Đọc truyện Mùa Hoa Thứ Hai Mươi Tư – Chương 18: Yến vương
Đêm khuya, Thẩm phủ vốn vắng vẻ lại càng chìm trong tĩnh lặng, chỉ có những toán thị vệ thi thoảng đốt đèn lồng đi tuần tra ngang qua, tiếng bước chân cũng rất khẽ.
Đêm Nguyên Tiêu, trăng rất tròn, rất sáng. Ánh trăng luồn qua khe cửa sổ, rọi vào thư phòng. Hương mai từ góc viên lâm bay tới, thoang thoảng vương trong không khí.
Bấy giờ, Thẩm Bạch đang ngồi trầm tư trong thư phòng.
Lưu quản gia rón rén bước vào, khom lưng trước mặt Thẩm Bạch, nhỏ giọng bẩm:
“Thưa lão gia, người bên kia báo lại, sau khi quay trở về khách điếm, Tứ gia bèn cho triệu một ca kỹ người Cô Tô vào hầu, cũng không có hành động gì bất thường.”
Thẩm Bạch đưa tay xoa xoa trán, lẩm bẩm:
“Ca kỹ người Cô Tô ư?”
Người khẽ thở dài, thầm cười khổ trong lòng. Nha đầu kia ở yên trong phủ thì không sao, vừa ra ngoài đã trêu ong ghẹo bướm, quả là không thể bớt lo được.
Thẩm Bạch khoát tay cho Lưu quản gia lui, sau đó rời khỏi thư phòng, quay về tẩm thất.
Miên Nhi còn chưa ngủ, vẫn thức chờ nghĩa phụ. Lúc người vừa đẩy cửa bước vào phòng, nàng đã bật ngồi dậy, vui mừng hỏi:
“Nghĩa phụ về rồi à? Người làm gì ở thư phòng mà lâu thế?”
Nói đoạn, nàng dợm bước xuống giường, đã bị Thẩm Bạch khoát tay ngăn lại. Người bảo:
“Dưới đất lạnh lắm, Miên Nhi ngồi trên giường cho ấm, đừng đặt chân xuống.”
Miên Nhi rất nghe lời, không bước xuống giường nữa, chỉ lẳng lặng ngồi trên giường, đưa mắt nhìn nghĩa phụ bước vào gian trong, thêm than vào lò sưởi, sau đó cởi ngoại bào ra treo lên bình phong, cuối cùng mới đi tới mép giường.
Miên Nhi vừa thấy nghĩa phụ ngồi xuống bèn sà vào lòng người ngay tức khắc, còn nhõng nhẽo nói:
“Trời đêm lạnh quá, không có nghĩa phụ ôm ủ ấm, Miên Nhi không ngủ nổi.”
Thẩm Bạch nhìn thiếu nữ đã sắp cập kê vẫn còn làm nũng trong lòng mình, chẳng biết nên buồn hay vui, đưa ngón tay điểm nhẹ vào mũi nàng, bảo:
“Đã mấy tuổi rồi còn như trẻ con…”
Miên Nhi cười tít mắt, ôm tay người, nói:
“Đừng nói Miên Nhi mười lăm tuổi, cho dù năm mươi tuổi cũng muốn nghĩa phụ ôm ngủ.”
Thẩm Bạch bị nàng chọc cho bật cười, rồi lại thở dài, thì thầm:
“Đợi khi Miên Nhi năm mươi tuổi, chắc gì vi phụ còn trên đời…”
Miên Nhi vội che miệng người lại, phụng phịu bảo:
“Nghĩa phụ đừng nói gở, người sẽ sống lâu trăm tuổi với Miên Nhi.”
Thẩm Bạch lắc đầu, nói:
“Sinh lão bệnh tử là quy luật tất yếu của đời người, cho dù có là bậc thiên tử cũng không tránh khỏi, huống chi người bình thường như vi phụ.”
Miên Nhi úp mặt vào lòng người, để mùi hương thư mặc thanh nhã thấm vào ruột gan, bướng bỉnh nói:
“Miên Nhi mặc kệ, nghĩa phụ phải sống với Miên Nhi suốt đời. Nghĩa phụ đi đâu, Miên Nhi đi theo đó, người không thoát được đâu!”
Thẩm Bạch nhìn vẻ mặt trẻ con của nàng, vốn còn đang hờn giận chuyện trêu ong ghẹo bướm đêm nay, lòng cũng chợt mềm ra, cốc nhẹ vào đầu nàng, khẽ mắng yêu:
“Đúng là cứng đầu.”
Dứt lời, người bỗng nghiêm mặt lại, căn dặn nàng:
“Miên Nhi, sau này gặp phải vị Tứ gia kia, nhất định phải tránh thật xa, đừng trêu chọc ngài ấy, biết không?”
Miên Nhi tò mò, hỏi lại:
“Tại sao phải tránh xa Tứ gia? Tứ gia đó là ai mà khiến nghĩa phụ căng thẳng vậy?”
Thẩm Bạch nhè nhẹ vuốt tóc nàng, thở dài đáp:
“Tứ gia đó là Yến vương, hoàng tứ tử của đương kim thánh thượng. Từ thuở thánh thượng còn chưa đăng ngôi cửu ngũ, Yến vương đã theo phụ hoàng đánh nam dẹp bắc đoạt thiên hạ, sau này được phong Yến vương, ban cho đất phong tại Bắc Bình Yến Kinh, nhiều lần chinh chiến sa trường, anh dũng thiện chiến, công lao vô số. Chỉ tiếc thánh thượng xem trọng trưởng thứ, lập hoàng trưởng tử làm Hoàng thái tử, khi Hoàng thái tử bất hạnh qua đời, bệ hạ lại nhất quyết lập con trưởng của Hoàng thái tử làm Hoàng thái tôn, chứ không chịu để Yến vương vào ngôi trữ quân. Yến vương luôn không phục trong lòng, nghĩ rằng bản thân chẳng thua gì ai mà phải ở dưới cháu trai, nhiều lần tỏ ý chống đối. Hoàng thái tôn cũng kiêng kỵ vị thúc thúc này, mấy năm nay luôn ra tay chèn ép. Vi phụ chính là vì không muốn bị cuốn vào cuộc tranh đấu giữa phe ủng hộ Yến vương và phe trung thành với Hoàng thái tôn, thế nên mới bỏ ấn từ quan về đây dưỡng lão.”
Miên Nhi sững sờ, mặt hơi tái đi, run run nói:
“Vậy… vậy lúc nãy lời nói của Miên Nhi đã vô tình cổ vũ Yến vương kia tạo phản diệt trừ cháu trai ư?”
Thẩm Bạch xoa đầu nàng, dịu giọng trấn an:
“Không phải lỗi của Miên Nhi. Yến vương có thể vỗ tay tán thưởng câu nói đó, chắc hẳn trong lòng y đã sớm có suy nghĩ này. Luật lệ Đại Minh quy định hoàng tử được cắt đất phong vương xong sẽ không được tự ý quay trở về kinh thành, mà nay Yến vương lại âm thầm rời Bắc Bình xuống Giang Nam, chẳng biết có ý gì. Chúng ta vẫn nên đề phòng thì hơn, sau này Miên Nhi chớ nên bén mảng tới gần Yến vương.”
Miên Nhi bật cười, trêu:
“Ai nghĩa phụ cũng bảo Miên Nhi không nên tới gần, vậy Miên Nhi biết gả cho ai đây?”
Thẩm Bạch hơi tái sắc mặt, trầm mặc một lúc, người lại nói:
“Người này tính tình tàn bạo, lại đã có chính phi là Từ thị, phụ thân của Từ thị là Từ lão nguyên soái đang ủng hộ Yến vương, y sẽ không đời nào phế Từ thị để cưới chính phi khác. Trắc phi nghe thì oai phong, nhưng rốt cuộc vẫn là tiểu thiếp, vi phụ chỉ là không nỡ để Miên Nhi đi làm thiếp cho người ta. Hơn nữa thiên gia phức tạp hơn Tạ gia gấp vạn lần, gần vua như gần hổ…”
Miên Nhi dật dựa vào vai người, cười khúc khích nói:
“Ai nói muốn gả cho Yến vương kia chứ, Miên Nhi không thích người thô lỗ như vậy đâu. Miên Nhi chỉ thích… chỉ thích người nho nhã như Tử Khâm…”
Nàng càng nói càng nhỏ tiếng, cuối cùng chỉ còn lí nhí trong miệng, nhưng nghĩa phụ vẫn nghe rất rõ ràng.
Thẩm Bạch thoáng cứng đờ người ra, cúi xuống khẽ hỏi:
“Miên Nhi nói thích ai?”
Miên Nhi đỏ bừng mặt, trừng mắt nhìn người, đáp:
“Ngoài Tử Khâm ra thì còn ai chứ?”
Thẩm Bạch nhéo chóp mũi nàng, khẽ mắng một câu:
“Không biết lớn nhỏ, còn dám gọi thẳng tên tự của vi phụ hay sao?”
Miên Nhi cười hì hì, dán sát bên tai người, bảo:
“Miên Nhi cứ thích gọi đấy. Tử Khâm, Tử Khâm, Tử Khâm…”
Nàng còn chưa gọi được mấy lần, môi đã bị lấp kín. Thẩm Bạch ôm nàng ngã xuống giường, nụ hôn có phần mãnh liệt hơn thường ngày, trút hết thảy ghen tuông đêm nay lên bờ môi mềm mại của nàng.
Miên Nhi bị hôn đến mềm người ra, ngoan ngoãn nằm trong lòng Thẩm Bạch, chẳng hề chống cự giãy giụa.
Ngoài trời lại đổ cơn mưa phùn, trong lò sưởi than còn rực hồng. Rời khỏi môi nàng, Thẩm Bạch vẫn còn lưu luyến trong lòng, ôm nàng âu yếm một lúc. Người hôn nhẹ lên trán tiểu cô nương còn đang mơ màng mê man kia, khàn khàn nói:
“Dù vi phụ là nghĩa phụ của ngươi, nhưng cũng là nam nhân. Miên Nhi trêu chọc vi phụ như thế, tất phải chịu phạt.”
Miên Nhi ngước đôi mắt long lanh dập dờn sóng nước lên nhìn người, mỉm cười khiêu khích:
“Nghĩa phụ nỡ phạt Miên Nhi sao?”
Thẩm Bạch không đáp lời nàng, chỉ lẳng lặng buông rèm xuống.
Sau đó, từ tẩm thất vang lên tiếng kêu khóc xin tha của Thẩm tiểu thư.
“Nghĩa phụ, Miên Nhi sai rồi… Miên Nhi biết lỗi rồi mà…
“Đừng mà, tha cho Miên Nhi đi mà…”
“…”
….
Lưu quản gia thấy trời mưa, sợ không khí lại lạnh thêm, bèn đưa một nha hoàn mang thêm than đến, tới cửa chợt nghe thấy thanh âm này, vội vàng đuổi nha hoàn ra ngoài.
Ông ta nhẹ nhàng cho than vào lò sưởi, sau đó rón rén bước ra, khép cửa lại, thầm nghĩ: Nói không chừng vài ngày nữa phải sửa miệng gọi tiểu thư là phu nhân rồi.