Mưa Rơi Ở Kim Thành

Chương 4: Chỉ Là Có Một Chút Đau!


Đọc truyện Mưa Rơi Ở Kim Thành – Chương 4: Chỉ Là Có Một Chút Đau!


“Bang.” Cây bút trong tay Tống Tuệ Ninh rơi xuống đất, nhưng cô ta lại quên không nhặt lên: Cậu nói ai? Cậu nói Dĩ An……”
Dĩ An?
Gọi tên nghe thật thân mật.

“Có vấn đề gì sao?” Ánh mắt của Nghiêm Thấm yếu ớt, trên đầu như mọc ra một xúc tu* của một tiểu ác ma chính hiệu: “Nói đến đây, cậu ngồi ở vị trí hình như không phải của cậu thì phải?”
*Xúc tu là cơ quan cảm giác không phân đốt hay dạng sợi ở phần đầu của một số động vật bậc thấp, có tác dụng trong việc bắt mồi và tự vệ, đó là một cơ quan linh hoạt, di động, dài ra ở một số loài động vật, hầu hết là động vật không xương sống.

Wikipedia
Tống Tuệ Ninh biểu cảm mặt cứng đờ: “Tôi không có nghe Dĩ An nói qua rằng cậu ấy có bạn gái?”
Nghiêm Thấm hơi hơi nghiêng đầu, “A, cậu ấy đại khái là hơi xấu hổ.”
Tống Tuệ Ninh không có cách nào đem hai từ “xấu hổ” đặt ở trên người Thẩm Dĩ An, cậu ấy trước sau gì vẫn luôn luôn lạnh lùng, giữ khoảng cách.

Tống Tuệ Ninh: “Đúng, không phải…”
Nghiêm Thấm: “Cho nên cậu có thể đứng dậy khỏi chỗ ngồi của bạn trai tôi không?”
Tống Tuệ Ninh vẫn ngồi ở đó không động đậy: “Tôi cùng Dĩ An lát nữa sẽ cùng nhau thảo luận một bài toán….Phải không, Dĩ An?

Thẩm Dịch An vừa vào cửa lớp, đặt cây lau nhà đã rửa sạch vào góc vệ sinh, nói “Ừm” một tiếng.
Tống Tuệ Ninh thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười hướng sang Nghiêm Thấm: “Bạn học này, cậu học lớp nào? Có muốn cùng nhau xem bài toán này hay không? Nếu thêm người, nói không chừng có thể tìm ra nhiều phương pháp giải quyết hơn.”
Lớp Một là lớp trọng điểm, đề bài thường thường rất khó, bọn họ cần hai người thảo luận, có thể hình dung ra độ khó của bài toán.

Nghiêm Thấm sợ là tham gia vào, e là một câu cũng không làm được, tất nhiên cô không thấy hứng thứ với chuyện này.

“Tôi không tham gia.” Nghiêm Thấm cúi đầu, đôi mắt nai vô tội trông mong nhìn Thẩm Dịch An, mềm mềm mại mại, “Anh nói chờ anh dọn vệ sinh xong sẽ đưa em trở về, chân em rất đau.”
Tống Tuệ Ninh thấy Thẩm Dịch An trầm mặc, vội nói: “Dĩ An, bài toán này chúng ta chỉ cần nửa giờ có thể giải ra được.”
Nghiêm Thấm ngoan ngoãn ngồi ở ghế bên cạnh, ngón tay xanh xanh trắng trắng đặt trên đầu gối, lấy lui làm tiến: “Anh Dịch An, anh bận việc của anh trước đi, em cũng không đặt biệt đau, chỉ là……hơi đau một chút.”
Tống Tuệ Ninh nhìn về phía Thẩm Dịch An.

Thẩm Dịch An cầm lấy cặp sách của Nghiêm Thấm, “Cậu về đi.”
Tống Tuệ Ninh: “Dĩ An, cậu…”
Thẩm Dịch An: “Theo như cậu nói, từng người một giải quyết, ngày mai sẽ bàn lại.”
Tống Tuệ Ninh bất đắc dĩ không cam lòng nhìn theo hướng hai người rời đi.
Khi đi tới cửa, Nghiêm Thấm chậm rãi quay đầu, khiêu khích nhìn thoáng qua Tống Tuệ Ninh.

Tống Tuệ Ninh siết chặt bàn tay, cô gái này căn bản chính là kẻ hai mặt.
Thẩm Dịch An đạp xe đưa Nghiêm Thấm tới cửa nhà, tay nhỏ của cô ở bên hông anh ấn ấn, đầu ngón tay chọc vào eo anh.

Mang theo vẻ ngây thơ, dịu dàng của trẻ con cùng vẻ quyến rũ tinh tế: “Anh Dịch An, anh không thể cùng các cô gái khác yêu đương.”
Thẩm Dịch An nhìn cô mấy giây, kéo xa khoảng cách giữa hai người.

Anh lùi về phía sau một bước, cô liền nhấc chân đi tới hai bước.

Thẩm Dịch An nhìn cô chằm chằm: “Chân không đau?”
Nghiêm Thấm dừng một chút, bụm miệng: “Đau.”

Nhìn cô ỉu xìu, giống như một con thỏ có đôi tai rũ xuống, đôi mày lạnh lùng của Thần Dịch An bất giác khẽ nhíu lại.
Khi hai người bước vào Thẩm gia, đồng thời cảm thấy không khí xung quanh ngưng trọng cùng quái dị.

“Mẹ, có chuyện gì vậy?” Thẩm Dịch An hỏi, nhìn mẹ đang nhăn nhó ngồi trên sô pha.

Triệu Nhã Phỉ hướng tới phía sau anh nhìn thoáng qua: “Nghiêm Thấm, cháu không có gì muốn giải thích sao?”
Nghiêm Thấm đang suy nghĩ thật kỹ về câu hỏi này của bà ta.

Thẩm Dịch An bỏ cặp sách xuống, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Triệu Nhã Phỉ từ trên bàn lấy ra một chiếc lắc tay ngọc thạch màu tím, liếc mắt đến dì Vương bên cạnh: “Đồ là bà phát hiện được, đến đây nói đi.”
Dì Vương: “Cái này…!chiếc vòng tay mà Thẩm tổng đưa cho phu nhân không thấy đâu nữa.

Tôi ở đó, lúc ở phòng Thấm tiểu thư thu dọn rác đã tìm được.”
Nghiêm Thấm nhìn Triệu Nhã Phỉ trong tay cầm lắc tay, quả nhiên cô cũng có được một cái giống hệt, lại còn có một cái nghiễm nhiên trở thành bảo bối.

Thẩm Dịch An nghe vậy liền sững lại, quay đầu lại nhìn cô đang cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, hai quả bóng nhỏ mềm mại buộc sau đầu của cô dường như đang rũ xuống lúc này.

Lúc này, trông thực ngoan ngoãn.


“Nghiêm Thấm, chuyện này cháu có phải nên cho dì một câu giải thích hay không?”
Triệu Nhã Phỉ lạnh mặt nói: “Ba mẹ cháu qua đời, chúng ta không thân cũng chẳng quen lại cho cháu học hành đàng hoàng, đưa cháu về nhà chăm sóc, cháu vì cái gì lại làm ra loại chuyện này?”
Nghiêm Thấm biết, Triệu Nhã Phỉ đây là chỉ chờ cơ hội để gây khó dễ cho cô.

Cô ngẩng đầu, thanh âm mềm mại, tưởng như không có một chút công kích, cô nói: “Dì Triệu, dì xác định cái lắc tay này là của dì sao?”
Triệu Nhã Phỉ nghe được lời cô nói, trong nháy mắt dường như nghĩ tới cái gì đó, đôi mắt nheo lại: “Dĩ An, con về phòng trước đi.”
Thẩm Dịch An ngưng mắt, đi lên lầu, vào thời điểm vừa đi đến chỗ ngoặt của cầu thang, anh nghe thấy “bốp–” một tiếng.

Triệu Nhã Phỉ từ sô pha đứng dậy cho Nghiêm Thấm một cái tát vang dội.

Nghiêm Thấm ngã trên mặt đất, cười khẽ: “Một cái lắc tay như vậy đã làm dì Triệu tức giận, nhưng anh ta còn tưởng…”
Phía sau cầu thang lại truyền đến tiếng bước chân, là Thẩm Dịch An xuống lầu.

Triệu Nhã Phỉ sốt sắng quát: “Câm miệng!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.