Đọc truyện Mưa Rơi Ở Kim Thành – Chương 147: Tôi Muốn Cưới Cô Ấy
Giọng nói bén nhọn bất ngờ vang lên, làm Thẩm Dịch An đứng trong phòng bỗng ngơ ngẩn, hành động bản năng đầu tiên chính là ôm Nghiêm Thấm vào trong ngực.
Tống Tuệ Ninh xông tới, Thẩm Dịch An nhìn về phía sau, phát hiện là cô ta, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chiếc đầu nhỏ của Nghiêm Thấm ló ra từ ngực anh, nhìn về phía Tống Tuệ Ninh với vẻ trào phúng, cười như không cười.
Tống Tuệ Ninh bị ánh mắt của cô kích thích, giơ tay ra muốn lôi cô lại đây, nhưng—
Cô vừa giơ tay, đã bị Thẩm Dịch An ngăn lại.
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.
Đọc ở Wattpad giúp Editor có động lực ra chương mới.
Tống Tuệ Ninh phẫn nộ nhìn anh: “Cậu có biết nơi này là nơi nào không? Cậu có biết mình đang làm cái gì không? Dịch An, trước kia cậu tuyệt đối không làm ra những chuyện khác người, chẳng lẽ cậu không nhận ra, không nhận ra giờ cậu càng ngày càng không giống chính mình ngày trước sao?”
Cô chỉ vào Nghiêm Thấm, “Cô ta, cô ta vừa rồi còn nhìn về phía tôi cười, cô ta căn bản là cố ý, cậu còn tiếp tục hãm sâu như vậy, cô ta sẽ còn huỷ hoại cậu!”
Nhưng những lời trách cứ to tiếng cũng không có làm Thẩm Dịch An tỉnh táo lại, ánh mắt anh chỉ lạnh lùng: “Nói xong chưa?”
Gò má Nghiêm Thấm dán ở ngực Thẩm Dịch An, nhìn Tống Tuệ Ninh tức giận, ý đồ muốn kích thích cô ta, “Anh Dịch An, chị Tuệ Ninh thật hung dữ.”
Không có cô gái nào nghe loại ngôn ngữ giả tạo này mà mặt không đổi, huống chi là Tống Tuệ Ninh đang ở sẵn trong cơn tức giận: “Nghiêm Thấm, cô đừng có đứng đây làm bộ làm tịch, cô là cái loại trà xanh, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của cô!”
Sớm muộn gì cũng có một ngày cô sẽ cho Thẩm Dịch An thấy được rốt cuộc cô gái mà anh bao bọc là loại gì.
“Chị Tuệ Ninh, chị….Nói cái gì vậy?” Cô gái nhỏ ánh mắt vô tội, kéo thật dài âm cuối.
Tống Tuệ Ninh tức giận đến mức muốn đánh người, cuối cùng chỉ có thể căm giận rời đi.
“Thẩm Dịch An, sớm muộn gì cậu cũng sẽ bị cô ta huỷ hoại!”
“Chị Tuệ Ninh, chị không ở lại một lúc sao?” Nghiêm Thấm nhìn theo bóng lưng cô ta rời đi làm mặt quỷ.
“Được rồi, người đi rồi.” Thẩm Dịch An nhéo đôi má mềm mại của cô, biết rõ cô cố ý chọc tức Tống Tuệ Ninh, lại vẫn lựa chọn dung túng cô.
“Hừ.” Cô gái nhỏ mặt lạnh hừ một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Chị ta muốn cướp người của em đi, em không thể để chị ta toại nguyện được.”
Thẩm Dịch An nắm bàn tay nhỏ của cô, “Lễ trưởng thành kết thúc rồi, nên về lớp thôi.”
Nghiêm Thấm ngồi trên bàn, ôm eo anh: “Không muốn, anh ở đây với em.”
Thẩm Dịch An nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn: “Đây là trường học, nghe lời, thay quần áo đi, không lát nữa sẽ có người lên.”
“Anh thay cho em.” Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ.
Hô hấp Thẩm Dịch An ngừng lại, “Bậy bạ.”
Cô gái nhỏ nhảy từ trên bàn xuống, lại hừ một tiếng, cầm quần áo đồng phục từ ngăn tủ đi thay.
Hai phút sau khi cô đi, anh nói vọng vào: “Thay quần áo xong thì về lớp, anh đi trước.”
Nghiêm Thấm ở bên trong không thèm để ý anh.
Thẩm Dịch An dừng một chút, “Nghiêm Thấm?”
Bên trong lại truyền đến giọng nói tức giận: “Không có người!”
Chàng trai nghe cô gái trẻ con đáp lại, khoé môi ngập tràn ý cười: “Anh đi rồi.”
Tống Tuệ Ninh trở lại lớp, luôn mang sắc mặt u ám, kể cả khi có người đến chào hỏi.
“Lớp trưởng, cổ của cậu làm sao vậy?” Một người đứng ở cửa lớp nhìn thấy Thẩm Dịch An, trên cổ dán băng cá nhân liền hỏi.
Chàng trai sắc mặt như thường: “Bị con mèo nhỏ cào thôi, không có việc gì.”
Nam sinh gật đầu: “Lần trước ở sân trường tôi cũng thấy hai con mèo hoang, để cho an toàn, cậu vẫn nên đi tiêm vaccine phòng dại.”
Thẩm Dịch An giơ tay gãi gãi cổ: “Được.”
Tống Tuệ Ninh bên này nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, sắc mặt càng thêm khó mà chịu nổi.
Nghĩ lại lần trước bản thân mình cũng thấy trên cổ anh dán băng cá nhân, cũng tin lý do thoái thác của anh lúc đó, cảm thấy chính mình thật quá ngu xuẩn.
Anh vốn không phải là người bất cẩn, với lại……Làm gì có con mèo nào vừa khéo làm tổn thương đến cổ anh được!
Nghiêm Thấm trở lại lớp, dưới tình huống lớp nhốn nháo vẫn ngồi bình tĩnh đọc sách.
Quý Hậu cũng nhìn thoáng qua bên cô, ma xui quỷ khiến cũng bắt chước cầm quyển sách mà hắn không mở ra quá năm lần kể từ khi được mua về.
Quyển sách mới tinh viết hàng loạt các ký tự ma quái khó hiểu, nhìn lâu lúc sau nhịn không được bắt đầu muốn ngáp.
Vương Quan Vũ liếc mắt nhìn Kim Thầm đang nghiêm túc ghi chép kiến thức chăm sóc người bệnh của hộ lý, nhìn bên kia Nghiêm Thấm ngồi học nghiêm túc, lại nhìn Quý Hậu mơ màng sắp ngủ, trong lòng nhịn không được muốn than một câu: Một đám chưa bao giờ làm chuyện gì đàng hoàng, bản chất của nhóm bọn họ không phải là…….vô công rồi nghề sao?
Không biết từ bao giờ, một đám bọn họ bắt đầu nghiêm chỉnh, không trêu chọc thị phi, cũng không nhớ lần cuối đi ăn thịt nướng uống rượu là từ bao giờ nữa.
“Quý ca, hôm nay là thứ sáu, chúng ta tụ tập đi?”
Quý Hậu ngáp dài nhìn thoáng qua hắn, quay đầu xé một tờ giấy, vo tròn lại, ném vào đầu Nghiêm Thấm: “Buổi tối tụ tập.”
Nghiêm Thấm nhìn bài tập của mình, đang định từ chối, đã nghe thấy Quý đại gia nói một câu: “Một lời đã định.”
Nghiêm Thấm: “……….”
Lớp Một là lớp trọng điểm trong trường, giáo viên thường xuyên đặt hy vọng lên người bọn họ, ở thời khắc mấu chốt không quên lên dây cót cho học sinh.
Thẩm Dịch An đi ra khỏi lớp, đã là 6 giờ chiều, anh gọi một cuộc điện thoại cho Nghiêm Thấm nhưng không người nghe.
Cô gái nhỏ lúc này đang ngồi ven đường ăn đồ nướng, uống rượu cùng ba người, mải mê tán gẫu.
Cảm giác say say ập đến, sẽ bắt đầu nói nhiều, đặc biệt thích luyên thuyên chuyện trời đất, mà điều những thiếu niên thích nhất chính là nói về tương lai.
Nghiêm Thấm nói rằng cô muốn được nhận vào một trường đại học tốt.
Quý Hậu nói rằng hắn muốn thành lập công ty bằng cách đầu tư cổ phiếu.
Vương Quan Vũ nói rằng hắn muốn kiếm thật nhiều tiền, đi làm chuyện xấu cùng Quý ca.
Kim Thần khóc lóc nói: “Tôi muốn cô ấy mau bình phục, tôi muốn cưới cô ấy.”
Nghiêm Thấm không thể hiểu nổi tình cảm của Kim Thần dành cho Trần Mộng Kỳ, ban đầu xuất phát từ lòng thương hại, sau như thế nào lại biến thành sống chết không rời?
Cô không hiểu, thật khó nghĩ.
Cho đến khi, Thẩm Dịch An tìm thấy cô, nói muốn đưa cô về nhà.
Nghiêm Thấm dựa vào người anh, như con mèo nhỏ say khướt, “Anh Dịch An, nếu em trở thành người thực vật, liệu anh có bỏ em lại không?”
Cô không nghe thấy câu trả lời của anh, trên tay xách đôi dép, mặc đồng phục học sinh, dưới ánh đèn đường mờ ảo, bắt đầu nhảy múa.
Trong đôi mắt chàng trai, cô gái nhỏ dưới ánh đèn xinh đẹp động lòng người.
Thẩm Dịch An ngắm nhìn cô gái đang kiễng chân nhảy múa, cô rất xinh đẹp, gió xuân cũng không mê hoặc bằng cô, anh nói: “Sẽ không.”.