Đọc truyện Mùa Quýt Chín – Chương 85: Lòng người khó dò
Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Ngoài cửa sổ, đèn nê ông lập loè, nơi đường cái xa xa, xe tới xe lui, như một con sông không ngừng cuộn chảy.
Ninh Trừng nằm trong lòng anh, nghe anh giải thích.
“Bóng dáng màu đen xuất hiện trong video Tống Tử Ngâm và Dương Tiểu Thiến tranh chấp là Hàn Tư Tình, đương nhiên, cũng có thể nói là Hàn Miểu Vân. Đồng thời, trước khi Vưu Tiểu Liên mất tích, người gặp Vưu Tiểu Liên ở tiệm cà phê, ngoại trừ Tống Thanh Nam, một người khác là bà ta. Rất hiển nhiên, Hàn Miểu Vân tiết lộ cho Tống Thanh Nam chuyện Tống Thanh Bắc là con trai Vưu Tiểu Liên.”
Ninh Trừng cẩn thận cân nhắc hàm nghĩa những lời anh nói, “Ý anh là, giờ người tồn tại trên danh nghĩa là Hàn Tư Tình, nhưng thực chất là Hàn Miểu Vân giả mạo Hàn Tư Tình, lợi dụng Tống Thanh Nam trả thù Tống Thanh Bắc? Sao lại thế được? Thân hình Hàn Tư Tình và Hàn Miểu Vân, diện mạo và tính cách khác nhau lớn như vậy, không thể nào mà Tống Thanh Nam không nhận ra.”
“Điều này nói lên Tống Thanh Nam nhận ra, nhưng không tiết lộ bí mật này. Nguyên nhân thứ nhất là anh ta cũng hận Tống Thanh Bắc; nguyên nhân thứ hai, chắc là liên quan đến Hàn Y Lâm.”
Ninh Trừng bừng tỉnh, nếu Hàn Y Lâm luôn biết Hàn Miểu Vân còn sống, Tống Thanh Nam biết chuyện này nên đắn đo, chưa tiết lộ bí mật của Hàn Miểu Vân cũng hợp tình hợp lý.
“Hàn Miểu Vân còn sống, vậy Tống Tranh Vanh thì sao?” Cô nhanh chóng nghĩ tới vấn đề này.
Nhân viên lâu năm ở tập đoàn Tống Thị đều nói, ban đầu tình cảm giữa Tống Tranh Vanh và Hàn Miểu Vân rất tốt, cái gọi là vợ chồng son sắt, chắc cũng không phải hoàn toàn là tin đồn vô căn cứ.
Tống Tranh Vanh có tư tưởng truyền thống trọng nam khinh nữ, Hàn Miểu Vân dùng con gái của mình để trao đổi với con trai của Vưu Tiểu Liên, từ đây có thể thấy được, Hàn Miểu Vân đã từng cố gắng lấy lòng Tống Tranh Vanh, chắc cũng từng yêu.
Chỉ là, bố con Tống Tranh Vanh và Tống Thanh Bắc đều có khuynh hướng bạo lực, nhà họ Tống vẫn luôn có sự tồn tại của hai mẹ con Hàn Tư Tình và Tống Thanh Nam, không khó để tưởng tượng, Hàn Miểu Vân phải trải qua cuộc sống khó khăn thế nào ở nhà họ Tống.
“Tống Tranh Vanh cũng không đơn giản.” Lục Mang không nói thẳng Tống Tranh Vanh hiện đang sống hay chết.
“Hàn Miểu Vân ẩn núp lâu như vậy, vụ án tập đoàn Tống Thị giấu thi thể trên hoang đảo, Tống Thanh Bắc giết hại Vưu Tiểu Liên, những bản án cũ lần lượt bị vạch trần, cho đến hôm nay, toàn bộ tập đoàn Tống Thị lung lay sắp đổ, chẳng lẽ là bà ta âm thầm thao túng tất cả vì báo thù?”
Ninh Trừng cảm giác trong đầu vốn là mảnh nhỏ rải rác, dần dần ghép thành một hình ảnh hoàn chỉnh, sống lưng rét run.
Lúc bà ta yêu một người đàn ông, có thể vì ông ta mà trả giá tất cả, lúc bà ta không nhận được tình cảm muốn nhận lại, bà ta liền tự tay hủy diệt tất cả. Đây là kiểu yêu gì?
Lục Mang nắm tay cô, hiểu được suy nghĩ của cô, ánh mắt lạnh lùng, “Những việc bà ta làm không chỉ có như thế. Vụ án hai người tự thiêu ở Tennessee, bây giờ có thể suy đoán, người chết thay Hàn Miểu Vân là Hàn Tư Tình. Nhưng trong mắt người ngoài, người chết lại là Tống Tranh Vanh và Hàn Miểu Vân, lấy danh nghĩa tự tử vì tình.”
“Xét về mặt thời gian, trước khi vụ án hai người tự thiêu xảy ra, thai phụ trên hoang đảo đã bị đào lên, chắc chắn là Tống Tranh Vanh cho rằng có người bắt đầu điều tra vụ án giấu thi thể mười năm trước, sợ bị vạch trần nên muốn thông qua tự tử vì tình để kim thiền thoát xác [1], cho nên có vụ án hai người tự thiêu này.”
[1] Kim thiền thoát xác: lặng lẽ chuồn mất, ví với việc dùng mưu trí trốn thoát khi chưa bị phát hiện
Vì sao thi thể của thai phụ bị hại lại xuất hiện ở hiện trường hai người tự thiêu? Sẽ là ai đưa thi thể từ Trung Quốc đến Mỹ? Mang bằng cách nào? Với lại, hiện trường vụ án còn có một đồng tiền cổ Trung Quốc khắc hình rồng, là ai để lại?
Ninh Trừng hồi tưởng những tin tức tìm hiểu được mấy ngày này ở bên trong tập đoàn Tống Thị, có rất nhiều băn khoăn được xóa bỏ, nhưng cũng có rất nhiều vấn đề mới nhảy ra. Giờ cũng không có chứng cứ xác thực cho thấy Tống Tranh Vanh có kim thiền thoát xác thành công hay không.
Nhưng có một điều chắc chắn, Hàn Miểu Vân không chết, bà ta còn đang báo thù!
“Vì sao vụ án mười năm trước lẫn một năm trước đột nhiên bị nhắc lại? Vì sao Hàn Miểu Vân đồng ý “tự tử vì tình” cùng ông ta, Tống Tranh Vanh nhiều lần phản bội bà ta về mặt tình cảm, bà ta phải hận ông ta thấu xương mới đúng. Có thể thấy được, đây vốn là cái bẫy mà Hàn Miểu Vân thiết kế, khiến Tống Tranh Vanh từng bước một rơi vào bẫy của bà ta.”
Lục Mang nhìn cô, ánh mắt tỏ vẻ khẳng định.
Ninh Trừng bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, “Hàn Miểu Vân có thể là hung thủ của hai vụ án giết người ở thác nước không? Tống Thanh Bắc đã từng bất kính với mẹ nuôi là bà ta, cho nên bà ta mới lựa chọn Dương Tiểu Thiến và Tôn Uy là đối tượng để hành hạ đến chết, vì một người bất kính với bố, một người bạo hành bà mình?”
“Không sai. Nhưng đây chỉ là một phương diện, cho đến hôm nay, tâm lý Hàn Miểu Vân cũng đã vặn vẹo, bà ta đã không cách nào khống chế dục vọng giết người, nếu chúng ta bắt bà ta chậm, bà ta sẽ tiếp tục giết người, hơn nữa còn dần dần thăng cấp; mấu chốt nhất là bà ta hy vọng thông qua giết người, dụ kẻ giết người liên hoàn trên sườn núi vẫn luôn ẩn núp ra, cùng tiến hành trò chơi giết người, cho dù cuối cùng phải dâng lên tính mạng của mình.”
“…” Cửa sổ không đóng, Ninh Trừng cảm thấy một cơn gió lạnh thổi vào, trực tiếp xông vào phổi cô, lạnh đến xương tủy.
Cô rùng mình, Lục Mang hiểu ý, lập tức đứng dậy đóng cửa sổ, kêu cô đi tắm rửa trước.
Không còn sớm nữa, mấy ngày liên tục làm việc, Ninh Trừng cảm giác thật sự mỏi mệt. Cô tắm rửa xong, Lục Mang cũng đã tắm rửa xong, đang nửa nằm trên giường đọc sách.
Ninh Trừng nằm xuống bên cạnh anh, nhưng không thấy anh có ý định tắt đèn, chỉ đắp chăn đàng hoàng cho cô, vỗ lưng cô cách một lớp chăn, tựa như động tác người lớn dỗ trẻ con ngủ.
Cô nhớ tới chuyện Kiều Tử San nói hồi tối, mặt bỗng nhiên đỏ lên, cơ thể đến gần anh hơn, hai tay ôm eo anh, đầu lại chôn trong chăn.
Lục Mang cúi đầu nhìn cô gái vùi trong chăn, cơ thể mềm mại, giống như kẹo bông gòn, anh có xúc động muốn lập tức ôm lấy cô, gặm cắn một phen. Nhưng cuối cùng vẫn ức chế xao động trong cơ thể, đẩy cô ra, “Em đang quyến rũ anh đấy, em biết ở đây không có bao cao su mà.”
Cả người Ninh Trừng vùi sâu vào chăn, trong chăn vang lên giọng nói rầu rĩ của cô, “Mẹ anh nói muốn sinh ba đứa, làm sao bây giờ? Em sợ đau, đau một lần còn có thể nhịn được, đau ba lần…”
Lục Mang trố mắt một lát, cách hiểu của anh là, cô đang ám chỉ anh không có đồ phòng tránh cũng không sao, anh có thể trực tiếp ra trận. Trước nay cô không phải như thế, lần nào cũng nghiêm khắc yêu cầu anh thực hiện phòng tránh đầy đủ.
Anh trực tiếp ném sách trong tay sang một bên, xốc chăn trên người cô, đẩy cô nằm thẳng lại, xoay người đè lên cô.
Ninh Trừng chỉ nghe thấy một tiếng “bộp” vang lên, còn chưa phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra, đèn lớn đã tắt, chỉ còn lại ngọn đèn ở đầu giường.
Khuôn mặt khôi ngô trắng trẻo của người đàn ông kia đã gần ngay trước mắt, đôi mắt đen như mực có ý cười không tốt.
“Đơn giản, chúng ta có thể một lần sinh ba đứa.” Nói xong, anh cúi đầu hôn cô.
Ninh Trừng kéo chăn, phủ lên hai người họ, cô vẫn luôn cảm giác như vậy mới an toàn.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng trong chiếu vào, bao phủ lên chiếc giường không được yên ắng, giống như rồng cuốn hổ chồm, cũng như dòng sông sinh mệnh, uốn lượn về phía trước, lao nhanh không thôi.
…
Đêm lạnh như nước, ngoại ô thành phố Cảng, tại một khu nhà hoạt động trong tiểu khu nửa cũ nửa mới.
Người đến hoạt động đã lục tục ra về, chỉ còn một người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám màu tím, búi tóc, đang cùng một ông cụ tóc bạc như sương chơi cờ.
Ông cụ đặt con cờ trắng cuối cùng xuống, cười nói, “A Miểu, lần này cháu thua rồi nha.”
“Phải không?” Người phụ nữ được gọi là A Miểu nhoẻn miệng cười, để xuống một quân đen cuối cùng, nhìn cả bàn cờ, “Vừa vô ý đã thua hết bàn cờ. Chú Mai, chú thua ngay từ đầu rồi.”
Ông cụ mở to mắt, nhìn bàn cờ lần nữa, cuối cùng không thể không cảm thán, “A Miểu, cháu biết ông thua ngay từ đầu, còn chơi với ông thêm rất lâu, không phải lãng phí thời gian sao?”
Người phụ nữ lắc đầu, “Thắng thua không quan trọng, quan trọng là quá trình. Chú Mai, tối rồi, hôm nay cháu gái chú không về thăm chú sao?”
Sắc mặt ông cụ ảm đạm, “Cháu gái lớn rồi, tùy nó đi thôi. Tự chú có thể về nhà, cháu cũng về sớm chút.”
Người phụ nữ nhìn bóng dáng run rẩy rời khỏi, “Chú bị bệnh lâu thế, con bé vẫn chưa xuất hiện, ngoại trừ lúc đòi tiền chú. Nếu con bé lớn rồi, chú cũng không thể đưa tất cả những gì của chú cho con bé được, như vậy sẽ chỉ khiến con bé quen thói ăn không ngồi rồi, sau này được một tấc lại muốn thêm một thước.”
Bước chân ông cụ khựng lại một lát, nhưng không quay đầu, trực tiếp rời khỏi.
Toàn bộ khu nhà hoạt động rơi vào yên ắng lần nữa.
Người đáng thương tất có chỗ đáng giận, bi kịch của mỗi người, đều do chính mình gieo hạt, cuối cùng kết thành quả đắng.
Không ai có thể trốn thoát khỏi vận mệnh.
Trên khuôn mặt xinh đẹp, nụ cười lập tức biến mất, đôi môi đỏ nhếch lên nụ cười lạnh, đôi mắt hoa đào giờ phút này âm u lạnh lẽo.
Người phụ nữ lặng im một lát, xoay người rời đi.
Cửa vừa mở ra, ngoài cửa là một cô gái trẻ tuổi mặc đồ ôm sát màu đen.
Người phụ nữ trong nhà lập tức sửng sốt, nhưng cũng chỉ một lát, chợt phục hồi tinh thần lại, “Cô tới đây làm gì? Không phải tôi đã nói với cô rồi sao, đừng đến quấy rầy tôi nữa?” Giọng điệu xa cách từ ngàn dặm, vẻ mặt lạnh lùng mà quyết tuyệt.
Khóe môi cô gái kia mấp máy cả buổi trời, rốt cuộc cũng kêu lên hai chữ, “Mẹ…”
Cô ấy bước nhanh vào khu nhà hoạt động, nhanh chóng đóng cửa lại, cố gắng năn nỉ, “Mẹ, mẹ đi mau đi được không? Cảnh sát đã biết mẹ còn sống rồi, biết mẹ không phải Hàn Tư Tình, mẹ chính là Hàn Miểu Vân. Họ sẽ nhanh chóng tới bắt mẹ!”
Hàn Miểu Vân cười lạnh, “Nói như vậy, chúng cũng biết Hàn Y Lâm là con gái Hàn Miểu Vân? Xem ra không phải tất cả đều là kẻ vô dụng.”
Bà ta đẩy Hàn Y Lâm ra, nhanh chóng mở cánh cửa đang đóng, rời khỏi khu nhà hoạt động.
Thân hình Hàn Y Lâm nhỏ gầy, sức lực không lớn, bị bà ta đẩy như vậy, suýt nữa té ngã, chờ cô đứng vững, xoay người, Hàn Miểu Vân đã đi rất xa.
Gió lạnh thổi đến, lá cây trong tiểu khu vang lên tiếng xào xạc.