Mưa Rơi Ở Kim Thành

Chương 146: Hơi Thở Gấp Gáp


Đọc truyện Mưa Rơi Ở Kim Thành – Chương 146: Hơi Thở Gấp Gáp


(Đề nghị các trang web lấy bản dịch của mình reup vui lòng GHI RÕ nguồn, nếu không mình sẽ REPORT VI PHẠM BẢN QUYỀN TRÊN HỆ THỐNG GOOGLE DMCA)
———————
EDITOR: Đào Phùng Lan Phương/ Wattpad: DocLyHihi
Thẩm Dịch An ngồi bên dưới, nhìn cô gái nhỏ biểu diễn trên sân khấu, đây là lần đầu tiên anh được chiêm ngưỡng hình ảnh cô múa, giống như một tiểu yêu tinh đang múa, mang theo vẻ tuỳ ý tự tin nở nụ cười.

Không phải ngoan ngoãn, cũng không phải vẻ ngây thơ đáng yêu làm người yêu mến, mà là một vẻ đẹp anh chưa bao giờ gặp qua, làm người không thể rời mắt.

“Nghiêm Thấm còn có thiên phú vũ đạo, sao trước kia không thấy cậu ấy nói qua? Quý ca, anh biết Nghiêm Thấm có thể múa không?” Vương Quan Vũ quay sang hỏi Quý Hậu ngồi bên cạnh.

Sự chú ý của Quý Hậu đặt hết lên cô gái trên sân khấu, không trả lời, như là không nghe thế hắn hỏi.

Vương Quan Vũ thấy thế thì nhẹ nhàng cười cười, cũng không nói gì nữa.

Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.


Đọc ở Wattpad giúp Editor có động lực ra chương mới.

Nghiêm Thấm trên sân khấu đắm chìm trong điệu múa, vô cùng chuyên tâm, như thể cô chưa từng trải qua bất cứ chuyện gì, cô vẫn là một cô bé vô tư nhảy múa trong lớp học múa, rồi nhìn thấy nụ cười khích lệ của ba mẹ đằng sau.

Sau khi điệu nhạc kết thúc, mọi thứ trở nên im lặng, Nghiêm Thấm đứng giữa sân khấu, hoàn thành động tác múa cuối cùng, tiếng vỗ tay như sấm của người xem bên dưới vang lên, cô đi xuống khỏi sân khấu.

Tầm mắt Thẩm Dịch An đuổi theo thân ảnh của cô, thẳng cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.

Từ đầu đến cuối Tống Tuệ Ninh đều theo dõi ánh mắt của anh, siết chặt bàn tay, người đồng thời nhìn Nghiêm Thấm nổi bật trên sân khấu cảm thấy vô cùng không vừa mắt còn có Tôn Nhạc Nhạc.

Điệu múa này của Nghiêm Thấm, mọi người xung quanh đều trầm trồ khen ngợi, gọi cô là tiểu tiên nữ.

“Lớn lên xinh đẹp thế nhưng cũng chỉ là kẻ tâm thần, ai biết khi nào cô ta sẽ phát bệnh.” Sắc mặt Tôn Nhạc Nhạc khó coi, nói.

Học sinh bên cạnh nhìn cô ta một cái, khe khẽ nói nhỏ hai câu rồi cũng không nói chuyện nữa.

Tôn Nhạc Nhạc tức giận đến phát điên.

Nghiêm Thấm tại buổi lễ trưởng thành phô hết sự nổi bật của mình, còn các tiết mục phía sau nhưng dường như chẳng có ai còn hứng thú nữa.

Đến cuối, thầy hiệu trưởng lên phát biểu, đồng thời trao món quà mừng đến các học sinh cuối cấp, là một quyển album ảnh.

Những học sinh nhận được món quà và lần đầu tiên bắt đầu ý thức được, sự chia tay ở ngay gần trước mắt rồi.

Vừa rồi vẫn còn la hét ầm ĩ, giờ không tránh khỏi có chút ngơ ngẩn.

Lễ trưởng thành chưa kết thúc, Thẩm Dịch An nhận được tin nhắn của Nghiêm Thấm, bảo anh đến phòng thay quần áo tìm cô.


Thẩm Dịch An dừng một lúc, vẫn lặng lẽ rời đi, khi Tống Tuệ Ninh quay ra lại không thấy bóng dáng anh trên chỗ ngồi, ánh mắt đảo khắp nơi tìm kiếm, sau khi phát hiện người, mím chặt môi, ma xui quỷ khiến đi theo anh.

“Cốc cốc cốc—”
Thẩm Dịch An gõ cửa.

Giây tiếp theo, từ bên trong vươn ra đôi tay ôm chầm lấy anh.

Tống Tuệ Ninh đuổi kịp, chỉ kịp nhìn thấy hình ảnh Thẩm Dịch An ôm một nữ sinh bước vào phòng học.

Đây là phòng thay đồ được nhà trường sắp xếp để dành cho các bạn nữ biểu diễn trên sân khấu ngày hôm nay.

Tống Tuệ Ninh nghiến răng nghiến lợi, hiện tại cô có thể đoán được nữ sinh Thẩm Dịch An ôm là ai, bọn họ đã bạo gan đến trình độ này rồi?!
“Ừm—” Cổ họng Thẩm Dịch An bị nhột, kêu nhẹ một tiếng vội vàng đè lại tay cô, nơi nào cô cũng dám sò, “Không được.”
Nghiêm Thấm vừa hôn môi, vừa hôn yết hầu anh, đầu lưỡi nhẹ đưa, hơi thở như hoa lan: “Vừa rồi em đều thấy.”
Hô hấp Thẩm Dịch An hơi loạn, cũng may vẫn còn lý trí: “Gì cơ?”
Nghiêm Thấm cười cười, hôn anh, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ngực anh, khiến anh run rẩy: “Anh Dịch An rất rất rất thích em, nhìn chằm chằm vào em đang múa.”
Cô vẫn chưa thay trang phục, Thẩm Dịch An rũ mắt xuống là có thể nhìn thấy, chợt xoay người đè cô lên bàn, bắt đầu hôn cô, nhiệt tình hôn lên, mang theo thở dốc, hơi thở gấp gáp làm người liên tưởng.

Mà lúc này đây đều là tiếng của anh.


Cô nói không sai, anh rất thích, rất thích cô gái nhỏ trước mặt.

“Ừm~~” Nghiêm Thấm bên dưới ngẩng đầu lên không cho anh hôn, “Anh Dịch An nói yêu em, mới được hôn.”
Anh chưa bao giờ phát ngôn loại từ ngữ buồn nôn như vậy, nhưng lúc này, là bản thân anh can tâm tình nguyện bị sai bảo.

Hai bên tai của chàng trai đều đỏ bừng, gò má lạnh lùng toát lên vẻ động tình, hôn thật mạnh lên đôi môi cô: “Thấm Thấm, anh yêu em.”
Tống Tuệ Ninh đứng ngoài nhìn xuyên qua khe cửa thấy chàng trai đang còn mê đắm trong tình dục, đại não bị sét đánh trong tích tắc.

Không phải, không phải, đây không phải là…..!
Không phải là Thẩm Dịch An.

Người bên trong nhiệt tình ôm lấy Nghiêm Thấm hôn nhau, không hề kiêng dè, hành vi phóng đãng, sao có thể, sao có thể là Thẩm Dịch An?
“Thẩm Dịch An!” Tống Tuệ Ninh thất thanh gọi tên anh..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.