Mùa Quýt Chín

Chương 84: Hiến tế


Đọc truyện Mùa Quýt Chín – Chương 84: Hiến tế

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Trước khi Vưu Tiểu Liên bị giết, bà ta đã từng gặp Tống Thanh Nam và Hàn Tư Tình ở một công viên tại ngoại thành.

Toàn bộ quá trình gặp mặt của họ, bao gồm tranh chấp giữa Vưu Tiểu Liên và Hàn Tư Tình đều bị một camera ẩn gần đó quay lại.

Hàn Tư Tình không xuất hiện chính diện, chỉ có mặt bên và mặt trái, cùng với bóng dáng màu đen xuất hiện trong video Dương Tiểu Thiến và Tống Tử Ngâm tranh chấp, rõ ràng là cùng một người.

Chẳng lẽ, hung thủ giết hại hai bố con nhà họ Dương là Hàn Tư Tình, bà ta còn sống?

Lâm Khiếu Ba bên cạnh cũng nhắc tới vấn đề này, “Trong quá trình cãi vã, Dương Tiểu Thiến châm chọc Tống Tử Ngâm và nhà họ Tống không có quan hệ gì, cô bé kia chỉ có họ Tống mà thôi. Tôi đã đi điều tra, đúng là không có quan hệ gì, nhưng theo như lời khai của bạn học trong trường, Tống Tử Ngâm thường khoe khoang trước mặt bạn học, mình có một người cô ở nhà họ Tống. Có một thời gian không nhắc đến nữa, gần đây thì lại đột nhiên treo ngoài miệng. Người cô ở nhà họ Tống, có thể là người đã ẩn núp một thời gian, bây giờ mới xuất hiện – Hàn Tư Tình?”

Anh ấy kêu Dương Trí đi điều tra, “Nếu Hàn Tư Tình còn sống, chắc chắn sẽ có manh mối, đi điều tra những tài sản trong tay bà ta, bà ta lui tới giữa thành phố Hồng và Hongkong, chắc cũng sẽ để lại ghi chép hải quan.”


Lục Mang xem video xong, quay lại sô pha ngồi xuống, duy trì dáng vẻ trầm tư theo thói quen, một lúc lâu vẫn chưa lên tiếng, lo nghĩ gì đó.

Buổi tối, trước khi tan tầm, Dương Trí đã mang kết quả điều tra đến, quả nhiên Hàn Tư Tình còn sống, những ghi chép tiêu dùng của bà ta cho thấy, một năm qua bà ta vẫn còn sống, hơn nữa ở tại Hongkong, còn mua bất động sản ở Hongkong!

Lâm Khiếu Ba sắp xếp vài người đến Hongkong, nằm vùng ở những chỗ Hàn Tư Tình từng xuất hiện, cũng bàn bạc với cảnh sát Hongkong lần nữa, kết hợp điều tra vụ án này.

Hai ngày kế tiếp, Ninh Trừng không đi theo tổ Chuyên án đến Hongkong mà cùng Lục Mang tới tổng bộ tập đoàn Tống Thị cùng một ít công ty con âm thầm tra xét.

Ngày thứ ba, hai người họ lại tới tổng bộ tập đoàn Tống Thị, Hàn Y Lâm không có ở công ty, chỉ có Tống Thiệu Đường tiếp đãi họ.

Sau khi ngồi xuống trong văn phòng của Tống Thiệu Đường, Lục Mang đẩy một bức ảnh tới trước mặt Tống Thiệu Đường, đi thẳng vào vấn đề, “Tất cả hoạt động của tập đoàn Tống Thị đều là Tống Tranh Vanh cùng Hàn Tư Tình đồng thời tham dự, đây là bức ảnh duy nhất có Hàn Miểu Vân mà chúng tôi tìm được. Ông có thể giải thích vì sao không?”

Ninh Trừng giải thích thêm, “Bên ngoài đồn Hàn Miểu Vân và Tống Tranh Vanh vợ chồng son sắt, ngay cả thực tế không phải vậy thì họ cũng không cần ra vẻ sao?”


Tống Thiệu Đường cầm bức ảnh, mang kính viễn lên, nhìn cả buổi mới để ảnh xuống, thở dài một hơi, “Hai người cũng biết rồi đấy, ông Tống là người rất sĩ diện. Đại phu nhân nhà họ Tống rất dễ nóng giận, không thích hợp để xuất hiện trước công chúng. Nhưng ông Tống vẫn săn sóc bà ấy.”

Tống Thiệu Đường đột nhiên hạ giọng, “Hai người không biết đâu, có người từng nhìn thấy đại phu nhân của chúng tôi ở khu đèn đỏ của Hongkong, ông Tống tức đến mức hộc máu. Chúng tôi cũng không hiểu, nhà họ Tống có tiền có thế, không thiếu gì, vì sao bà ấy lại chạy đến chỗ đó.”

Lục Mang nghe vậy, suy tư một lát, không hỏi gì thêm, Ninh Trừng thuận miệng hỏi tình cảm chị em giữa Hàn Miểu Vân và Hàn Tư Tình.

Tống Thiệu Đường trả lời qua loa, chỉ nói không tính là tốt, nhưng vẫn có thể chấp nhận. Hai người một người ở thành phố Hồng, một người ở Hongkong, sẽ không đồng thời xuất hiện một chỗ.

Ninh Trừng càng nghe càng cảm thấy kỳ quặc, Hàn Miểu Vân là người cao ngạo như thế, sao lại chịu được sự tồn tại hoang đường này?

Sau khi rời khỏi tập đoàn Tống Thị, họ về viện Nghiên cứu, xem kết quả kiểm tra DNA. Hai ngày nay, trong quá trình thăm hỏi, thu hoạch lớn nhất của cô chính là tóc của Hàn Miểu Vân và Hàn Tư Tình.

Kết quả kiểm tra khiến họ rất giật mình.


Họ còn chưa kịp ra đối sách, Lâm Khiếu Ba đã gọi đến, tại một thác nước khác ở khu vực ngoại thành thành phố Cảng, đã xảy ra án mạng thứ hai.

Ninh Trừng và Lục Mang lập tức chạy tới hiện trường vụ án.

Người chết là một cậu bé mười hai tuổi và một bà cụ gần sáu mươi tuổi, kết quả kiểm nghiệm thi thể cho thấy, không có nhiều điểm khác so với hai bố con Dương Tiểu Thiến và Dương Phẩm Nghĩa.

Vết thương trí mạng là ở tim, bị vũ khí sắc nhọn đâm vào, người bà không có dấu vết bị ngược đãi, nhưng trên người có chỗ bị bầm, cũng bị cậu bé đánh. Tứ chi cậu bé bị đập nát xương, cắt lưỡi.

Điểm khác là lúc này trong cơ thể người nữ không có tinh dịch của người nam, hai người chết đều không bị cắt tay.

Tại hiện trường vụ án, hung thủ không để lại bước chân hay tóc, những thứ có thể để lộ thân phận.

Sau khi kiểm nghiệm sơ bộ thi thể, Ninh Trừng cùng Lục Mang và Lâm Khiếu Ba đến chỗ cảnh sát Hongkong tạm thời thành lập để xử lý vụ án cùng tổ Chuyên án.

Thân phận người chết và hoàn cảnh nhanh chóng được xác nhận, Lương Hòa, Tôn Uy, hai bà cháu đều là người Hongkong, trong nhà không có bố mẹ, bà cụ chăn nuôi gia cầm ở ngoại ô, người cháu vừa lên lớp mười, tính cách nóng nảy, thường ngược đãi bà cụ.


Ninh Trừng xem tất cả hồ sơ tư liệu xong, nghi vấn trong lòng càng ngày càng lớn, hỏi Lục Mang, “Anh cảm thấy hai vụ án này là cùng một hung thủ sao?”

Lục Mang còn chưa trả lời, đại diện cảnh sát Hongkong phối hợp điều tra vụ án với họ – La Phương đã giành trả lời trước, “Chắc chắn là không phải cùng một người. Hơn nữa rất rõ ràng, người giết hai bố con Dương Phẩm Nghĩa và Dương Tiểu Thiến là một tên biến thái, chắc chắn là nam. Kẻ giết hại hai bà cháu Lương Hòa và Tôn Uy không có sở thích biến thái như vậy, chắc chắn là nữ, Lương Hòa là nữ, không bị ngược đãi, cũng nói lên hung thủ đã nhân từ với bà ta.”

“Thật là tuyệt vời, anh hợp tác như vậy, rơi vào cái hố mà hung thủ đào cho anh một cách hoàn mỹ. Nếu mấy người có thời gian ở đây phỏng đoán lung tung, kiến nghị mấy người chạy đến mấy trường trung học, ủy ban xã, các tổ chức hội liên hiệp gì đó thì hơn.”

La Phương bị chặn họng, trừng mắt phồng mũi một phen, chuẩn bị rời đi.

Ninh Trừng theo anh ta ra khỏi văn phòng, giải thích, “Cảnh sát La, giáo sư Lục nói chuyện luôn trực tiếp như vậy, anh ấy chỉ quan tâm đến vụ án, anh đừng để trong lòng. Ý anh ấy là, dù hung thủ là cùng một người hay khác nhau thì đây đều không phải trọng điểm chúng ta cần chú ý, khoảng cách của hai vụ án là sáu ngày, nhiệm vụ trọng điểm bây giờ của chúng ta là trước khi hung thủ gây án lần nữa, bắt được hung thủ. Người bị hại của hai vụ án có rất nhiều chỗ tương đồng, đều là thiếu niên ngược đãi người già. Hiển nhiên hung thủ có tiếp xúc với người già và trẻ em, rất rõ ràng tình trạng gia đình họ, rất có khả năng ngụy trang thành tình nguyện viên gì đó, tìm hiểu tình trạng của họ.”

La Phương gật đầu tỏ vẻ tán đồng, “Nghe cô nói đúng là rất có lý. Yên tâm đi, chúng tôi sẽ dựa theo chân dung tâm lý tội phạm một nam một nữ bên cô cung cấp, tìm kiếm mục tiêu.”

Tiễn La Phương đi, Ninh Trừng thở phào nhẹ nhõm, quay lại văn phòng, Lục Mang và Lâm Khiếu Ba đang thảo luận vụ án.

Lục Mang đưa ra kết luận, “Cho nên đây là cùng một hung thủ, nguyên nhân là vì cô ta cố tình ngụy trang để làm ra bất đồng, bại lộ một tin tức rất quan trọng, hung thủ chính là nữ. Nữ biến thái khác nam biến thái, người trước gây án, không phải để thỏa mãn dục vọng của chính mình. Hai vụ án này đều là thiếu niên ngược đãi người già, hung thủ xuống tay nặng hơn với người ngược đãi, Lương Hòa không còn trong độ tuổi sinh đẻ, chắc hẳn hung thủ đã suy xét đến đủ nhân tố, bắt chước kẻ giết người liên hoàn trên sườn núi gây án cũng không hoàn toàn, trong cơ thể người nữ không có tinh dịch, hai người chết không bị cắt tay. Nếu hung thủ là nam, những chuyện này sẽ không ở trong phạm vi suy xét của hắn, hoặc là dứt khoát không giết, hoàn toàn ngủ đông.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.