Đọc truyện Mưa Rơi Ở Kim Thành – Chương 139: Chó Điên Gặp Người Cắn Người
EDITOR: ĐỘC LY
Trần Minh Phàm vừa mới tỉnh lại không được bao lâu, nghe vậy thì bộ mặt dần trở nên dữ tợn: “Bà nói đúng, tôi đã quá nhân từ nương tay rồi.”
Vốn đang là một món đồ chơi vui vẻ, không nghĩ tới sẽ có ngày quay lại cắn người, có gan dám cầm dao đâm lão.
Tôn Lị Tư: “Giờ nói những lời này thì có ích gì?! Một khi chuyện bại lộ, không riêng mình ông xong đời, sẽ còn liên luỵ cả đến tôi nữa.”
Trên mặt Trần Minh Phàm đã bắt đầu nhìn thấy từng thớ thịt sụp xuống, đôi mắt vẩn đục nheo lại: “Bà có ý gì? Muốn cùng tôi nhất phách lưỡng tán*? Tôn Lị Tư, đừng có bao giờ quên ngày hôm nay của bà có được là nhờ cái gì, nếu tôi xong đời, ngày lành của bà cũng không còn nữa đâu.”
(*)Nhất phách lưỡng tán (一拍两散): nôm na là chỉ những chuyện bị thất bại nên hoàn toàn cắt đứt xem như chưa có gì xảy ra.
Nói tới đây, ngữ khí của lão hoà hoãn đôi chút, lúc sau nói: “Hiện giờ không phải là lúc nội bộ lục đục, mấy năm nay tôi cũng chưa bạc đãi bà, chỉ cần sự việc ngày hôm nay bình yên vượt qua, bà yên tâm, tôi sẽ sang tên một số cổ phiếu của tôi sang danh nghĩa của bà, bà là vợ của tôi, tôi bạc đãi ai cũng sẽ không bạc đãi bà…….”
Trần Minh Phàm nói ra một loạt lợi ích đảm bảo, hứa hẹn không hề ít, lúc này sắc mặt của Tôn Lị Tư mới chuyển biến tốt đẹp: “Giờ vì cái con nha đầu chết tiệt kia, cả những bình luận trên mạng đang ảnh hưởng rất bất lợi đến ông và công ty, ông tính thế nào?”
“Chỉ là cái loại trẻ con choai choai, có thể nâng lên sóng gió gì, nếu cô ta vẫn chưa tỉnh, vậy bà đi tìm cái tên người làm kia tiếp tục dựng chuyện, nói rằng từ lúc bắt đầu nhận nuôi đã quan hệ với đàn ông, sớm trở thành loại thối nát, lần này tìm chết cũng chỉ vì sợ mọi việc bại lộ.
Những kẻ trên mạng kia cũng đều là những con chó điên gặp người cắn người, tự cho mình là đúng, dư luận hướng bên nào thì quay sang bên đó cắn…..”
Thay đổi họng súng của dư luận, sau đó quảng bá để tuyên dương hình tượng làm từ thiện của mình, thiết lập hình ảnh tích cực.
Đám cư dân mạng đều rất dễ quên.
Theo dõi xong một hot search lại tiếp tục chú ý những hot search tiếp theo, nhằm thoả mãn mong muốn trút giận của bản thân.
“Thẩm tổng.” Theo lời của Trần Minh Phàm, Tôn Lị Tư tìm số của Thẩm Tuấn Tài, Trần Minh Phàm nghe máy: “Sống chết mặc bay lâu như vậy, người trong nhà của ngài có phải nên quản kĩ hơn một chút không? Đứa con gái nuôi nghe lời nhà tôi đã bị người của ngài xúi cắn ngược, Thẩm tổng cũng nên cẩn thận một chút, miễn cho ngày nào đó……..uyên cập tự thân*.
(*)Uyên cập tự thân (殃及自身):Một ẩn dụ về việc phải gánh chịu một tai họa mà không có lý do.
Thẩm Tuấn Tài đứng trong phòng Nghiêm Thấm, nới lỏng dây lưng của mình, ánh mắt thâm trầm, “Trần tổng nói rất đúng.”
Thẩm Dịch An đưa Nghiêm Thấm về trường học, cầm một cái ô, nước mưa rơi trên mặt ô, phát ra tiếng lộp độp, mưa hoa hợp lại, thuận theo mép dù chảy xuống.
Cô gái nhỏ dọc theo đường về vẫn luôn im lặng, đôi mắt sưng đỏ không có dấu hiệu giảm đi.
“Nghiêm Thấm.” Ở lúc cô cúi đầu, im lặng đi vào trong truòng, Thẩm Dịch An gọi cô lại.
Thẩm Dịch An nhìn đôi mắt hồng hồng của cô, thở dài: “Đừng khóc, mắt sưng lên rồi.”
Vào lúc tủi thân, khi nghe được ai đó dỗ dành, theo bản năng nước mắt sẽ không ngăn được, cô gái nhỏ ngồi xuống, ôm lấy đầu gối khóc “Ô ô ô”.
Chàng trai nghiêng ô về phía trước, che toàn bộ cơ thể cô.
Bạn đang đọc bản dịch không đầy đủ, chỉ được đăng tải duy nhất trên Wattpad, truy cập Wattpad DocLyHihi để đọc full chương.
Đọc ở Wattpad giúp Editor có động lực ra chương mới.
Những gì xảy ra ngày hôm nay chắc chắn đã để lại một bóng ma tâm lý không thể phai mờ trong lòng người chứng kiến cảnh tượng này.
Cách đó không xa có một chiếc xe ô tô dừng lại, từ xa vẫn có thể nhìn rõ một màn này ở cổng trường.
Chàng trai cầm ô che cho cô gái đang ngồi xổm dưới đất khóc.
Nước mưa từ mép ô rơi xuống bắn tung toé trên mặt đất, vốn là một cảnh đẹp đẽ, nhưng dừng trong mắt người trong xe lại như chiếc gai nhọn.
“Thẩm tổng, thiếu gia ở phía trước.” Tài xế hiển nhiên cũng nhìn thấy, mở miệng nhắc nhở.
Thẩm Tuấn Tài u ám nhìn hắn, “Gọi điện cho thiếu gia, bảo nó lập tức về nhà.”
Tài xế: “Vâng.”
“Ong ong ong ong ——”
“Ong ong ong ——”
Thẩm Dịch An nhìn tên người gọi, dừng một lúc, bấm nghe máy: “……Ừm.
tôi biết….ừm…..”
Anh ngồi xổm xuống, nâng Nghiêm Thấm vẫn còn đang nức nở dậy, đưa cho cô chiếc ô trong tay: “Trước mắt hôm nay không về ký túc xá, về nhà được không?”
Tình trạng của cô bây giờ, ở kí túc xá cũng chỉ có mình cô, anh không yên tâm..