu sống , cho rằng nó cho em miếng cơm manh áo.
– Mẹ già rồi , cần cuộc sống an nhàn.
– chúng ta có thể bỏ hết , anh không tin Hạ Liên dám tự tử lần thứ 2 . Bạch Thu ! Em hãy nói em vẫn yêu anh đi , để cho anh không thấy mình có lỗi là đã biến em thành của riêng anh . những ngày qua , càng bên cạnh Hạ Liên , anh càng nhận rõ đưỢc tình cảm của mình , anh chỉ yêu em . Em nói đi Thu !
Bạch Thu mím môi , thực sự cô chỉ muốn lao vào lòng anh , khao khát được ôm anh mà khóc và nói với anh điều của bao cô vợ trẻ với chồng: “Chúng mình sắp có con , anh ạ.”, vậy mà cô không thể nói gì hết . Vi phạm hợp đồng , anh sẽ không có nhà để ở, có xe để đi , còn phải hầu tòa , tiếng tắm mất hết . 1 người đầy thủ đoạn như bà Quốc Định nhất định không để yên cho cả 2 . Bạch Thu nhìn thấy 1 tương lai tối tăm mù mịt . Người ta thường bảo “Tình chỉ đẹp khi còn dang dở, đời hết vui khi vẹn câu thề” . Liệu khi sống với nhau , cuộc sống bẩn chật nghèo túng có nuôi đưỡng được tình yeu đang tốt đẹp ?
– Em nói đi Bạch Thu ! Em biết không ? Chiếc kẹp tóc hôm ấy em bỏ lại , anh vẫn giữ mãi . Nhìn nó là anh nhớ đến em . Anh sẽ bỏ tất cả, để chúng mình bên nhau.
– Anh Dũng ! Chúng ta đã nói lời chia tay rồi mà.
– Không đâu ! Chưa bao giờ anh nói lời chia tay.
– Là em nói . Em yêu cuộc sống hiện tại của em : dạy học và tối tối về bên mẹ. Trong cuộc sống của em , em chưa hề nghĩ sẽ có anh . Anh có cuộc sống nơi đô thị đầy ánh sáng , anh đâu thể theo em về vùng quê lam lũ , còn em và mẹ không thích hợp với cuộc sống nơi đô thị. Cho nên , sẽ không có chuyện tái hợp giữa chúng mình , anh nên về Sài Gòn đám cưới .
– Bạch Thu !
– Em sẽ lấy chồng ở quê , anh ấy cũng dạy học như em . Cuộc sống giữa em và anh không thích hợp đâu , anh nên về Sài Gòn đi .
Đoàn Dũng đau đớn.
– Em đành quên kỷ niệm sao Thu ?
– Anh về đi .
– Thu !
Anh nắm tay cô kéo mạnh vào mình và hôn cô , nụ hôn mãnh liệt . Bạch Thu cố đẩy ra , cô giận dữ nhìn anh.
– Anh muốn em nói như thế nào anh mới chịu buông tha em hả, anh Dũng ?
Buông tha ? 2 tai Đoàn Dũng lùng bùng , câu hỏi của cô như 1 cái tát vào mặt anh đau điếng , anh sững sờ nhìn cô.
Bạch Thu làm 1 cử chỉ bực mình bỏ đi , anh vẫn chưa chịu thua.
– Em nói đi! Tại sao đêm ấy , em dâng hiến cho anh ? Tình cảm đêm ấy của em đích thực là tình yêu.
– Buông ra !
– Em hãy nói rõ , anh mới cho em đi.
– Em không có gì để nói.
– Nhất định có.
– Anh buộc em phải nói ?
– Phải.
– Em . đã từng quan hệ với Kiên và anhh là người thứ hai.
– Khốn nạn.
Bốp ! 1 cái tát như trời giáng , Bạch Thu lùi lại , cô kiên cường nhìn anh.
– Xem như từ nay , giữa chúng ta không ai nợ ai . Chào anh !
Đoàn Dũng bàng hoàng nhìn Bạch Thu rồi nhìn bàn tay mình . 1 vệt đỏ trên má cô , anh nghẹn ngào.
– Anh xin lỗi . Em đừng cứng đầu có được không Bạch Thu ? Em đoạn tuyệt để anh cưới Hạ Liên , để sự nghiệp anh phát triển , nhưng em có biết , nếu như anh sống với Hạ Liên , cuộc sống không hạnh phúc vì trái tim anh chỉ có mình em , thì cuộc sống của anh là thiên đường hay địa ngục ? Sự hy sinh của em có được ai hoan nghênh đâu . Kết cục Hạ Liên càng hận thù hơn . Anh van em , Bạch Thu ạ.
Anh qùy dưới chân cô , dòng nước mắt đau khổ tuôn rơi . Hết còn cứng rắng được nữa , Bạch Thu ngả vào giữa vòng tay anh , anh ôm chặt lấy cô.
– Hãy đừng xa anh !
– Em . hứa.
Môi anh tìm môi cô , nụ hôn đẫm nước mắt.
– Em đành thất hứa với Hạ Liên rồi.
Anh tát nhẹ lên má cô.
– khờ quá ! có ai nhường người yêu và hạnh phúc của mình cho kẻ khác . Em tưởng là em chia tay với anh , anh sẽ cưới Hạ Liên à ?
– Thì thiệp cưới ..
– Đó là do Hạ Liên và mẹ cô ấy , vì mẹ anh còn chưa kịp gặp cha mẹ Hạ Liên kia mà . Hạ Liên làm ầm ĩ trên báo , phát thiệp đi tất cả là do cô ấy . Cùng lắm anh chịu đền hợp đồng cho họ.
Anh nhìn cô chăm chú.
– Em có vẻ bơ phờ lắm , em bệnh làm sao vậy ? Không được giấu anh.
– Em . em không nói đâu.
Đoàn Dũng cau mày.
– Bệnh gì mà không nói được ? Nói đi , anh nghe . Nói nhỏ, đủ mình anh nghe thôi.
– Anh sẽ hết hết hồn liền.
– Không đâu cô bé . Trên đời này chỉ có chứng bệnh Aids là người ta sợ thôi , còn ung thư cũng chẳng sợ.
– Em . sắp làm mẹ.
Mặt Bạch Thu đỏ như gấc , cô xấu hổ cúi đầu . Anh há hốc mồm nhìn cô , rồi chợt hét lên , ôm cô quay vòng tròn.
– Có thật không Thu ?
– Có . chóng mặt , bỏ em ra.
– Trời đất ơi ! Vậy mà lúc nãy nhất định đòi chia tay , nếu như anh đi thật thì sao ha? Thu ?
– Thì em . ráng chịu.
– Em đáng bị đòn.
Anh hôn cô cuồng nhiệt , niềm hạnh phúc bừng lên gương mặt anh.
– Chúng ta sẽ cưới nhau liền . Ái chà! Không ngờ anh sắp lên chức bố mà không biết . Anh sẽ về Sài Gòn ngay để nói chuyện với ba má anh . Anh vui quá , Thu ơi .
Đoàn Dũng nhảy nhót như đứa trẻ làm Bạch Thu phì cười . Chợt anh đứng lại.
– Em không được đi xe gắn máy nữa.
– Có sao đâu , mới 2 tháng thôi mà anh . Anh thích con trai hay con gái , anh Dũng ?
– Con gái đi , giống em.
– Em thích con trai.
– Vậy sinh 2 đứa 1 lượt đi.
– Anh kỳ cục !
Anh say đắm hôn cô , Bạch Thu khép mắt đón nhận , những nỗi buồn đã đi qua.
– Anh Đoàn Dũng !
Mới bước xuống xe , Đoàn Dũng đã bị Hạ Liên túm lấy giận dỗi.
– Anh đi đâu 2 ngày nay vậy ? Máy nhắn cũng tắt mà điện thoại cũng vậy luôn.
– Vào nhà đi chứ ! Chúng ta có chuyện để nói.
Anh gỡ tay cô ra lạnh nhạt đi vào nhà , Hạ Liên sầm mặt nhìn theo.
Thái độ của anh làm cô lo lắng . Chẳng lẽ anh thay đổi không còn muốn cưới cô nữa ?
Cô rụt rè bước theo anh.
– Mấy ngày nay , anh về nhà anh ?
– Không , anh đi gặp Bạch Thu .
Mặt Hạ Liên cau lại giận dữ.
– Tại sao nó lại gặp anh ? Nó gọi anh phải không ?
– Không, là do anh đi tìm . Anh thật không hài lòng chuyện em để bạn bè đăng hỉ tín . Anh nhớ rất rõ khi mẹ em đề cập chuyện cưới xin , anh đã trả lời , anh cần phải suy nghĩ . Vậy mà chẳng những đến cả chục tờ báo đăng tin , em còn gởi Bạch Thu thiệp cưới . Anh chưa hề nói anh sẽ cưới em.
Hạ Liên tái mặt.
– Anh không cưới em . cho dù mẹ em sẽ cắt hợp đồng với anh ?
– Phải.
Nước mắt Hạ Liên lưng tròng.
– Tại sao vậy ? Anh vì Bạch Thu đến như vậy sao ?
– Anh yêu Bạch Thu và vì Bạch Thu sắp sinh con cho anh.
2 tai Hạ Liên lùng bùng , cô nhìn Đoàn Dũng trân trối .
– Anh nói Bạch Thu sắp có con với anh a?
– Phải . Anh sẽ về Thu? Đức cho ba mẹ anh hay để lo việc cưới xin . Anh xin lỗi em , Liên ạ. Anh biết em có tình cảm với anh , nhưng tình cảm từ 2 phía mới gọi là tình yêu . Em còn trẻ, tương lai ở phía trước , em sẽ gặp 1 người yêu em thật lòng ..
Hạ Liên bịt kín 2 tai , hét.
– Em không cần anh khuyên em , em cần anh , không có anh , em chết mất . Đoàn Dũng ! Sao anh không nghĩ đứa con đó là con của Thắng ?
– Em nói bậy cái gì vậy Liên ?
– Anh còn còn nhớ đêm anh trình diễn ơ? Dĩ An không ?
– Nhớ . Rồi sao ?
– Bạch Thu đâu lên thị xã xem , tối đó nó và Thắng trong vườn cao su ..
Đoàn Dũng cười nhạt.
– Là do em thuê Thắng , phải không ? Cho nên em biết rõ như vậy . Em làm cho anh thấy ghê sợ vô cùng , Liên ạ. Bạch Thu là bạn của em mà . Nếu như buổi chiều đó cô Lý không nghi ngờ Thắng và em , Lý đã không đi theo . may nhờ có Lý . Em có nhớ câu : “Ở hiền gặp lành” không Liên ?
Ánh mắt của anh vừa khinh miệt vừa giận dữ chưa bao giờ anh nhìn cô như vậy . Hạ Liên biết tất cả đã hết , cô bưng mặt quay đầy chạy.
Thế là hết ! Cô ăn nói làm sao với bạn bè đây ? Lái xe như giông gió , Hạ Liên về đến nhà , cô chạy nhanh về phòng mình đóng sầm cửa lại , rồi nhoài người lên giường mà khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc .
Chết ư ? Hạ Liên rùng mình . Đã 1 lần đâm đầu xe vào vườn cao su , xe nát , bản thân đau đớn mà nào giữ được anh ình đâu . Uống thuốc ngủ hay gì đó , nhất định Hạ Liên không có can đảm . Cô giận dữ đập phá mọi thứ trong phòng mình ầm ầm . Giữa đống vỡ nát , Hạ Liên nằm bừa lên , trái tim cô tan nát và đầy thù hận . Đồ khốn nạn ! Mày là đứa phản bạn . Bạch Thu .
Chợt Hạ Liên vùng dậy , cô nhớ đến mẹ Đoàn Dũng , tại sao cô không biết đi trước anh 1 bước.
Thay bộ quần áo khác , Hạ Liên đi ..
Đọc tiếp Mùa thu tóc ngắn – Chương 2