Mưa Rơi Ở Kim Thành

Chương 138: Đã Có Người Bới Ra Chuyện Bẩn Thỉu


Đọc truyện Mưa Rơi Ở Kim Thành – Chương 138: Đã Có Người Bới Ra Chuyện Bẩn Thỉu


EDITOR: ĐỘC LY
Một chiếc ô xuất hiện che trên đỉnh đầu cô, ngón tay mảnh khảnh duỗi về phía cô, bởi vì ô phần lớn nghiêng về phía cô, quần áo của chàng trai còn chưa kịp khô lại bị nước mưa làm ướt nhẹp một lần nữa.

“Người ở trong ICU, cảnh sát đã trải đệm khí bên dưới, có thể ngăn cản được lực va đập nhất định.”
Nhưng giới hạn của đệm khí là 15-20 cm, là trong khoảng sáu tầng, còn Trần Mộng Kỳ nhảy xuống từ tầng 23.

Vì tận lực muốn chết nên cô không để ý đến vị trí của đệm khí, có thể tưởng tượng thương tổn gây ra như thế nào.

Được sự giúp đỡ của Thẩm Dịch An, Nghiêm Thấm đứng dậy, không quan tâm đến chuyện khác, hoảng hốt chạy vào trong bệnh viện.

Kim Thần đứng bên ngoài phòng ICU nôn nóng chờ đợi, trong nháy mắt nhìn thấy Nghiêm Thấm, lập tức ôm lấy cô “Oa” một tiếng khóc lên.

Hắn so với Nghiêm Thấm cao hơn một cái đầu, hiện tại không có tiền đồ nước mắt nước mũi tèm lem khóc oà: “Rõ ràng tôi đã bắt được cô ấy—”

“Rõ ràng tôi đã bắt được cô ấy, tôi đã bắt được cô ấy……..”
Rõ ràng đã bắt được, rõ ràng có thể cứu cô về, rõ ràng rất cả đều kịp thời.

Nghiêm Thấm nhẹ nhàng giơ tay, vỗ vỗ bờ vai của hắn, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói được gì.

Thẩm Dịch An đưa cho Kim Thần một chiếc khăn giấy, rồi lặng lẽ tách Nghiêm Thấm khỏi người hắn.

Kim Thần: “Cám, cám ơn người anh em.”
Cửa ICU mở ra, bác sĩ đeo khẩu trang bước ra, “Người nhà bệnh nhân có ở đây không?”
Kim Thần nhanh chóng bước tới, nắm chặt tay bác sĩ: “Cô ấy thế nào? Cô ấy khoẻ không?”
Nghiêm Thấm cũng đi tới, ánh mắt mong chờ nhìn.

Bác sĩ: “Thực xin lỗi, chúng tôi đã dốc hết sức cứu chữa, trước mắt……Người bệnh ngoại trừ một số thần kinh phản xạ theo bản năng và khả năng chuyển hoá các chất dinh dưỡng thì đã mất hoàn toàn khả năng nhận thức, không có một chút hoạt động, cũng chính là điều mà chúng ta thường nói——-người thực vật.”
Đầu Nghiêm Thấm “Ong” một tiếng, ý thức còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã không tự chủ run lên: “Thực, người thực vật?”.

Truyện Mạt Thế
Kim Thần kích động túm chặt cổ áo bác sĩ: “Sao có thể!”
“Kim Thần.” Thẩm Dịch An túm chặt cánh tay hắn, “Người thực vật vẫn có khả năng tỉnh lại.”
Cho dù chỉ có 1% hy vọng, cũng đỡ hơn không tử vong.

“Đúng vậy, người trưởng thành trong trạng thái sống thực vật có khoảng 50% cơ hội lấy lại ý thức và phản ứng với môi trường trong vòng 6 tháng đầu khi bị chấn thương.

Ở trẻ em sau khi bị chấn thương sọ não ước chừng khoảng 60% trong 1 năm có thể khôi phục ý thức…..” Bác sĩ thấy cảm xúc hắn kích động, bắt đầu trấn an.

Kim Thần buông lỏng tay, ngồi bên cạnh lẩm bẩm: “Không chết là tốt, không chết vẫn có khả năng tỉnh lại.”

Trần Mộng Kỳ được chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt ICU.

Cảnh sát hai lần đến hỏi thăm tình trạng với bác sĩ, sau đó tạm thời rời đi.

Người đã như vậy, không thể tỉnh lại, cũng không có cách nào để tiếp nhận điều tra.

Sự việc tự sát của Trần Mộng Kỳ lan truyền xôn xao đến mức độ khủng ở trên mạng, nói gì cũng có, chỉ là tỷ lệ mắng chửi đã giảm một nửa, không ít người lúc này đang khẩn cầu cho cô sống sót sau đại nạn.

Con người đôi khi là thế, đối với những người không quen biết có thể tung những lời ác ý, mà khi người đó bắt đầu chết, dường như cả thế giới bắt đầu đến và yêu thương bạn.

Thật là mỉa mai, nhưng cũng là điều vô cùng bình thường.

Chỉ là “Lòng tốt” này, đối với người đang cắm đầy ống trên người- Trần Mộng Kỳ, đã không còn chút ý nghĩa nào nữa.

Cô chỉ lặng lẽ nằm đó, không biết bao giờ có thể tỉnh lại.

Kim Thần ngồi trên mặt đất ngoài cửa phòng ICU, ai khuyên cũng không đứng dậy, hắn nói: “Tôi phải ở đây bảo vệ cô ấy, không để một ai khác đến tổn thương cô ấy nữa, có người vẫn còn muốn hại cô ấy.”

Thẩm Dịch An nhìn vào bên trong qua cửa sổ, nhìn đến cô gái nhỏ, lòng thở dài không tiếng động.

Mà Trần Minh Phàm bên này cũng vừa mới từ phòng cấp cứu ra, vẫn còn cần bình thở để duy trì, đã tỉnh dậy và từ trong miệng Tôn Lị Tư biết được sự việc Trần Mộng Kỳ nhảy lầu tự tử.

Trần Minh Phàm liên tiếp bị đâm mấy nhát, thuốc tê vừa hết, đã nghiến răng căm hận: “Người, đã chết chưa?”
Tôn Lị Tư: “Khi nhảy xuống bị vỡ đầu, thành người thực vật rồi.

Tôi đã nói từ lâu rằng con điếm này là một con sói mắt trắng*, trên Weibo chính thức của công ty đều là nhục mạ, đã có người bới ra những chuyện bẩn thỉu mà ông đã làm.”
(*) Sói mắt trắng” (bạch nhãn lang) là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.

Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả.

Bởi vì mắt trắng cũng như không có con mắt, không có tính người..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.