Đọc truyện Mr. Perfect – Chương 28
Cánh cửa mở ra ngoài hành lang. Corin thấy lạnh người, nghe tiếng bước chân nặng nề khi họ đi ngang sảnh rồi tiếng một cánh cửa khác mở ra và đóng lại. Là ai đó trong đội bảo dưỡng, hắn nhận ra. Nếu người đó nhìn theo hướng này và thấy cảnh cửa phòng lưu trữ mở, anh ta chắc chắn sẽ vào trong để xem xét.
Corin đau đớn quằn quại. Sao hắn không nghĩ ra rằng có thể một người công nhân bảo dưỡng sẽ làm việc gần đây? Hắn nên nghĩ ra; hắn đã không đủ cẩn thận và Mẹ sẽ giận dữ.
Hắn nhìn người phụ nữ đang nằm xoài dưới nền xi măng bẩn thỉu, vừa đủ nhìn thấy dưới ánh sáng lọt vào phòng qua cánh cửa đang mở của phòng lưu trữ. Mụ ta còn thở không? Hắn không thể nói được và hắn sợ gây ra bất cứ tiếng ồn nào lúc này.
Hắn đã không làm tốt lần này. Hắn đã không vạch kế hoạch tốt và điều đó làm hắn sợ hãi bởi vì khi hắn làm gì không hoàn hảo, Mẹ sẽ nổi điên. Hắn phải làm mẹ hài lòng, phải nghĩ ra điều gì hắn có thể làm, cách nào đó hắn có thể sửa chữa sai lầm.
Con mụ khác. Con mụ có cái mồm châm chọc. Hắn cũng đã sai lầm với mụ ta nhưng đó không phải lỗi của hắn vì mụ ta không có nhà, phải không? Liệu Mẹ có hiểu không? Không. Mẹ sẽ không bao giờ tha thứ.
Hắn sẽ quay trở lại và hoàn thành nó.
Nhưng hắn sẽ phải làm gì nếu mụ ta không ở nhà nữa? Mụ ta không ở đây; hắn biết bởi vì hắn đã kiểm tra. Mụ ta có thể ở đâu?
Hắn sẽ tìm mụ ta. Hắn biết bố mẹ mụ ta là ai và họ sống ở đâu, hắn biết tên chị gái và em trai của mụ, địa chỉ của họ. Hắn biết rất nhiều thứ về mụ ta. Hắn biết rất nhiều thứ về tất cả mọi người làm việc ở đây bởi vì hắn thích đọc hồ sơ cá nhân của họ. Hắn có thể viết số chứng minh, ngày sinh và tìm ra tất cả mọi thứ về họ trên máy tính ở nhà hắn.
Mụ ta là người cuối cùng. Hắn không thể đợi được. Hắn cần phải tìm mụ ta ngay, cần phải hoàn thành nhiệm vụ mà Mẹ giao cho hắn. Hắn nhẹ nhàng đặt cái ống xuống cạnh mụ đàn bà đang bất động và lẩn ra khỏi phòng lưu trữ. Hắn đóng cửa nhẹ nhàng nhất có thể và nhón chân đi.
Thám tử Wayne Satran đứng lại bên bàn Sam cùng tờ fax. “Đây là báo cáo về dấu giày mà anh chờ.” Anh thả tờ fax lên đỉnh chồng báo cáo và quay về bàn mình.
Sam nhặt tờ báo cáo lên và đọc dòng đầu tiên. “Dấu giày không khớp…”
Cái quái quỷ gì thế này? Tất cả phòng thí nghiệm tội phạm có sách và cơ sở dữ liệu về mẫu giày để mềm, cập nhật những loại thông thường nhất. Đôi khi nhà sản xuất không gửi mẫu cập nhất đến khi họ thay đổi kiểu dáng hoặc từ chối làm vì một số lý do riêng. Khi điều đó xảy ra, thông thường phòng thí nghiệm sẽ mua 1 đôi giày và lấy mẫu.
Có lẽ giày này được mua từ nước khác. Có lẽ nó không có nhãn mác hoặc tên này đủ thông minh để dùng dao thay đổi dấu giày. Nhưng anh không nghĩ vậy. Điều đó không thích hợp với tên giết người này; tên này hành động theo cảm tính và khi có cơ hội. Anh bắt đầu quăng bản báo cáo đi nhưng nhận ra có nhiều từ hơn “không khớp”. Anh không thể bỏ sót một chi tiết nào, không thể sự cấp bách làm anh rối trí. Anh bắt đầu đọc lại. “Dấu giày không khớp với bât cứ dấu giày nào của nam giới. Tuy nhiên nó lại khớp với một kiểu dáng dành riêng cho nữ giới. Dấu giày này không đủ để xác nhận chính xác kích cỡ nhưng chỉ ra rằng kích cỡ nằm giữa cỡ 8 và 10.”
Dấu giày phụ nữ? Tên đó đi giày phụ nữ? Hay… tên đó là phụ nữ.
“Chó đẻ!” Sam nói qua kẽ răng, túm lấy điện thoại và bấm số của Bernsen. Khi Roger trả lời điện thoại, anh nói, “Tớ lấy được báo cáo về dấu giày rồi. Đó là phụ nữ.”
Im lặng chết chóc bao trùm một lúc rồi Roger nói. “Cậu đang doạ t.” Giọng anh kinh hoàng cũng như Sam cảm thấy. “Chúng ta đã loại bỏ tất cả nhân viên nữ trong việc tìm NCIC. Chúng ta tự trói chân mình rồi. Chúng ta phải xem xét cả những file về họ.”
“Cậu nói với tớ là phụ nữ…” Roger im lặng và Sam biết anh đang nghĩ về những điều xảy ra với cơ thể Marci và Luna. “Chúa ơi”
“Giờ thì chúng ta biết sao Luna lại mở cửa rồi. Rất vô lý là cô ấy đã làm vậy. Nhưng cô ấy được cảnh báo đề phòng đàn ông chứ không phải phụ nữ.” Cảm giác thiếu sót cái gì lớn dần lên.
Phụ nữ. Nghĩ lại những người phụ nữ tóc vàng. Ngay lập tức anh nhớ lại lễ tang Marci, một người phụ nữ tóc vàng cao, người đã vỡ ào và khóc trong vòng tay Marci. Chúa đóng kịch, T.J. đã nói vậy nhưng Jaine đã dẫn ra sự khác biệt: Bánh xe vẫn quay và con chuột đồng của cô ta đã chết. Cô nghĩ người phụ nữ đó đầu óc lệch lạc, và có gì đó không ổn. Chết tiệt! Cô thậm chí đã nói đến cô ta khi anh hỏi về những nhân viên khó giao thiệp với người khác ở công ty. T.J. gì đó nữa, cái gì đó không được đề cập đúng lúc: người phụ nữ ở cùng phòng với cô, phòng nhân sự. Người phụ nữ truy cập được vào mọi thứ, tất cả thông tin trong tất cả các file, gồm cả số điện thoại riêng, tên tuổi, địa chỉ và tất cả những người thân cần gọi đến trong trường hợp khẩn cấp.
Chính là nó. Chính điều đó đã làm anh bứt rứt. Laurence Strawn đã nhấn mạnh với anh rằng file nhận sự không lưu giữ ở những máy tính nối mạng nên không thể truy cập lén được. Bất cứ ai gọi đến số của T.J. cũng phải lấy nó từ hồ sơ của cô nhưng hồ sơ đó, nếu không được cho phép thì chỉ có phòng nhân sự mới truy nhập được.
Tên cô ta là gì? Cái tên chết tiệt của cô ta là gì?
Anh túm lấy điện thoại để gọi Jaine nhưng cái tên thình lình xuất hiện trong đầu anh trước khi anh quay số của Shelly: Street. Leah Street.
Thay vì thế, anh quay số Bernsen. “Leah Street,” giọng anh the thé khi Roger trả lời điện thoại. “Cô ta là người đã khóc toáng lên với chị Marci ở lễ tang.”
“Tóc vàng,” Roger nói. “Cứt thật! Cô ta cũng phù hợp với mô tả.” Hoàn toàn giống về cơ bản, Sam nghĩ. Hay bối rối, xúc động thái quá, không có khả năng giữ mình kín đáo.
“Tớ có những cái file ở đây,” Roger nói. “Có một số than phiền về thái độ của cô ta. Cô ta không giao thiệp với người khác. Chúa ơi, đây là điều cơ bản. Chúng ta sẽ triệu cô ta đến tra hỏi, xem chúng ta có biết thêm được gì không.”
“Cô ta ở công ty,” Sam nói và sự hoảng sợ làm ruột anh quặn lại. “Hôm nay T.J. cũng đi làm. Họ cùng một phòng, phòng Nhân sự.”
“Gọi điện cho T.J.” Roger nói. “Tớ đang trên đường đến.” Sam nhanh chóng tìm số điện thoại ở Hammerstead. Một tin nhắn trả lời tự động phát ra sau hồi chuông đầu tiên, anh nghiến răng. Anh phải nghe cho đến khi bản ghi đọc đến số máy lẻ tương ứng của phòng nhân sự, một việc làm mất thời gian giá trị. Chết tiệt! Sao các công ty không dùng người thật mà trả lời điện thoại chứ? Tin nhắn rẻ hơn nhưng trong các trường hợp khẩn cấp, việc trễ nải này sẽ gây ra những rắc rối thực sự.
Cuối cùng tin nhắn trả lời tự động cũng cho anh biết số máy lẻ của phòng nhân sự và anh bấm nó. Một giọng nói bị quấy rầy nhấc máy sau hồi chuông thứ tư. “Phòng nhân sự, Fallon đang nói đây.”
“Xin cho nói chuyện với T.J. Yother.”
“Tôi rất tiếc, cô Yother đi ra ngoài rồi.”
“Cô ấy đi bao lâu rồi?” Anh hỏi gay gắt. Fallon chẳng phải tay vừa. “Ai đấy?” cô gọi cũng gay gắt thế.
“Thám tử Donovan. Tôi tìm cô ấy có việc rất quan trọng. Nghe tôi này: Leah Street có đấy không?”
“Tại sao, không.” Giọng Fallon thay đổi. Giọng cô hợp tác hơn nhiều. “Cô ta và T.J. rời đi cùng nhà khoảng nửa tiếng trước, tôi cho là thế. Điện thoại reo như điên và cả hai bọn họ đều đi mà chúng tôi thì thiếu người. Họ…””
Sam ngắt lời. “Nếu T.J. quay về, bảo cô ấy gọi tôi ngay lập tức, thám tử Sam Donovan.” Anh cho số. Anh nghĩ về việc cảnh báo Fallon nhưng nhanh chóng quyết định thôi; nếu Leah chưa chạy trốn, anh không muốn rút dây động rừng. “Cô có thể chuyển cuộc gọi đến văn phòng ngài Strawn không?” Chỉ Laurence Strawn mới đủ thẩm quyền làm tất cả những gì anh muốn.
“Vâng, được. Dĩ nhiên rồi.” Cô dừng lại. “Anh có muốn tôi làm không?”
Sam nhắn mắt lại và nuốt một lời chửi thề bậy bạ lại. “Vâng, xin cô.”
“OK. Giữ máy nhé.”
Một tràng những âm thanh điện tử vang vào tai anh rồi sau đó là giọng dịu dàng của cô thư ký riêng của Strawn. Sam cắt luôn diễn văn chào mừng của cô. “Đây là thám tử Donovan. Ngài Strawn có đó không? Rất khẩn cấp.” Hai từ “thám tử” và “khẩn cấp” giúp anh gặp ngày Strawn ngay lập tức. Sam nói vắn tắt tình trạng. “Gọi nhân viên gác cổng, không cho ai ra ngoài và bắt đầu tìm kiếm T.J. ở tất cả các buồng nhỏ và phòng tắm. Đừng đe doạ Street nhưng không cho cô ta rời đi. Thám tử Bernsen đang trên đường đến.”
“Giữ máy,” Strawn nói. “Tôi sẽ gọi gác cổng ngay bây giờ.” Ông quay lại trả lời máy sau 30 giây. “Street đã rời khỏi toà nhà khoảng 20 phút trước.”
“T.J. có đi cùng cô ta không?”
“Không. Người gác cổng nói cô ta đi một mình.”
“Vậy tìm T.J. đi.” Sam nói cấp bách. Anh đồng thời viết lời nhắn và ra dấu với Wayne Satran. Wayne nhận tờ nhắn, đọc nó và lao vào hành động. “Cô ấy ở đâu đó trong toà nhà và có lẽ vẫn còn sống.” Có lẽ. Marci đã chết ngay sau cú đạp đầu tiên. Luna không chết ngay nhưng cô phải chịu cú đập vào đầu đủ để cô chết trước khi cô bị chảy hết máu từ những vết thương do búa đập. Phòng M.E. ước lượng, dựa trên kinh nghiệm cá nhân đơn thuần rằng cô ấy vẫn sống, có thể, khoảng hai phút sau sự tấn công ban đầu. Cô bị tấn công quá mạnh và đầy ác ý.
“Tôi có nên làm một cách kín đáo không?” Strawn hỏi. “Ở điểm này, tìm nhanh ra cô ấy là điều quan trọng nhận. Leah Street đã đào tẩu rồi. Cảnh báo tất cả mọi người trong toà nhà để hỗ trợ tìm kiếm. Khi ngài tìm thấy cô ấy, nếu cô ấy còn sống thì hãy làm tất cả những gì có thể để giúp cô ấy. Nếu cô ấy chết, hãy giữ nguyên hiện trường. Lực lượng khẩn cấp đang trên đường đến.” Đó là những gì Wayne làm, làm cho các bánh xe quay. Các sĩ quan thi hành luật từ nhiều khu vực khác nhau đang tụ lại ở Hammerstead cũng như các kỹ thật viên tìm dấu tích và lính cứu thương.
“Chúng tôi sẽ tìm kiếm cô ấy.” Laurence Strawn nói nhẹ. Bản năng của Sam, là một cảnh sát, là đi đến hiện trường. Anh ở nơi anh cần ở, biết rằng anh có thể làm nhiều thứ hơn tại đó.
Hồ sơ của Leah Street trên bàn Roger. Sam gọi phòng cảnh sát Sterling Heights, yêu cầu người thám tử trả lời điện thoại tìm trong hồ sơ và cho anh địa chỉ nhà Leah, cả số điện thoại, số chứng minh thư. Sau một phút, người thám tử nhấc máy lên và nói. “Tôi không tìm thấy ai là Leah Street cả. Chỉ có ‘Corin Lee Street’ thôi nhưng không phải là ‘Leah’.”
Corin Lee? Chúa ơi. Sam vò trán, cố gắng khong tự hỏi điều quái quỷ đó là ý gì. Leah là nam hay nữ? Cái tên tương tự nhau một cách ngẫu nhiên. “Corin Street là nam hay nữ?” anh hỏi. “Để tôi xem.” Dừng lại một chút. “Đây rồi. Nữ.” Có lẽ, Sam nghĩ. “OK, cám ơn anh. Đó là người tôi muốn tìm.” Người thám tử đọc thông tin Sam yêu cầu. Anh chép lại, truy cập vào phòng quản lý giao thông, lấy biển số và miêu tả xe của cô ta.
Rồi anh ra lệnh giám sát đối với chiếc xe đó. Anh không biết cô ta có trang bị vũ trang không; cho đến lúc này cô ta chưa dùng đến súng nhưng điều đó không có nghĩa là cô ta không có một khẩu và cô ta cũng có thể mang dao bên mình. Tâm thần cô ta không ổn định, giống như Nitro glycerin (chất làm thuốc nổ); phải tiến lãi gần cô ta một cách thận trọng.
Cô ta đi đâu nhỉ? Về nhà? Chỉ những kẻ điên thực sự mới làm thế nhưng Leah Street là kẻ điên thực sự. Anh điều cảnh sát đến nhà cô ta.
Trong khi anh đợi mọi thứ chuyển động, anh cố không nghĩ vè T.J. Họ đã tìm thấy cô chưa? Hay họ quá muộn?
Đã bao lâu trôi qua? Anh kiểm tra đồng hồ; mới 10’ kể từ lúc anh nói chuyện với Strawn, nghĩa là Leah đã rời Hammerstead được 30’. Cô ta có thể đã đến hệ thống đường cao tốc liên bang và trong vòng nửa tiếng cô ta có thể đã đến bất cứ chỗ nào ở Detroit hoặc đến Windsor, Canada. Điều đó hay đấy; họ đã có 4 hay 5 chính quyền liên đới và tại sao lại không lôi thêm một quốc gia nữa vào nhỉ?
Anh nghĩ đến việc gọi Jaine nhưng quyết định chờ. Anh không biết điều gì chắc chắn về T.J. và không thể đẩy cô vào sử thử thách chờ đợi để nghe ngóng, ngay sau vụ Luna quá sớm như vậy.
Cám ơn chúa Jaine ở nhà Shelly. Cô không ở một mình và cô được an toàn bởi vì Leah không biết Shelly là ai và sống ở đâu – Trừ phi Jaine cho Shelly vào danh sách những người liên lạc trong trường hợp khẩn cấp.
Bởi vì anh và Roger đã chia đống hồ sơ cá nhân theo thứ tự bảng chữ cái, Sam chịu trách nhiệm nửa đầu còn Roger nửa cuối, Roger có hồ sơ của Leah Street còn anh có của Jaine. Có nhiều họ bắt đầu bằng chữ B hơn bất cứ ký tự nào khác trong bảng chữ cái và anh nhanh chóng lật các trang trong núi giấy tờ. Khi anh tìm ra hồ sơ của Jaine, anh giật mạnh những tờ giấy đó ra và nhanh chóng scan chúng. Shelly có trong danh sách.
Dạ dày anh sôi lên. Anh không buồn dùng máy cố định; anh bấm số Shelly từ máy di động và chạy đi khi anh ra khỏi cửa. Phóng viên đã tìm kiếm và mò ra nhà Shelly để tìm Jaine. Những cú điện thoại liên miên làm họ phát điên đến mức cuối cùng Shelly tắt luôn điện thoại rồi họ đi ra hành lang lộ thiên phía sau và ngồi cạnh cái ao. Sam khăng khăng bắt Jaine phải giữ điện thoại bên mình nên cô mang nó ra ngoài cùng cô và đặt nó cạnh cô trên tấm đệm chiếc tràng kỷ.
Một cái ô to được bật ra để che nắng, Jaine ngủ lơ mơ khi Shelly đọc sách. Ngôi nhà yên lặng một cách dễ chịu, biết đầu óc Jaine đang bấn loạn, Shelly gửi Nicholas sang nhà bạn để chơi đùa và Stefanie đi đến khu mua sắm với bạn nó. Một đĩa CD nhạc cổ điển chơi bằng piano ngân lên nhè nhẹ và Jaine cảm thấy cơn đau đầu của mình cuối cùng cũng rút dần giống như những con sóng rút khỏi bờ biển.
Cô không thể nghĩ thêm về Marci và Luna, không phải lúc này. Tâm trí, tình cảm của cô đã cạn kiệt. Trong giấc ngủ mơ màng, cô nghĩ về Sam, về việc anh đã cứng rắn thế nào. Chẳng phải chỉ mới ba tuần trước cô nghĩ anh là tai hoạ sao? Có quá nhiều việc đã xảy đến làm cô mất luôn khái niệm về thời gian; dường như cô đã biết anh vài tháng.
Họ mới trở thành người tình gần 1 tuần, và trong vài tuần nữa họ sẽ cưới nhau. Cô không thể tin được cô đã thực hiện bước tiến quan trọng quá vội vàng như thế nhưng nó có vẻ đúng. Sam cảm thấy đúng như thể họ là những mảnh khớp nhau trong trò chơi xếp hình. Cô không hấp tấp trong bất cứ chuyện gì với 3 hôn phu kia và xem những cuộc đính hôn đó tốt đẹp ra sao và cuối cùng đã ra sao. Lần này chỉ là cô sẽ làm điều đó thôi. Mặc kệ sự cẩn trọng; cô sẽ cưới Sam Donovan.
Có quá nhiều điều phải làm, quá nhiều chi tiết phải giải quyết. Cám ơn chúa vì Shelly bởi vì chị đã nhận giải quyết tất cả những vấn đề sách lược như địa điểm, thức ăn, âm nhạc, hoa, khách mời, tấm bạt lớn để che mưa, nắng. Không ngại ngần, Shelly đã nói chuyện với mẹ và em gái lớn tuổi nhất của Sam, Doro, và liên hệ với họ chuẩn bị. Jaine chỉ phiền muộn một chút khi nhận ra rằng cô chưa từng gặp ai trong gia đình Sam nhưng với cái chết và lễ tang của Marci, giờ là Luna nữa, cô không có cơ hội. Cô thấy hạnh phúc vì Sam đã nói chuyện với người thân trước khi Shelly gọi đến nếu không đó thực sự còn gây sốc hơn.
Tiếng chuông cửa kêu nhẹ sau lưng, kéo cô khỏi những suy nghĩ trôi nổi. Cô thở dài và liếc nhìn Shelly, người cũng chẳng hề động đậy. “Chị không ra xem ai ở cửa à?”
“Không. Có thể chỉ là phóng viên thôi.”
“Có thể là Sam.”
“Sam sẽ gọi – Ôi, đúng rồi. Chị đã tắt điện thoại. Chết tiệt.” Shelly phàn nàn, úp quyển sách xuống bàn giữa hai tràng kỷ. “Chị mắc vào nhiệm vụ hay ho ghê. Chị mong chỉ một lần được đọc sách mà không bị ngắt quãng. Nếu không phải là lũ trẻ thì là điện thoại. Nếu không phải điện thoại thì là chuông cửa. Đợi cho đến khi em và Sam có con mà xem,” Cô cảnh báo khi cô mở cửa kính thông ra hành lang và bước vào trong.
Sam hết chửi bới đến khẩn cầu khi anh len lỏi qua đống ô tô, đèn xe cảnh sát của anh nhấp nháy. Không có ai trả lời điện thoại. Anh đã để lại tin nhắn ở máy trả lời nhưng họ có thể ở đâu chứ? Jaine sẽ không đi đâu mà không gọi cho anh, không phải dưới tình trạng hiện tại. Anh chưa bao giờ thấy khiếp sợ như thế trong đời. Anh lái xe tuần tra đến nhà Shelly nhưng sẽ ra sao nếu quá muộn? Anh nhớ số di động của Jaine. Lái bằng một tay, nhấn ga, anh liếc nhìn điện thoại và bấm số quay số nhanh của Jaine. Anh chờ kết nối thiết lập và cầu nguyện nhiều hơn.
Cổng sân trong kêu lách tách. Hàng rào quanh ao cáo 8 feet, làm bởi gỗ mỏng kết theo hình mắt cáo nhưng cổng thì làm bằng sắt. Jaine giật mình ngồi dậy và nhìn xung quanh.
“Jaine!”
Đó là Leah Street. Trông cô ta điên cuồng, một tay giật cửa như thể cô ta cô thể lắc khiến nó mở ra.
“Leah? Có chuyện gì thế? Có phải T.J. không?” Cô bật dậy khỏi tràng kỷ và chạy đến cổng. Tim cô như nhảy ra khỏi lồng ngực, sự kinh hoàng mạnh đến nỗi làm cô nghẹt lại. Leah chớp mắt như thể câu hỏi của Jaine làm cô ta ngạc nhiên. Cái nhìn kỳ lạ khoá vào Jaine. “Đúng thế, là T.J.” cô nói và lắc cổng tiếp. “Mở cổng”
“Có chuyện gì xảy ra thế? Cô ấy ổn không?” Jaine dừng lại trước cổng và với lấy để mở nó ra, rồi cô nhận ra cô không có chìa khoá. “Mở cửa,” Leah lặp lại.
“Tôi không thể. Tôi không có chìa khoá! Nhưng tôi sẽ lấy từ chỗ Shelly…” Jaine khóc nức nở khi cô quay đi nhưng Leah với qua cửa tóm lấy tay cô. “Này!” Cô giật mình hoảng sợ, Jaine giật mạnh tay và quay lại nhìn chằm chằm Leah. “Cái quỷ gì…” Từ ngữ chết trong họng cô. Cánh tay giơ ra của Leah vấy máu và hai móng tay cô ta bị gẫy. Người đàn bà đó ấn mạnh vào cửa hơn và Jaien nhìn thấy thêm nhiều vết bẩn màu đỏ trên chiếc váy lùng thùng của cô ta.
Bản năng khiến Jaine lùi lại một bước.
“Mở cái cửa chết tiệt này ra!” Leah hét lên, lắc cái cửa bằng tay trái như thể cô ta là con tinh tinh phát cuồng bị nhốt trong chuồng. Mái tóc mây màu vàng hoe bay loà xoà quanh khuôn mặt cô ta.
Jaine nhìn chằm chằm vào vết máu và mái tóc vàng hoe. Cô nhìn thấy ánh sáng ma quái trong mắt Leah, vẻ mặt xoắn lại của cô ta và mọi thứ trong cô lạnh giá. “Cô là mụ chó cái giết người.” Cô gần như thì thào.
Leah nhanh như một con rắn chuông. Cô ta rút mạnh cánh tay phải đang giấu bên cạnh lên đập vào thanh sắt của cổng, ném cái gì đó vào đầu Jaine. Jaine lảo đảo lùi lại sau mà mất thăng bằng, loạng choạng thêm vài bước nữa trước khi ngã. Cô vặn người lại khi ngã, đập hông xuống đất. Điều khiển bởi adreanallin, cô bật dậy trước khi cô thấy đau vì tác động của va chạm. Leah lại vung tay lên. Đó là cái cờ lê, Jaine nhìn thấy. Cô lùi xa khỏi cổng và thét lên. “Shelly! Gọi cảnh sát! Nhanh lên!”
Trên tràng kỷ, di động của cô bắt đầu kêu lên. Cô vô tình liếc về phía nó, khi Lean, trong cơn sóng điên cuồng, bắt đầu đập cái cổng bằng cái cờ lê. Tiếng kim loại kêu dưới tác dụng của lực đập và khoá bung ra.
Leah xô mạnh cửa, sự xấu xa hằn học làm mặt cô ta nhăn nhúm lại khi cô ta bước vào trong. “Mày là con điếm,” cô ta nói the thé, giơ cái cờ lê lên. “Mày là con dâm dật, con đĩ thô tục, mày không đáng sống.”
Không dám rời mắt khỏi Leah một giây, Jaine chậm chạp lùi sang bên, cố gắng ít nhất dùng cái ghế ngăn cách họ. Cô biết máu trên tay và quần áo cô ta có nghĩa gì, biết rằng T.J. cũng đã chết. Giờ đây, tất cả bọn họ đã ra đi. Tất cả những người bạn của cô. Mụ chó cái điên cuồng này đã giết họ.
Cô lùi lại quá nhiều. Gần như đã đến mép ao. Cô nhanh chóng điều chỉnh hướng và tránh ra khỏi ao.
Shelly bước ra khỏi nhà, mặt cô trắng bệch và mắt mở to. Cô mang một trong những cái gậy hockey của Nicholas. “Tôi đã báo cảnh sát,” cô nói, giọng cô run run khi cô nhìn và Leah giống như cây măng gút nhìn con rắn mang bành. Và giống như con rắn hổ mang bành, chú ý của Leah chuyển sang Shelly. Không, Jaine nghĩ, thì thầm yếu ớt trong đầu. Không phải Shelly.
“Không!” Tiếng rống nổ tung khỏi cổ họng cô và cô cảm thấy mình như cơn thịnh nộ đang đốt cháy cô như thể da cô không thể bao bọc nó được nữa. Một màn sương màu đỏ bao phủ trước mắt cô và góc nhìn cô hẹp lại, tập trung cho đến khi cô chỉ nhìn thấy Leah. Cô không định tiến lên nhưng Leah đã quay lại đối diện với cô, nâng cái cờ lê lên. Thay vì đập ra phía trước, cô ta đập sang cạnh vào xương lồng ngực Shelly. Shelly thét lên vì đau đớn và cúi gập người về phía trước. Leah nâng vật kim loại nặng đó lên để đập vào sau đầu Shelly và Jaine lao vào Leah, dùng tất cả sức mạnh của cơn giận dữ điên cuồng.
Leah cao và nặng hơn. Sự đột kích của Jaine làm cô ta ngã xuống, cô ta đập cái cờ lê vào lưng Jaine nhưng Jaine ở quá sát cô ta nên cú đập không có mấy hiệu quả. Leah củng cố sức mạnh và lấy lại thăng bằng, đấm Jaine bay đi. Cô ta nâng vũ khí của mình lên lần nữa và bước nhanh hai bước về phía Jaine.
Shelly đứng thẳng dậy, giữ xương sườn, mặt cô tràn ngập sự thịnh nộ. Cô lao lên phía trước và ba người bọn họ loạng choạng vì sức đẩy của cô.
Jaine dịch chân ra khỏi mép ao và giống như những quân đô mi nô, cả ba đầu ngã xuống nước. Ngã chồng lên nhau, vật lộn, họ rơi xuống đáy. Leah vẫn nắm chặt cái cờ lê nhưng nước làm cản trở cô ta và cô ta không thể kiếm chút lực nào đập sau họ. Cô ta giãy dụa điên cuồng, cô thoát ra.
Jaine không đủ thời gian để nuốt một chút không khí trước khi rơi xuống. Phổi cô như muốn cháy, ngực cô thắt lại khi cô vật lộn để không hít nước vào. Cô giật mạnh để ngoi lên mặt nước, hít thật nhiều không khí ngay khi mặt cô trồi lên. Cô nghẹt thở, thổi phì phì và nhìn toán loạn xung quanh. Cả Shelly và Leah đều không ở trên mặt được. Jaine hít một hơi sâu và lặn lại xuống ao. Đánh nhau làm họ chìm sâu xuôn ao hơn. Cô nhìn thấy nhưng bọt bong bóng, hình dạng của họ bị méo mó và tóc bồng bềnh, váy của Leah bập bùng quanh họ như con sứa. Jaine gập chân lại, đẩy mình về phía họ.
Một tay Leah đang bóp cổ Shelly. Jaine cuồng dại túm tóc Leah và kéo mạnh nhất có thể, Leah không tiếp tục giữ được nữa và Shelly bắt lên trên như quả bóng.
Leah quay lại và bóp 1 tay vào cổ Jaine, ngón tay cô ta bấm mạnh. Ap lực lạ thường làm Jaine nôn khan và nước tràn vào miệng cô.
Cô nâng hai chân mình lên, đạp mạnh vào bụng Leah và đẩy. Móng tay cào xước cổ cô khi cô thoát ra và màu đỏ nhuốm làn nước trước mặt cô. Rồi Shelly lại ở đó, đẩy Leah xuống đáy ao. Jaine đẩy mình qua làn nước để tăng thêm sức mạnh cho Shelly, đẩy và chiến đấu, không dám thả ra, cô lại cần không khí tiếp, cô không thể thở, miễn cưỡng thả Leah ra và nổi lên mặt nước. Leah dùng tay tóm áo cô và giữ chặt. Sức chiến đấu của cô ta yếu dần. Đôi mắt cô ta lồi ra nhìn chằm chằm vào họ qua làn nước trong như thủy tinh rồi từ từ trở nên đờ đẫn.
Nước nổ tung đằng sau họ. Jaine yếu ớt quay đầu lại nhìn hình thù tối tối, rồi đến cái khác đang lao tới họ trong một dòng bọt bong bóng. Một cánh tay mạnh mẽ gỡ cô ra khỏi cái kẹp chặt của Leah, người đã chết, trong khi hai cánh tay khác đao kéo Shelly đi và đẩy cô lên trên. Jaine nhìn thấy chân trần của chị cô đang đá. Cô cố gắng làm theo chị cô nhưng cô thiếu không khí hơn Shelly và cô không còn chút sức mạnh nào để đá nữa. Cô cảm thấy mình đang sụt xuống đáy rồi ai đó trong bộ đòng phục cảnh sát tóm lấy cô và đá mạnh về phía mặt nước, mang họ lên với nguồn không khí cần cho sự sống.
Cô chỉ lơ mơ nhận ra mình đang được lôi khỏi cái áo, bị phơi ra trên nền bê tông. Cô nôn khan, ho sặc sụa và cong người lại khi cô thấy không khi đang tràn qua cổ họng đang sưng lên của mình. Cô nghe thấy tiếng khóc khàn hàn của Shelly và những người cảnh sát nói không ngừng, từ ngữ lùng bùng trong đầu cô. Mọi người hối hả vây quanh và một số người khác nhảy xuông nước, cô cong người lên đón ánh mặt trời và ánh sáng nhấn chìm gương mặt cô.
Rồi Sam ở đó, mặt anh trắng bệch khi anh nâng cô dậy và đỡ cô trong vòng tay mình. “Đừng hoảng sợ,” anh nói vỗ về, giọng anh đều đều nhưng tay anh thì run rẩy. “Em có thể thở. Đừng có cố quá. Chỉ cần thở từ từ thôi. Dễ thôi mà cưng. Đó là cách. Thở thoải mái và dễ dàng.”
Cô tập trung vào giọng của anh, làm theo những gì anh bảo. Khi cô ngừng nuốt không khi một cách điên rồ, cổ họng cô thư thái và oxy tràn qua lớp màng đang sưng tấy. Cô yếu ớt để đầu mình dựa vào ngực anh nhưng cô không thể đặt cánh tay an ủi của mình lên tay anh để anh biết cô đã tỉnh rồi.
“Anh không thể ở đây đúng lúc.” Anh nói thô bao. “Chúa ơi, anh không thể ở đây đúng lúc. Anh đã cố gọi nhưng em không trả lời máy. Tại sao em không trả lời cái điện thoại chết tiệt đó?”
“Phóng viên gọi không ngừng.” Shelly hổn hển. “Tôi đã tắt điện thoại.” Cô nhăn nhó giữ chặt xương sườn, khuôn mặt không còn màu sắc.
Dường như có hàng nghìn tiếng còi báo động kêu chói tai trong không khí, âm thanh dội vào tai Jaine. Chỉ khi nó to đến không thể chịu được nó mới giảm nửa âm lượng và một lúc sau, hay có lẽ là vài phút sau, các bác sĩ mặc áo bờ lu trắng mới bao quanh cô và Shelly và gỡ cô khỏi cánh tay Sam. “Không – đợi đã!” Cô xoay người lại điên cuồng, kêu thét tên Sam nhưng tiếng thét chỉ vừa đủ để nghe thấy. Anh ra hiệu cho các bác sĩ ngừng lại một phút và lại vòng tay quanh người cô.
“T.J.?” cô cố hỏi, nước mắt nóng hổi đốt cháy mắt cô.
“Cô ấy còn sống.” Sam nói, giọng anh vẫn thô bạo vì xúc động. “Anh biết trên được đến đây. Họ tìm thấy cô ấy trong phòng lưu trữ ở công ty.”
Mắt Jaine hỏi những gì cần phải hỏi.
Sam ngập ngừng. “Cô ấy bị thương, em yêu à. Anh không biết nó tồi tệ đến mức nào nhưng điều quan trọng là cô ấy vẫn còn sống.” Sam không đứng để nhìn cơ thể Leah – Corin Lee được vớt lên khỏi ao. Đã có đủ cảnh sát để lo liệu mọi việc rồi và dù sao nó cũng không thuộc thẩm quyền của anh. Anh có nhiều việc quan trọng hơn phải làm chẳng hạn như ở bên Jaine. Khi cô và Shelly được đưa đến bệnh viện địa phương, anh lái xe theo sau. Họ được đưa nhanh đến phòng điều trị. Sau khi chắc chắn bệnh viện đã báo tin cho Al, Sam dựa vào tường. Bụng anh buồn nôn; anh đã thề sẽ phụng sự vào bảo vệ con người nhưng anh đã không thể bảo vệ người phụ nữ anh yêu hơn bất cứ người nào trên thế gian. Cho đến chết anh cũng sẽ không bao giờ quên được cảm giác kinh hoàng và bất lực khi anh chạy đua trên đường, biết rằng anh đã quá muộn và không thể đến chỗ Jaine đúng lúc để bảo vệ cô.
Anh đã sắp các mảnh của món đồ xếp hình vào với nhau nhưng đã quá muộn để bảo vệ cô và T.J. không bị tổn hại.
T.J. đang trong trạng thái mang tính quyết định. Theo lời Bernsen, điều duy nhất bảo vệ cô ấy là khi cô ngã xuống, cô đã lăn nên đầu cô được chiếc ghế văn phòng cũ bảo vệ một phần. Có gì đó đã khiến Leah hoảng sợ bỏ đi trước khi hoàn thành công việc và cô ta đã chạy đi tìm kiếm Jaine.
Sam ngồi sụp xuống một trong những chiếc ghế nhựa cứng không thoải mái trong khu vực chờ khi Bernsen bước vào. “Chúa ơi, thật là cơn ác mộng,” Roger nói, thả phịch người xuống ghế cạnh Sam. “Tớ nghe họ bị thương nhẹ thôi. Cái quái gì mà lâu thế nhỉ?”
“Tớ nghĩ không ai phải vội cả. Shelly – chị gái Jaine – đang chụp x-quang xem có bị gẫy xương sườn không. Họ đang kiểm tra cổ họng Jaine. Đó là tất cả những gì tớ biết.” Anh chà xát mặt mình. “Tớ gần như đã làm hỏng mọi thứ. Roger. Tớ không ghép chúng lại với nhau cho đến khi đã quá muộn và tớ không thể đến với Jaine đúng lúc.”
“Này, cậu đã ghép chúng lại với nhau đúng lúc để đưa người khác đến với họ. T.J. vẫn sống. Cô ấy sẽ ra sao nếu họ không tìm thấy cô ấy ở thời điểm đó. Những sĩ quan mặc quân phục đã kéo hai người phụ nữ kia ra khỏi ao và họ gần như sắp chết đuối. Nếu cậu không báo động họ, không báo các sĩ quan ở đây trước cậu…” Roger ngừng nói và nhún vai. “Về mặt cá nhân, tớ nghĩ cậu đã làm hết sức mình nhưng tớ chỉ là một thám tử, làm thế chó nào tớ biết được?”
Bác sĩ phòng cấp cứu cuối cùng đã ra khỏi phòng bệnh của Jaine. “Chúng tôi sẽ giữ cô ấy lại qua đêm để theo dõi.” Ông nói. “Cổ họng cô ấy bị thâm tím và sưng tấy nhưng thanh quản không bị vỡ và xương móng vẫn nguyên vẹn nên cô ấy sẽ hồi phục hoàn toàn được. Giữ cô ấy lại chỉ là để đề phòng thoi.”
“Bây giờ tôi gặp cô ấy được không?” Sam hỏi, đứng yên.
“Chắc rồi. Ồ – người chị bị rạn hai xương sườn nhưng cô ấy cũng ổn cả.” Ông dừng lại. “Nhìn như thể đó là cuộc chiến đấu khủng khiếp.”
“Đúng vậy,” Sam nói, và bước vào trong phòng điều trị nơi Jaine đang ngồi bên bàn kiểm tra bằng nhựa. Mắt cô sáng lên khi nhìn thấy anh và mặc dù cô không nói ra, biểu hiện của cô cũng đủ khi cô với tay ra phía anh. Anh nhẹ nhàng cầm lấy và kéo cô lại gần hơn, bao bọc cô trong vòng tay mình.
22 tiếng sau, T.J. có thể mở mắt ti hí con mắt sưng húp của mình và di chuyển tay đủ để nắm lấy tay Galan.