Bạn đang đọc Mùa Hè Mang Tên Em – Chương 30: Thắng Rồi
Thịnh Hạ thấy hơi bối rối.
Nơi này mang tiếng là phòng trang điểm nhưng thực chất là phòng điều khiển cải tạo lại, chỉ có mấy cái bàn mấy cái ghế, gian thay đồ thì là phòng nghỉ của nhân viên trực ngày xưa.
Tổng diện tích cả căn phòng không phải lớn, bên trong giờ đã chật kín người, bàn ghế cũng được trưng dụng hết để bày đồ dùng trang điểm, thậm chí trên sàn còn có lễ phục vứt tứ tán, các loại váy tuyn, khung váy la liệt dưới đất, đã sắp không có chỗ đặt chân.
Vốn dĩ Thịnh Hạ đã không giỏi giao tiếp, giờ Phó Tiệp chưa tới, đối mặt mười mấy cặp mắt tò mò nhìn vào, trong chốc lát cô không biết phải mở lời thế nào.
Bất giác cô ngoái ra nhìn Trương Chú, trong đôi mắt có ý cầu cứu mà chính cô cũng không nhận ra.
Trương Chú khẽ thở dài trong bụng.
Cô nên đi soi gương đi thì hơn, đừng cứ chỉ biết nhìn người ta bằng ánh nhìn tội nghiệp như thế.
Ánh mắt đấy, ai mà cưỡng nổi cậu sẽ tôn người đó lên làm bố đẻ.
“Đứng gọn vào chờ đi,” Cậu nắm vai Thịnh Hạ kéo cô đứng nép vào một bên, vặn tay nắm cửa sau lưng cô, vượt lên trước quan sát một lượt căn phòng.
Bỗng nhiên cậu đi đến một cái bàn, gạt gọn mớ đồ đạc vứt bừa bộn trên bàn, nhìn thấy số thứ tự trên đó: 6.
Trương Chú quay lại hỏi mọi người trong phòng: “Mấy thứ này của ai?”
Ai nấy nhìn nhau, nhất loạt lắc đầu.
Trương Chú nói: “Cầm đi đi, bàn này là của A6.”
Dáng cậu cao, đứng trong căn phòng trần thấp chỉ duỗi tay là chạm tới được trần nhà.
Lúc này giọng cậu rất lạnh lùng, cảm giác đang nhìn người bằng nửa con mắt.
Căn phòng 105 mới nãy còn ồn ào giờ đã im phăng phắc.
Đang lúc căng thẳng, cánh cửa gian thay đồ mở ra, tà váy bằng tuyn màu gạo bồng bềnh in vào trong mắt, lưng váy may cao, thắt eo nhỏ nhắn, kết hợp với gương mặt xinh xắn và mái tóc nâu gợn sóng toát lên vẻ đẹp thanh xuân trong sáng.
“Chú? Sao cậu tới đây?” Đôi mắt Trần Mộng Dao tức thì vụt sáng, xách váy bước lại gần.
“Đưa nữ thần lớp mình đến,” Trương Chú quay lưng lùi lại nửa bước, chỉ vào cái bàn viết số 6, “Đây là đồ của cậu à?”
Trần Mộng Dao nhìn theo hướng ngón tay cậu chỉ, “Ừ.”
Cũng phía cuối ngón tay cậu, bạn nhìn thấy Thịnh Hạ.
Một cô nàng bạn đã để ý rất nhiều lần – học sinh mới chuyển tới A6, bạn cùng bàn của Trương Chú, người đã cướp vị trí nữ thần cầm biển của Chu Huyên Huyên.
Mỗi lần cô nàng đi lấy nước ngang qua A4, kiểu gì cũng có mấy cậu chàng hò reo “bạn A6 kìa”, “mau nhìn kìa”, điệu bộ cứ như nhìn thấy gấu trúc vậy.
Thịnh Hạ thấy cánh tay bưng hộp hơi cứng mỏi, không biết vì bưng lâu hay vì câu “nữ thần lớp mình” cậu nói…
Dẫu rằng ai cũng gọi như thế thì Thịnh Hạ vẫn chưa thể hoàn toàn hòa nhập và làm quen với văn hóa này nên vẫn thấy hơi xấu hổ.
“Chính cậu không có bàn à?” Trương Chú quay sang liếc cái bàn cũng bày kín đồ hệt vậy, bật cười, không thể nhận ra là đang chế giễu hay cam chịu.
Cậu đã quen tỏ thái độ thờ ơ bất cần thế này, “Không coi danh sách xếp chỗ dán trên cửa hả?”
Trần Mộng Dao ngẩn ra, “Danh sách gì?”
Trương Chú không muốn dông dài, “Bất kể là danh sách gì, thì đồ cậu cậu cầm đi, bọn mình cũng có đồ để bày.”
Trần Mộng Dao bỗng vuốt ve mặt dây chuyền đeo trên cổ, hỏi: “Chú, đẹp không?”
Trương Chú lùi ra một bước, bấy giờ mới nhận ra vòng cổ của bạn giống hệt chiếc cậu mua cho Trương Tô Cẩn.
Cậu khẽ nhướng mày, gật gù nói: “Trông được đấy.”
Trần Mộng Dao lại nhấc tà váy, khoe bộ lễ phục với cậu, “Đẹp không?”
Trương Chú giục: “Không nhìn nổi.
Mau, chuyển, đồ, đi!”
“Trương Chú, miệng cậu có bệnh, nên chữa sớm đi, để muộn không cứu nổi đâu.” Trần Mộng Dao lườm cậu một cái, gọi hai người tới giúp, “Lấy đồ về đi.”
Trong hai người kia, bạn nữ Thịnh Hạ thấy khá quen, đã từng gặp khi đi lấy nước và đi vệ sinh, học A4.
Người còn lại là nam, mặt bôi phấn, trông không giống học sinh trong trường mà giống như thợ trang điểm ngoài tiệm.
Cả hai đi qua trước mặt Trương Chú, không ai dám thở mạnh.
Thịnh Hạ đứng bên cạnh nhìn họ giao tiếp với nhau như bạn thân, cứ cảm thấy là lạ chỗ nào: Không phải Trương Chú đang theo đuổi Trần Mộng Dao ư? Nhưng sao trông lại giống như…
Lúc theo đuổi người ta cậu cũng kiêu thế ư?
Mặt bàn trống ra, Trương Chú bày đồ đạc lên, săm soi trên dưới cô bạn đang đứng rất mực ngoan ngoãn nọ, “Cần giúp gì không?”
Thịnh Hạ hoàn hồn, tự thấy xấu hổ vì những suy nghĩ quá đà của bản thân, “ờ” một tiếng rồi luống cuống mở hộp.
Vừa mở ra cô đã ngẩn hết cả người.
Lễ phục có miếng dán ngực, chắc lúc trước giấu ở bên dưới nên không để ý tới.
Nhưng lần trước giở ra xem một lần, bây giờ nơi ấy lại lồ lộ phía trên.
Hai túi silicone gợi đầy liên tưởng.
Cô mắt tròn mắt dẹt, đóng hộp lại gần như ngay tức khắc.
Nhưng tự cô cũng biết hành động này đã muộn rồi.
Trương Chú đứng ngay cạnh cô, không thể không nhìn thấy.
Ma xui quỷ khiến cô nhìn sang.
Bốn mắt nhìn nhau, cậu cứng đờ quay đi, rèm mi rung rung thể hiện sự bối rối…
Thật là muốn che mà lộ!
Cậu nhìn thấy rồi!
Thời gian có thể quay ngược không, dù chỉ một phút cũng đủ rồi!
Ông trời ơi!
Chôn cô đi!
Phó Tiệp xách theo cái rương nhỏ thong thả tới sau.
Cả phòng thấy cô giáo tới đều ngoan hơn hẳn, ngồi vào đúng chỗ mình sửa soạn áo quần, nhỏ giọng bàn tán.
Phó Tiệp cũng không nhận ra không khí có gì khác lạ, chỉ dặn Thịnh Hạ rằng, “Mau thay đồ đi, cô cứ tưởng nãy giờ em đã thay xong rồi đấy.
Không còn thời gian đâu.”
“Vâng.” Hai tai Thịnh Hạ hơi ưng ửng, không dám mở hộp ngay ở đây nên bưng cả váy cả hộp vào trong phòng thay đồ.
Trương Chú vuốt mũi, dặn Phó Tiệp một tiếng rồi về lớp tập hợp với các bạn.
Ngôn Tình Sủng
Thịnh Hạ không tài nào nhìn thẳng vào miếng dán ngực, nhưng vì lễ phục thiết kế dạng cúp ngực nên không thể không dùng.
Tuy cô từng thấy người ta dùng nhưng bản thân vẫn chưa trải nghiệm lần nào, không biết phải mặc lên kiểu gì, mà cả lễ phục cũng rất nặng, một mình cô không nhấc lên nổi.
Vậy nên chỉ còn cách ló đầu ra gọi Phó Tiệp vào giúp.
Khi dán miếng dán ngực lên cho cô, Phó Tiệp chép miệng cảm thán, “Thịnh Hạ, giấu kĩ quá nhỉ?”
Thịnh Hạ xấu hổ cúi gằm đầu.
Từ hồi học cấp hai cô đã cảm thấy mình dậy thì rất nhanh, nhưng khi đó các bạn nữ có vòng một đẫy đà luôn bị đem ra bàn tán, nhưng điều này lại không ảnh hưởng tới cô quá nhiều.
Vì cô có khung xương nhỏ, xương ngực không nhô cao, vị trí bầu ngực khá thấp, chỉ cần mặc đồ rộng là trông kích cỡ sẽ rất bình thường nên không nằm trong danh sách bị lôi ra bàn luận, thậm chí đến chính cô cũng cho rằng mình thuộc loại ngực nhỏ.
Lên cấp ba mới dần có khái niệm ngực to là đẹp.
Khi Đào Chi Chi hỏi, cô đã trả lời rất đỗi vô tư: “Mình chỉ cup C thôi.”
Đào Chi Chi tức bốc khói, cũng tẩn cho cô một trận.
Bấy giờ Thịnh Hạ mới biết các bạn nữ tuổi đó không mấy ai có cup C, hơn nữa nếu đi kèm với combo cánh tay và eo nhỏ thì còn là vô cùng ít có.
Lễ phục được cắt xẻ cầu kì, phần cúp ngực bao rất kín, không hề lộ da thịt, chỉ duy đường nét bộ ngực và vòng eo thì được ôm sát nên trông rất rõ.
Váy được thiết kế để hở phần da thịt trước ngực và sau lưng, làm Thịnh Hạ luôn cảm thấy hớ hênh không an toàn.
Khi Phó Tiệp định búi tóc lên, Thịnh Hạ lí nhí nài nỉ: “Cô giáo, em muốn xõa tóc, được không ạ?”
Tất nhiên Phó Tiệp nhận ra suy nghĩ của cô, từ tốn thuyết phục: “Nhưng để đội vương miện thì búi lên sẽ hợp hơn đó?”
“Dạ…” Trong tiếng cô ngập đầy lo lắng.
“Thế để cô uốn tóc xoăn cho vậy.” Rốt thì Phó Tiệp vẫn không đành lòng.
Cô bé này, không làm nũng, nhưng nét mặt ấy thì thật sự khó lòng từ chối nổi.
Người bên hội học sinh đã tới giục, ai nấy đều mải mốt hoàn thành bước chuẩn bị cuối cùng.
Vẫn có người chốc chốc lại lén nhìn Thịnh Hạ qua gương.
Sau cảnh diễn “tình tay ba” ban nãy, trong lòng ai nấy đều đã tự giác so sánh giữa Thịnh Hạ và Trần Mộng Dao.
Các bạn khác thì không so được, nên hôm nay e rằng cả sân sẽ là chiến trường của hai vị này.
—
Thầy tổng phụ trách đang thúc giục.
Cuối cùng Thịnh Hạ chỉ kịp mải mốt quan sát mình qua gương của bạn khác.
Cô vẫn là cô, không bị hóa trang thành dáng vẻ không nhận ra nổi.
Vậy là được rồi.
Đi ra khỏi phòng điều khiển, đầu tiên là tới sau khán đài chính nhận biển tên lớp, sau đó các bạn ai nấy về lớp mình.
Thịnh Hạ có thể nhận thấy những cái nhìn chăm chú suốt đường đi, những cái nhìn còn nóng rực hơn cả hội thao ở Nhị Trung khi trước.
Thịnh Hạ tự dặn mình không được khép nép rụt rè, các bạn ai cũng ăn mặc trang điểm lộng lẫy, cô không nên căng thẳng quá mà làm mất hình ảnh của cả lớp.
Thử nghĩ nếu hôm nay cô không giơ biển thì kiểu gì cũng sẽ tò mò, nhìn ngắm các nữ thần một cách thích thú, không phải ư?
Đây đều là những ánh mắt thiện ý.
Nghĩ như thế nên khi thợ chụp ảnh đi tới, Thịnh Hạ học các bạn vẫy tay với ống kính, nở nụ cười.
Trên sân cỏ bỗng vang lên tiếng hú hét.
Thịnh Hạ nhìn theo nơi tiếng hét phát ra, thấy một khối vuông màu vàng sáng đang ra sức vẫy tay với mình, tấm băng rôn “nhà thơ sơn thủy điền viên bản nhái” đang tung bay uốn lượn, là tiếng cổ vũ của các bạn A6.
Hóa ra hình ảnh được chiếu trực tiếp trên màn hình lớn.
Các bạn đều đã nhìn thấy cô.
“Nhanh lên, ai viết bài khen nữ thần lớp mình đi kìa!”
“Nở mặt rồi!”
“Để mình khen cho, gương mặt thiên sứ, vóc người ma quỷ!”
“Ha ha ha ha ha MC nào dám đọc bài này của cậu?”
Lúc này, từ phía cuối đội ngũ vọng lên tiếng nói khoe chữ của Phó Tiệp: “Có hình có thái, đoan trang trầm lặng, rụt rè vẫn ung dung, âu lo khó giấu nét rạng ngời.”
“Cô Phó, đỉnh vãi luôn!”
Phó Tiệp thích chí: “Còn phải nói, các em còn non và xanh lắm!”
“Hì hì hì hì hì…”
Thịnh Hạ băng qua đường chạy về tới nơi đội ngũ A6 đang xếp hàng.
Trần Mộng Dao và nữ thần của A5 đi qua trước mặt.
Nữ thần A5 suýt trật chân, có lẽ vì đôi giày cao gót đế nhọn không hợp với mặt sân nhựa nên khó đi.
Trần Mộng Dao cũng đi đôi cao gót đế nhọn giống vậy, đế giày cao chừng 10cm nhưng vẫn bước những bước điêu luyện và nhuần nhuyễn.
Quả không hổ là người muốn làm ngôi sao lớn.
Thịnh Hạ thầm thấy may vì giày của mình là giày gót vuông, hợp với mọi hoạt động mà cũng không làm hại mặt sân, hơn nữa tà váy phủ dài nên không nhìn thấy rõ.
Trâu Vệ Bình luôn suy nghĩ rất chu đáo.
Bất kể là cỡ giày hay size váy áo, thậm chí miếng dán ngực… tất cả đều rất vừa vặn.
Thịnh Hạ không tiếp xúc với bà nhiều, cũng không biết bà đã làm cách nào để hiểu rõ về cô như thế.
Ngoài ra, có lẽ bà đã tìm hiểu về cách ăn mặc khi cầm biển trong hội thao của trung học phụ thuộc những khóa trước.
Thịnh Hạ quan sát một lượt sân vận động, thấy các bạn toàn mặc váy cúp ngực hoặc váy hai dây rất long trọng, riêng cô xõa tóc thế này đã được coi là bảo thủ.
Thịnh Hạ về đội, khối vuông A6 lại vang lên một loạt tiếng hú hét khiến các lớp gần quanh đều hướng mắt sang nhìn.
Bộ váy hiệu “Hepburn” Thịnh Hạ mặc thanh lịch mà quý phái, phong cách độc nhất không giống ai.
Phấn mắt tông màu đất không có kim tuyến lấp lánh, kết hợp với hàng mày đen dày là vừa đủ độ, sáng láng rạng ngời.
Đôi môi son màu cánh hồng khô như nét điểm xuyết xuất thần, không vận dụng nguyên tắc phối màu kinh điển “váy đen môi đỏ”, không đánh phấn quá trắng, cũng khá phù hợp với phong thái “cao nhân ẩn dật” nhưng hơi rụt rè của Thịnh Hạ.
Như bông hoa nhài trắng thanh khiết, lại tựa thiên nga đen lịch lãm kiêu kì.
Tân Tiểu Hòa chui từ cuối hàng lên đầu hàng, nói vào tai Thịnh Hạ: “Bảo bối thắng rồi!”
Trên sân khấu, MC đã bắt đầu lên tiếng.
Tân Tiểu Hòa nói xong lại thậm thụt lẻn về chỗ mình, còn bắn tim với Thịnh Hạ.
Thịnh Hạ nhìn bạn mà buồn cười, đang định quay lại bỗng trông thấy cái dáng Trương Chú cao cao đứng tận cuối hàng.
Một tay cậu đút túi, đang nói chuyện với Hầu Tuấn Kỳ đứng cạnh.
Tuy vậy ánh mắt cậu thì lại nhìn về phía cô, cái nhìn vẻ như lơ đễnh.
Rõ ràng Hầu Tuấn Kỳ vừa nói vừa cười rung cả vai, đoán hẳn chuyện hai cậu đang bàn không thể là chuyện gì nghiêm trọng.
Nhưng đôi mày cậu lại cau chặt, mặt mày sầm sịt cau có.
Như muốn lấy mạng ai.
Thịnh Hạ rụt vai co người, quay mặt hướng lên.
Sau mấy bài phát biểu của các cấp lãnh đạo, màn hình lớn bắt đầu xen những ống kính quay đội hình của các lớp.
Khi ống kính lia đến 12A4, đám đông bỗng xôn xao, chuyển sang 12A5 thì lặng đi một chút, khi đến 12A6 lại bùng lên như nồi nước đang sôi, hai ba cái đầu chụm vào nhau xuýt xoa xì xào.
Tiếng hoan hô “nhiệt tình” bất chợt khiến lãnh đạo đang phát biểu giật mình, không biết điều gì đã xảy ra bèn ngưng lời liếc lên màn hình lớn.
“Nếu nói Trần Mộng Dao là bộ mặt của nhóm nhạc nữ đang chuẩn bị quay MV, hào quang tỏa sáng lấp lánh, thì Thịnh Hạ chính là diễn viên trẻ tuổi sắp tham dự lễ nhận thưởng, khí phái nhã nhặn cao cấp hơn hẳn.” Tân Tiểu Hòa vuốt cằm, chép miệng bình phẩm.
“Nói hay lắm.” Bạn cùng phòng hùa theo.
Chu Huyên Huyên lầu bầu: “Đâu đến mức đó.”
Hình như có chỉ dẫn từ đạo diễn mà màn hình lớn dừng ở A6 nhiều hơn bình thường chừng năm giây.
A5 bị kẹp giữa A4 và A6, ai nấy hết nhìn sang trái lại ngó sang phải, động tác nhất trí một cách kì lạ, tổng thể trông vừa lạ mắt vừa buồn cười.
Phân đoạn cuối cùng của lễ khai mạc, các lớp xếp hàng đi vào sân thi đấu.
Các đội ngũ vuông vức đi ngang qua khán đài chính, sau cùng trở về vị trí đã được sắp xếp sẵn trên khán đài.
Khối 12 là đàn anh đàn chị, được xếp vào sân trước.
Thịnh Hạ chưa kịp chuẩn bị nên hơi bị động, vì lúc trước ở Nhị Trung luôn là khối 10 đi vào đầu tiên.
Sắp xếp như vậy rất tốt, không cần phải đứng quá lâu.
Đúng như Tân Tiểu Hòa đã nói, khi đi qua khán đài chính các lớp bày đủ mọi trò, người huýt sáo, người hát ca, la hét lớp nào đó vạn tuế, đóng Ultraman đánh quái thú, còn có lớp biểu diễn đập đá bằng ngực, la hét sôi nổi đi lên khán đài.
Những dải băng rôn cũng rực rỡ khoe sắc.
So sánh ra, con Pikachu của A6 có vẻ bình thường khiêm tốn hơn hẳn, chỉ đơn giản là để trùng với màu áo lớp.
“Đang tiến về phía chúng ta là các đàn anh đàn chị lớp 12A6, dưới sự dẫn dắt của nhà thơ sơn thủy điền viên, tập thể lớp 12A6 giữ vững tinh thần tình gửi nơi sơn dã, cuối cấp chơi cho đã…”
Thịnh Hạ đang giơ biển rất bình thường, lúc nghe lời giới thiệu này suýt phì cười ném cả biển đi.
Không nhịn nổi cô cúi xuống cười trộm, hình ảnh lọt vào ống kính trông vừa chín chắn và nhu mì, dịu dàng lại thu hút.
Trên mặt sân cỏ, từ đội ngũ chờ đợi vào sân vang lên những tiếng xuýt xoa “đàn chị đẹp quá”.
Tiếng cười đùa theo sát vọng về.
Thịnh Hạ nhìn thẳng không ngó nghiêng, thoạt trông ung dung điềm tĩnh, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy đôi tai đã đỏ rực, quả tim cũng đập như nổi trống, cảm thấy mấy trăm mét này sao mà dài dằng dặc.
“Đàn chị là của các anh! Nhóc cứ khóc đi là vừa!” Thịnh Hạ nghe tiếng đáp lại hùng hồn vang lên phía sau lưng.
Sao nghe như tiếng của Hầu Tuấn Kỳ?
Không phải cậu đang trong bộ đồ Pikachu sao? Sao không có tinh thần tự giác của một linh vật vậy?
Thịnh Hạ không ngoảnh lại, chỉ nghe từ đám đông chợt vang lên tiếng cười ồ.
Hóa ra Pikachu linh vật đã xông vào khu hậu trường làm một động tác đá chân, cái chân ngắn béo ú không bao được cái chân dài bên trong, nên chỉ vừa xoạc chân đá là lập tức ngã dập mặt.
Cả đám bạn cuống quýt đỡ linh vật dậy.
“Hình tượng Pikachu mất sạch rồi!”
“Pikachu xấu nhất lịch sử cút ra đây xin lỗi!”
Đến cả các lãnh đạo trên hàng ghế khách mời cũng phì cười.
Sự việc đầy tính tương tác này khiến không khí sôi nổi hơn hẳn.
Một tiếng “bùm” vang lên, pháo nổ tưng bừng, những quả bóng bay được tháo bỏ dây buộc cũng bay lên trời vào một khoảnh khắc ấy, muôn màu sắc trộn lẫn vào nhau.
Bầu trời xanh cao và trong vợi đôi chốc thấp thoáng sắc màu của thanh xuân, trông nghênh ngang mà rực rỡ.
Phó Tiệp và Lại Ý Lâm ngồi trên khán đài bên cạnh khán đài chính, bồi hồi than thở.
“Bọn mình già rồi.”
“Nói linh tinh!”
“Thanh xuân chính là như thế.”
“Tuổi trẻ tốt thật.”
Tốt thật.
Rạng rỡ áo quần, hừng hực sức sống, nhân gian đẹp nhất, là đương độ thiếu niên..