Mùa Hè Mang Tên Em

Chương 31: Ve Vãn


Bạn đang đọc Mùa Hè Mang Tên Em – Chương 31: Ve Vãn


Xong phần đi đội hình, Thịnh Hạ đứng chụp hình với các bạn như linh vật cát tường.
Hết bạn nọ tới bạn kia, hết nhóm nọ tới nhóm kia, Thịnh Hạ đã cười tới độ cứng hết cơ mặt.
Con Pikachu cỡ lớn đi về phía cô, bên cạnh là Trương Chú cao ráo và mấy người bạn của Trương Chú đi cùng.
Mấy cậu con trai mặc đồng phục lớp mình, mỗi người một màu áo khác nhau, ai ai cũng cao lớn trông rất ra dáng, tổng thể vô cùng thu hút.
Đến trước mặt Thịnh Hạ, Pikachu lắc mông qua lại, quất đuôi vào Thịnh Hạ, miệng nói “Pika Pika Pikachu”, sau đó nữa thì quay lưng lại, “Người đẹp, nể mặt chụp tấm hình với Pikachu dễ thương được không?”
Giọng trầm dày thế này mà cố tình nói kiểu ỏn ẻn dễ thương thật làm da gà da vịt dựng khắp mình mẩy.

Thịnh Hạ phì cười.
Trương Chú lườm cậu chàng, “Thấy gớm!”
Lưu Hội An nói: “Khỉ già, vô liêm sỉ cũng phải có mức độ!”
Ngô Bằng Trình than thở: “Cậu nên im đi thì hơn, người đẹp với Pikachu mà tự dưng biến luôn thành người đẹp và quái vật rồi.”
Hàn Tiếu nói: “Người đẹp, từ chối cậu ta!”
Pikachu vẫn bất chấp, lầu bầu chống cự: “Các cậu đang ghen tị!” Rồi ngúng nguẩy nhảy tới sát Thịnh Hạ, gọi Trương Chú, “Chú, chụp cho bọn mình!”
Bàn chân thú bông vô tình giẫm lên tà váy, Pikachu vội nhảy ngay ra xa, chỉ có nửa người trên là nghiêng sát lại, một chân giơ lên, toàn thân lắc lư nghiêng ngả.
Nếu không biết bên trong nó là Hầu Tuấn Kỳ thì quả thật rất dễ thương.
Thịnh Hạ cũng nghiêng đầu kề sát vào Pikachu.
Trương Chú cầm điện thoại, trong hình, thiếu nữ xinh xắn đứng như bông hoa nhài trắng muốt trong lồng kính, trong sáng hơn ánh trăng, chói lóa hơn nắng mặt trời.
Lúc sớm thấy cô ở cửa lớp học, trong trí Trương Chú bỗng nảy ra một câu thơ: Phù dung sao bằng nhan sắc mĩ nhân.
Phó Tiệp nói cái gì ấy nhỉ?
Có hình có thái, đoan trang trầm lặng, rụt rè vẫn ung dung, âu lo khó giấu nét rạng ngời.
Nghĩ tới Phó Tiệp, bên tai cậu văng vẳng âm điệu bài “Hoa nhài”, vừa thơm vừa trắng khen chẳng ngoa, để em tới hái một cành hoa, tặng cho…
Tặng cái quần, thứ ca từ xàm xí.
“Chú, chụp xong chưa?” Pikachu giục.
“Tách” một tiếng.
“Xong rồi.” Trương Chú nói.
Pikachu chưa chịu thôi, “Chụp thêm mấy tấm mấy tấm nữa, nhỡ nãy mình chớp mắt thì sao?”
Trương Chú cười, “Ai nhìn nổi là cậu chớp mắt?” Cả người bị che kín mít hết rồi.
“Ờ, đúng nhỉ?” Hầu Tuấn Kỳ chợt ngộ ra, đứng thẳng dậy, “Chú, mình chụp cho cậu nhé?”
Trương Chú: “Không chụp.”
“Chụp đi chứ, sao lại không chụp, cùng nhau chụp!” Hàn Tiếu xô Trương Chú vào.
Lưu Hội An cũng gào ầm lên: “Bọn này cũng muốn chụp!”
Pikachu hét: “Lớp các cậu không có nữ thần hả? Ở lỳ đây chụp choẹt cái gì, biến!”
“Ha, Chú chưa có nói gì đâu, cậu việc gì lắm lời thế?” Ngô Bằng Trình nhìn Trương Chú một cách thích thú.
Người xấu hổ nhất lại thành là Thịnh Hạ.
Nhóm bọn họ thật sự rất ồn ào, đi đến đâu cũng là tiêu điểm trong đám đông.

Giờ thì đến cả ống kính của phóng viên trường cũng đã chĩa về hướng này.
Hàn Tiếu kéo Dương Lâm Vũ bên cạnh, nhét điện thoại Trương Chú đang cầm cho cậu, “Chụp hộ bọn mình một tấm nào.”
Cả đám chen sát vào nhau, “Chụp nhiều vào!”
Trương Chú bị đẩy tới rất gần Thịnh Hạ.

Mùi hương chỉ riêng cô mới có quẩn quanh khoang mũi, hình ảnh trong mơ hiện về trong tâm trí.


Cậu ép mình tỉnh táo lại, kín đáo bước dịch sang phía Hầu Tuấn Kỳ một bước.
Tay áo phông của cậu cọ nhẹ vào vai Thịnh Hạ.

Cô nhìn rõ động tác tránh ra xa của cậu.
Trông mặt Trương Chú quá mức nghiêm túc, Dương Lâm Vũ bảo: “Chú, cười lên đi chứ?”
Trương Chú rất mực nghe lời, khóe môi nhếch lên trưng ra điệu cười giả tạo khuôn mẫu.

Dương Lâm Vũ lại nói: “Thôi, cậu khỏi cười đi thì hơn, cười lên thì đang phim thần tượng biến luôn thành phim kinh dị, cứ thấy có ý đồ xấu với nữ thần.”
Trương Chú: …
Thịnh Hạ: …
Mấy tiếng lách tách vang lên, Dương Lâm Vũ đưa trả điện thoại cho Trương Chú, “Cậu xem xem được chưa.”
Trương Chú tắt màn hình nhét vào túi, chẳng buồn quan tâm hình ảnh như thế nào.

Cậu liếc nhanh gương mặt cô bạn đã cứng đơ vì cười, hỏi đám Hàn Tiếu, “Các cậu định ở lỳ lớp bọn này không đi đấy à?”
“Đi đi đi, nóng chết mất.” Hầu Tuấn Kỳ trả lời trước tiên, vừa định tháo đầu Pikachu xuống thì bị Trương Chú đè lại chỉ trích: “Có lương tâm tí đi, đánh phá vỡ ảo tưởng của thiếu nữ.”
Hầu Tuấn Kỳ: …
Cả hội rầm rộ đi tới, lại rầm rộ đi xa.
Dương Lâm Vũ tới chuyển lời: “Bọn Tiểu Hòa đi tập rồi, bảo mình nhắn cậu là cần giúp gì thì cứ gọi mình.”
Thịnh Hạ gật đầu: “Ừm.”
Đôi mắt cô băng qua đường chạy, nhìn tới bóng lưng Pikachu và mấy cậu con trai.
Từ lúc sớm khi gặp mặt ở cửa lớp học, dường như cậu chưa từng nhìn thẳng vào cô của hôm nay.

Chụp hình xong, Thịnh Hạ định về lớp học bài nên không ở lại khán đài xem tiếp mà một mình đi thay đồ.
Then cửa phòng thay đồ đã bị ai lấy mất, chỉ có một cái ghế để chặn cửa.
Thịnh Hạ vừa thay váy xong, chưa kịp gấp gọn lại đồ đạc bỗng nghe bên ngoài có tiếng người vọng vào.
“Mọi người mù hết rồi chắc, rõ ràng là cậu đẹp hơn, Thịnh Hạ cũng chỉ có bộ váy đẹp thôi, mà còn là hàng giả, có cần tâng bốc thế không, thật hết nói nổi.

Chẳng biết tại sao mà cứ thấy chủ nhiệm lớp này, rồi cô văn này, ai cũng xu nịnh nó! Đến cả mấy đứa cùng phòng kí túc với mình cũng vậy, không hiểu nổi mà.”
Nghe thấy tên mình đi kèm với những nội dung không hay ho, Thịnh Hạ đang định mở cửa chợt khựng lại.
Giọng nói này, là của Chu Huyên Huyên.
Ngay sau đó là tiếng cười của con trai, “Kiểu trang điểm của nó trông lạ lắm à, chẳng biết theo phong cách gì nữa, trộn tùm lum lên trông quê chết được.”
Một cô bạn khác hùa theo: “Gương mặt mới nên được chú ý hơn thôi, có gì hay ho đâu, Huyên Huyên đừng tức nữa.

Nhưng mà Trương Chú bị làm sao thế nhỉ, cả hôm nay sao ai cũng bảo cậu ấy đang theo đuổi Thịnh Hạ?”
“Theo đuổi cái gì,” Chu Huyên Huyên hừ lạnh, “Trêu mấy câu thôi.”
“Không phải cậu ấy với Mộng Dao….

Trêu người khác vậy là sao?”
Chu Huyên Huyên: “Xì, không tán đổ được nữ vương nên quay ra đối nghịch, đi trêu mấy bé thỏ con, nhìn thỏ con xấu hổ tim đập loạn thỏa mãn lòng tự tôn ấy mà.”
“Đủ rồi, đừng lảm nhảm chuyện người khác với mình nữa.” Nghe giọng Trần Mộng Dao vô cùng thờ ơ.
Bấy giờ Chu Huyên Huyên mới để ý là từ phong cách trang điểm hôm nay thì Trần Mộng Dao mới là thỏ con, còn nữ vương là Thịnh Hạ.
Chu Huyên Huyên vội chữa cháy: “Mình thấy hôm nay Trương Chú đưa Thịnh Hạ tới là để chọc tức cậu thôi, còn vai chính cả ngày nay vẫn là cậu đó.”
Trần Mộng Dao tháo vương miện và đồ trang sức, nhìn sợi dây chuyền của mình, đôi mắt như nhìn về nơi xa, “Ấu trĩ, mình mà thèm để ý à, đừng có nhắc nữa.”

Cậu nhờ Chu Ứng Tường order cái này từ nước ngoài về.

Lúc mới biết cô còn tưởng là để tặng mình, nhưng khi xem giá thì đoán chắc là không phải, vì chưa bao giờ cậu tặng cô món đồ quý giá như thế.

Hay nói cách khác, là chưa tặng cô gái nào món đồ như thế.
Nhưng bây giờ thì cô không dám chắc nịch thế nữa.

Sợi dây kia cậu mua rốt là để tặng ai? Thịnh Hạ ư?
Có người từ ngoài vào, căn phòng bỗng chốc ồn ào lên hẳn.
Thịnh Hạ đứng dựa tường, sống lưng đã đơ cứng, phải khi tầm nhìn mỗi lúc một mờ dần đi cô mới nhận ra nước mắt đã chực trào.

Cô ngẩng lên, lau sạch những giọt nước lấp lánh ở khóe mắt.
Nơi tay chạm vào lành lạnh.
Có tiếng gõ cửa, “Có ai không?”
“Có.” Thịnh Hạ đáp một tiếng, lấy tay làm quạt quạt vào mặt mấy cái rồi ôm lễ phục mở cửa đi ra.
Bên ngoài rất bừa bộn, nữ thần của các lớp đang bận rộn tẩy trang, tháo trang sức, tìm đồ đạc khắp nơi.

Gần như không ai để ý người đi ra từ phòng thay đồ là ai, trừ mấy bạn ở bàn số 4.
Chu Huyên Huyền tròn mắt nhìn Thịnh Hạ, không dám chắc cô có nghe thấy gì không vì cách âm ở đây khá tốt.
Một nam một nữ bên cạnh bạn cũng ngẩn hết người, cứng còng tại chỗ.
Trần Mộng Dao chăm chú tháo mi giả, tuy thế ánh mắt vẫn đuổi theo bóng lưng Thịnh Hạ qua gương – cô bước một mạch không ngó nghiêng, không thể nhận rõ vui giận, hình dáng mảnh khảnh tỏa ra khí thế không thể khinh nhờn.
Đó là thứ mà Thịnh Hạ vẫn luôn cúi gằm đầu chưa từng có.
“Thịnh Hạ?” Chu Huyên Huyên gọi trước, lời nói có vẻ thăm dò.
Thịnh Hạ gấp bộ lễ phục lại, “Hử?” một tiếng rồi ngoái ra nhìn, nét mặt như đến giờ mới nhìn thấy đối phương, đôi mắt không chứa bất cứ một cảm xúc, lời nói ra bình lặng đều đều: “Huyên Huyên, hộ mình gấp lễ phục được không?”
Chu Huyên Huyên thở phào, nặn ra một nụ cười bảo, “Được chứ!”
Tà váy rất lớn, Thịnh Hạ cầm một đầu, Chu Huyên Huyên cầm đầu kia chập vào nhau.

Thịnh Hạ ở rất gần Chu Huyên, khi khoảng cách đến mức gần nhất, Chu Huyên Huyên nghe Thịnh Hạ hỏi bằng âm lượng chỉ hai người họ có thể nghe thấy, “Huyên Huyên, có phải cậu rất tò mò về mình không?”
Chu Huyên Huyên giật mình, sống lưng bắt đầu buốt lạnh.
Chưa kịp tỉnh hồn, Thịnh Hạ đã lấy đi góc váy bạn đang cầm, thế vào đó bằng phần thân váy.

Động tác gấp váy lặp lại, khi lần nữa tới gần, Thịnh Hạ nói tiếp: “Bàn tán sau lưng người khác… là việc vai chính không bao giờ làm.”
Chu Huyên Huyên phối hợp như con rối gỗ.

Thịnh Hạ không nhìn thẳng vào bạn cái nào nữa.
Bộ váy áo đang cầm có chất liệu quý giá, lớp nhung mịn êm, đường thêu nổi cầu kì, mũi thêu tỉ mỉ tinh tế.

Tuy chưa biết mặt mũi hàng chuẩn ra sao, Chu Huyên Huyên vẫn biết đây không phải thứ chỉ dùng sáu trăm tệ là thuê được.
Thịnh Hạ gấp gọn váy đặt vào trong hộp, thẳng người dậy, nói với Chu Huyên Huyên: “Nếu cậu có thắc mắc, lúc sau có thể tới hỏi thẳng mình.”
Giọng cô rất đỗi dịu dàng, người ngoài nghe chỉ cho rằng cả hai đang trò chuyện.
Nhưng toàn thân Chu Huyên Huyên đã như hóa đá –

Thịnh Hạ đã nghe thấy, nghe không sót chữ nào, có lẽ đã nghe ngay từ câu nói đầu tiên.

Hành động của cậu ta bây giờ có ý ám chỉ, rằng có gì thì hai mặt một lời.
Còn vặn lại câu “cậu mới là vai chính” ban nãy.
Cho đến khi Thịnh Hạ bưng đồ rời đi, Chu Huyên Huyên vẫn đứng bất động rất lâu.
Bạn không thể hình dung cảm xúc của bản thân lúc này.
Trong suy nghĩ của Chu Huyên Huyên, người như Thịnh Hạ thì dù nghe thấy cũng sẽ vờ như không hay biết.

Nghĩ cô sẽ trốn vào một góc lén lút lau nước mắt, về tới lớp lại vờ như chưa hề có gì xảy ra, không nói cho bất cứ người nào, càng không có chuyện công khai lên tiếng cãi lại hay châm biếm.
Nhưng hôm nay, Thịnh Hạ hệt một con mèo xòe bàn chân mềm mềm trắng tinh, để lộ vuốt sắc hoắt nhọn ẩn mình trong đó.
Hai câu nói ấy, nghĩ cho kĩ thì không có vẻ gì là sắc bén đáng sợ.

Bất kỳ ai trong lớp nói như vậy, Chu Huyên Huyên sẽ chẳng buồn để trong lòng, cũng không cảm thấy nó có thể ảnh hưởng tới bản thân tuy vậy, nếu là Thịnh Hạ thì sao đây?
Thịnh Hạ luôn cúi gằm đầu khi đi đường đó?
Thịnh Hạ chỉ bị người ta nhìn thôi cũng đỏ mặt đó?
Thịnh Hạ cũng không thể tả rõ cảm giác của bản thân lúc này.
Nỗi buồn khi bị những lời độc địa nhằm vào đã nhòa đi vào cái khoảnh khắc bước khỏi căn phòng số 105, phải chăng là khoái cảm khi trả đũa ngôn từ thành công? Không nói rõ được.

Vậy là lo lắng cho quan hệ bạn học sau này? Lờ mờ có, nhưng cũng đang tan dần đi.
Lớn lên trong môi trường gia đình phức tạp, từ nhỏ cô đã biết cách để giúp bản thân thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Ngoài ra tuy không sống lâu cùng Thịnh Minh Phong song từ cách đối nhân xử thế, nhìn người xét chuyện, Thịnh Hạ đã học được từ bố rất nhiều.
Dạng người giống như Chu Huyên Huyên, một mặt họ coi thường những kẻ “đi cửa sau”, “nịnh hót” mà bản thân hay chê trách, mặt khác lại sợ hãi và cũng cả tôn sùng.

Nếu có một ngày họ sở hữu những thứ ấy, thậm chí chỉ được tiếp cận thôi là đã hân hoan muốn khoe ra với cả thế giới.
Giao tiếp với dạng người này, im lặng làm lơ chưa bao giờ là một cách hay, mà thể hiện sự cương quyết ở một chừng mực mới là đạo sinh tồn.
Có nhiều đạo lý, Thịnh Hạ đã tỏ tường từ lâu, có chăng là cực ít khi vận dụng.
Cách giải quyết như hôm nay chính cô cũng không biết là nó có đúng đắn không.

Nhưng làm đã làm rồi, giờ chỉ đành đến đâu lo đến đó.
Đối với cô, Chu Huyên Huyên chẳng qua là vị khách qua đường vội vã.
Cô hiểu rõ tâm sự tích tụ trong lòng không phải vì Chu Huyên Huyên mà ra, dù vậy vẫn không thể nghĩ cho thấu suốt nguyên nhân đích thực.
Cứ lưng chừng hẫng hụt, không thể rờ được đầu mối.
Thịnh Hạ cũng không biết mình đã bưng mớ hộp cồng kềnh lỉnh kỉnh về bằng cách nào.

Khi đến lớp, tất cả các bạn đều dõi mắt nhìn đầy kinh ngạc.

Lúc này cô tựa như một cô búp bê baby khỏe mạnh cơ bắp.
Cô đặt hết mấy cái hộp lên bàn, cánh tay tê mỏi vì giữ nguyên một tư thế trong thời gian dài, không thể kéo thẳng ra ngay được.

Cô hơi duỗi tay, cơ thịt bị kéo căng dẫn tới cơn ê nhức.

Cả khi gọi điện cánh tay vẫn hơi run run.
Thịnh Minh Phong đang họp nên Lý Húc nhận điện thoại.

Thịnh Hạ hỏi anh giờ có rỗi không, nếu có thì tới một chuyến lấy lễ phục về.
Lý Húc khó hiểu, thắc mắc: “Sao phải lấy về? Không vừa với em à?”
Thịnh Hạ nói: “Không ạ, rất vừa vặn, nhưng hội thao kết thúc rồi.”
“Thế em cứ giữ lại đi.”
Thịnh Hạ cau nhẹ hàng mày: “Không cần trả lại ạ?”

Lý Húc tưởng Thịnh Hạ lo sẽ làm bố bị kỉ luật nên cười bảo: “Không cần, là chúng ta bỏ tiền ra mua mà, không phải quà cáp người ta biếu đâu.

Em cứ yên tâm giữ lại thôi.”
Mua ư?
Nếu tiền thuê đã lên tới mấy nghìn, vậy mua thì phải tốn kém bao nhiêu?
Thịnh Hạ hiểu Thịnh Minh Phong, vì xuất thân không tốt nên ông luôn giữ lối sống tiết kiệm, đồ dùng ăn mặc thường ngày đều rất giản dị, đấy là sự thật chứ không phải cái vỏ giả tạo cho đồng nghiệp và cấp trên nhìn thấy.

Nhưng rốt cuộc Thịnh Minh Phong là người có địa vị, kiến thức rộng nên tiêu chuẩn cao, người nhà thi thoảng tiêu pha mua vài thứ xa xỉ cũng không phải là không thể.

Ông không cấm tuyệt đối điều này để giữ cái danh tiếng thanh quan, đồng thời cũng không cổ vũ hay ủng hộ.
Trâu Vệ Bình lớn lên trong gia đình giàu có, thích nhất những thứ xa xỉ trong vỏ ngoài khiêm tốn.
Đây rõ ràng là phong cách làm việc của Trâu Vệ Bình.
Điều này khiến Thịnh Hạ đâm khó xử.
Bộ đồ đắt tiền như vậy, cô biết xử lý nó ra sao? Mang về nhà là chắc chắn không thể rồi.

Nói với Thịnh Minh Phong ư? Thế thì có khi Thịnh Minh Phong và Trâu Vệ Bình lại phải to tiếng một trận.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, Thịnh Hạ đã nghĩ tới vô số “nơi giấu váy”, tất cả đều chỉ vừa chớp lên đã bị cô tức thì phủ định.
Thịnh Hạ cầm chặt điện thoại đứng dưới cầu thang hướng ra hành lang, đắn đo mãi vẫn không quyết được có nên gọi cho Trâu Vệ Bình hay không.
Đã bao năm nay cô chưa nói chuyện riêng với Trâu Vệ Bình, giờ biết phải làm sao mở lời đây?
Bỗng cô nghe tiếng Hầu Tuấn Kỳ và Trương Chú vang lên từ phía trên, kèm theo đó là tiếng bước chân ngày càng gần.

Có vẻ hai cậu đang đi từ trên cầu thang xuống.
“Gửi hình cho mình đi chứ?” Hầu Tuấn Kỳ nói, “Đăng lên weibo khoe khoang tí.”
Trương Chú: “Khoe cái gì?”
“Khoe nữ thần lớp mình chứ cái gì?”
Trương Chú: “Liên quan gì tới cậu?”
“Không liên quan tới mình, nhưng liên quan tới cậu được chưa?” Hầu Tuấn Kỳ hí ha hí hửng, “Chú này, thế cậu cảm thấy Thịnh Hạ đẹp hơn hay Trần Mộng Dao đẹp hơn? Bạn cùng phòng của mấy cậu ấy đã mở cả chiếu cược rồi, cậu định đặt cho một người không?”
Trương Chú trả lời: “Vớ vẩn.”
Hầu Tuấn Kỳ: “Không ngờ vóc dáng tiểu Thịnh Hạ tuyệt vậy đó.”
“Bốp”, tiếng bàn tay đánh mạnh vào da thịt vang lên rõ mồn một, tiếp sau đó là tiếng kêu la của Hầu Tuấn Kỳ, “Móa, Chú, cậu làm gì thế hả?”
“Máy tính bị vi rút không sao, nhưng đừng để vi rút vào não,” Trương Chú gằn từng chữ, cuối cùng bổ sung, “Bớt mơ tưởng.”
“Không mơ tưởng! Cậu nghĩ đi đâu vậy, mình khen thôi mà, khen cũng không được hả?” Nghe giọng Hầu Tuấn Kỳ tủi thân thấy rõ, “Gửi hình cho mình nhé?”
Tiếng hai cậu mỗi lúc một xa dần, Thịnh Hạ đoán hai cậu đã vào trong lớp mới đi ra khỏi gầm cầu thang.
Đi qua cánh cửa kính của lớp học, cô có thể nhìn thấy bờ vai rộng và đường nét phần cổ đẹp mắt của cậu thiếu niên.
Bỗng cô không muốn về lớp nữa.
Không muốn ngồi bên cạnh cậu, không muốn “xấu hổ thẹn thùng”, không muốn – bị cậu trêu chọc.
Trong một khoảnh khắc ấy, những lời bàn tán khó nghe chợt ùa về trong trí Thịnh Hạ:
Trêu mấy câu thôi…
Không cưa đổ nữ vương nên chuyển sang thỏ con…
Thỏ con xấu hổ tim đập loạn…
Thỏa mãn lòng tự tôn…
Trương Chú dẫn Thịnh Hạ tới chỉ để chọc cậu giận…


Trêu mấy câu thôi.
Chỉ để làm cậu giận.
Cảm giác nghèn nghẹn ở cổ họng mon men lan ra.
Trong khoảnh khắc rối bời ấy, Thịnh Hạ đã hiểu tâm sự tích tụ trong lòng bấy lâu nay rốt là cái gì – có lẽ, cô đang trải nghiệm một thứ tình cảm xa lạ có tên là thích.
Và hình như, nó chẳng tốt đẹp chút nào..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.