Mưa Rơi Ở Kim Thành

Chương 3: Bạn Trai Tôi Là Thẩm Dịch An


Đọc truyện Mưa Rơi Ở Kim Thành – Chương 3: Bạn Trai Tôi Là Thẩm Dịch An


Quý Hậu nghe cô nói vậy, tay đang chơi game lập tức dừng lại, trực tiếp bị đối phương hạ gục, “Ai??”
“Thẩm Dịch An.”
Quý Hậu đem điện thoại cất đi, đôi mắt đào hoa đa tình hướng đến phía cô: “Cậu chọc tới cậu ta làm cái gì?”
Nghiêm Thấm tay chọc chọc ống hút của hộp sữa, “Tôi thích cậu ấy.”
Quý Hậu nhíu mày, “Hai chúng ta và cậu ta căn bản không cùng chung một thế giới.”
Đúng vậy, không cùng chung một thế giới, bọn họ là đống bùn bẩn thỉu, còn anh ấy là một vầng sáng chói lọi.

“Chính là không cùng chung một thế giới, như vậy với kích thích, không phải sao?” Nghiêm Thấm đùa nghịch với hộp sữa.

Quý Hầu còn muốn nói thêm gì đó, nhưng thầy giáo đã vào, đành phải thôi.

Hôm nay là thứ Hai, nghi lễ kéo cờ được tổ chức.

Thẩm Dịch An là Chủ tịch Hội học sinh, tiến hàng chủ trì theo thường lệ, Nghiêm Thấm vóc dáng không cao, đứng ở hàng ghế đầu, dõi mắt nhìn thiếu niên xinh đẹp sáng chói ngời ngời đứng trên bục, một tay đang cầm micro cất cao giọng đọc diễn văn của buổi lễ.


“Thật là đẹp trai.

Tôi nghe nói Thẩm Dịch An cũng đã giành được giải nhất trong cuộc thi Toán của thành phố vào tuần trước.”
“Không chỉ có khuôn mặt đẹp trai, tớ nói cho cậu biết…” Cô bạn hạ thấp giọng, “Tớ còn xem mỗi lần cậu ấy chơi bóng rổ, tớ còn thấp thoáng nhìn thấy cơ bụng của cậu ấy khi cậu ấy ném bóng rổ.

Thật đáng tiếc, thiên hạ đồn thổi rằng cậu ấy đã có bạn gái.”
“Cái gì.

Cậu nói..cậu ấy..đã có..bạn gái?”
“Cậu không biết sao? Hai người học chung một lớp, cũng là học bá, tên là Tống cái gì Ninh.”
Nghiêm Thấm ngáp một cái dài, cơn buồn ngủ chợt biến mất khi nghe thấy cuộc đối thoại của hai người họ, đôi tai dựng đứng lên nghe ngóng: “Tống? Ninh?”
Quốc kỳ được kéo lên, quốc ca hùng tráng vang lên trong khuôn viên trường.
Thẩm Dịch An: “Buổi lễ kết thúc, chúng ta hãy cùng chuyển sang tiết mục thứ tư, xin mời Tống Tuệ Ninh phát biểu dưới quốc kỳ.”
Nghiêm Thấm hướng đôi mắt xinh đẹp nhấc lên, hơi hơi nghiêng đầu, nhìn nữ sinh trên bục, cao gầy mảnh khảnh, buộc cao tóc đuôi ngựa.

Bạn gái? Nhưng Thẩm Dịch An chính là con mồi của Nghiêm Thấm cô đây.

Sau khi kết thúc lễ chào cờ, có một khoảng thời gian rảnh rỗi ngắn ngủi, Thẩm Dịch An nói chuyện với giáo viên xong, anh cầm micro và những thứ khác mang vào phòng chứa đồ.

Trước cửa phòng chứa đồ, anh nhìn thấy Nghiêm Thấm đang đứng chắp tay, phía sau là từng ngọn đèn loang lổ, lông mày rũ xuống.

Thẩm Dịch An: “Sao em lại ở đây?”
Nghiêm Thấm ngẩng đầu: “Buổi sáng hôm nay chúng ta cùng nhau đến trường học.”
Thẩm Dịch An nhìn cô, đợi lời nói kế tiếp của cô.
Nghiêm Thấm nói: “Vì vậy, tan học anh phải đi cùng em về.”
Cô và anh bình thường thân ai người nấy lo, tuy ở dưới một mái nhà, chưa bao giờ nước sông phạm nước giếng.


Thẩm Dịch An: “Hôm nay là ngày trực nhật của anh, em tìm người khác đi.”
Nghiêm Thấm tiến lại gần anh hai bước, giọng điệu nhu hoà: “Anh Dịch An, em sẽ đợi cho đến khi anh làm xong việc, sau đó cùng nhau về nhà, có được không?”
Anh rũ mắt, trong mắt cô hoàn toàn là vẻ nghiêm túc, lời nói cự tuyệt trên cánh môi định nói ra lại nuốt trở lại.

“Tuỳ em.”
“Được.” Cô hào hứng chạy đi, Thẩm Dịch An ngửi thấy mùi hương thoang thoảng ở cơ thể cô lưu lại, giống như mùi hương lúc ôm cô vào buổi sáng…..!
Nghiêm Thấm bước gần đến chỗ ngoặt, Quý Hầu đang dựa vào tường nhìn cô.

Quý Hậu phóng ánh mắt đào hoa nhìn cô, không quên nhắc nhở: “Nghiêm Thấm, chúng ta cùng Thẩm Dịch An không phải cùng loại người.

Nghiêm Thấm bỏ đi hoàn toàn vẻ cô gái nhỏ ban nãy, trên mặt toàn vẻ đùa cợt: “Không vấn đề, một ngày nào đó thôi, cậu ấy so với chúng ta sẽ còn tồi tệ hơn.”
Quý Hậu nhíu mày, theo bản năng định nói gì đó nhưng lại thôi, “Thứ tư đi hát ở K, đám Hầu Tử nói rằng đã chuẩn bị rượu ngon, cậu có đến không?”
Nghiêm Thấm khẽ cười, “Đương nhiên là đi.”
“Reng–”
Tiếng chuông tan học vang lên, Nghiêm Thấm cầm chiếc gương nhỏ trong tay, trong gương phản chiếu khuôn mặt tinh xảo không một chút khuyết điểm.

“Trước đây không thấy cậu quan tâm đến vẻ ngoài của cậu như vậy?” Quý Hậu hạ điện thoại xuống, quay đầu hỏi.

Nghiêm Thấm cười, ba phần thật ba phần giả còn mang theo bốn phần lơ đáng, không chút để ý: “Đại khái là, con gái vì người mình thích mà trang điểm đi.”

Quý Hậu nhíu mày: “Cậu nhất định phải cùng Thẩm Dịch An làm loạn mới chịu?”
Nghiêm Thấm thu dọn cặp sách, đứng lên: “Quý Hậu, chuyện này, cậu không cần phải bận lòng.”
Nói xong, cô liền rời đi.

Quý Hậu đoán được cô đi tìm ai, cậu bực bội đá vào chiếc ghế bên cạnh.

Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, làn gió nhẹ lay động, những tán cây cao hai bên hành lang, lá cây xào xạc vui tai, duy chỉ có một cô gái trong lớp, Nghiêm Thấm thoáng nhận ra người này là cô gái đứng phát biểu dưới quốc kỳ, Tống Tuệ Ninh.

Nghiêm Thấm mở quyển sách trên bàn Tống Tuệ Ninh, trong sách viết tên của Thẩm Dịch An, hiển nhiên vị trí này là của Thẩm Dịch An.

Tống Huệ Ninh nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện trước mặt, “Bạn học, bạn tìm ai?”
Nghiêm Thần ánh mắt tĩnh lặng và lạnh lùng, hơi mỉm cười: “Tôi tìm bạn trai.”
Tống Tuệ Ninh bất ngờ về sự táo báo của cô: “Bạn trai của bạn là ai?”
Nghiêm Thấm: “Thẩm Dịch An.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.