Đọc truyện Mr. Perfect – Chương 27
Sáng thứ hai, Sam ngồi ở Warren RD, tay chống đầu, lật đi lật lại những file ở Hammerstead. Chiếc máy tính NCIC không cho họ biết cái gì đặc biệt từ những cái tên đó cả nên anh và Bernsen phải đọc đi đọc lại, nhìn xem có gì nảy ra trong đầu họ và cho họ manh mối họ cần không.
Nó ở đây, Sam biết là nó. Họ chỉ chưa tìm ra thôi. Anh ngờ vực anh đã biết nó là cái gì bởi vì anh cảm thấy ruột gan mình quặn lại như thể anh đã bỏ lỡ cái gì đó. Anh không thể chỉ rõ nhưng nó ở đó, không sớm thì muộn, cái chuông sẽ rung lên thôi. Anh chỉ hi vọng nó sớm rung, trong vài phút tới chẳng hạn.
Tên này ghét phụ nữ. Hắn không giao thiệp với họ, không muốn làm việc với họ. Có thể có ghi chú nào trong đống file này về việc bị hàng xóm kêu ca, thậm chí là bị buộc tội quấy rối. Cái gì đó kiểu như sẽ nhảy ra khỏi tay họ ngay trong lần xem xét đầu tiên nhưng có lẽ chỉ kêu ca bằng lời và việc chịu trách nhiệm không thực sự được giải thích rõ ràng.
Hôm nay, không một ai, cả Jaine và T.J. đi làm. Họ vẫn ở cùng nhau dù họ đã chuyển từ nhà T.J. sang nhà Shelly, cùng với con chó nhỏ xpanhơn kêu ăng ẳng báo động nếu có bất cứ sự xâm nhập nào dù là con chim trong sân nhà hay ai đó đi đến. Anh đã sợ Jaine sẽ muốn ở nhà cả ngày khi hệ thống báo động của cô được thiết lập – dưới con mắt đại bàng của bà Kulavich, người chịu trách nhiệm giám hộ công việc thay cô hết sức nghiêm túc – vào ngày thứ bảy khi họ tham dự lễ tang Marci. Hệ thống báo động rất tốt nhưng nó không ngăn được kẻ quyết tâm giết người.
Nhưng Jaine không muốn ở một mình. Cô và T.J. bám vào nhau, choáng váng và sững sờ vì những gì xảy ra với bạn thân của mình. Giờ đây, không ai còn nghi ngờ cái List chính là nhân tố khởi đầu cho tội ác này và các phòng cảnh sát đã hợp lại cũng nhau thành nhóm đặc nhiệm, cùng kết hợp giải quyết các trường hợp này vì không có ai trong số họ sống trong cùng 1 vùng.
Các tổ chức truyền thông quốc gia tràn ngập câu chuyện “Ai đang giết hại Ladies of List?” Một phát thanh viên ngân nga. “Vùng Detroit đã bị sốc bởi những án mạng kinh hoàng, giết hại hai trong số những người phụ nữ là tác giả danh sách hài hước và gây nhiều tranh cãi về anh chàng Hoàn Hảo đã khiến cả nước ồn ào hai tuần trước.” Phóng viên lại kéo đến bên ngoài Hammerstead, đợi phỏng vấn bất cứ ai quen biết với hai nạn nhân. Đội đặc nhiệm đã sắp xếp để sao chép tất cả các cuộc phòng vấn mà phóng viên có thể làm trong trường hợp tên giết người muốn nhìn hắn trên truyền hình cả nước, mắt sưng húp khóc thương cho “những người bạn” của hắn. Phóng viên cũng kéo đến nhà Jaine nhưng rời đi khi họ phát hiện không có ai ở nhà. Anh nghĩ họ cũng sẽ đến nhà T.J. nên đó là lý do anh gọi Shelly và nói với cô rằng giữ Jaine và T.J. cả ngày với cô. Shelly vui mừng hơn là tuân mệnh. Anh ngờ rằng sẽ có những kẻ chõ mũi vào nói với mọi người những người họ biết và thậm chí sẽ tìm ra Shelly nhưng ít nhất hôm nay Jaine và T.J. sẽ không bị làm phiền.
Sam day day mắt. Anh mới ngủ có hai tiếng. Giấy tờ hôm qua là về hiện trường vụ giết người khác, một cậu bé tuổi teen. Họ nhanh chóng khoanh vùng và bắt giữ bạn trai cũ của bạn gái mới của cậu bé, giết người vì cậu bé đã nói nó ăn cứt và chết đi. Công việc giấy tờ tuy nhiên, luôn luôn là công việc chó đẻ. Bản báo cáo về dấu giày tìm thấy trong nhà Jaine ở đâu nhỉ? Tìm được câu trả lời luôn tốn nhiều thời gian. Anh tìm trên bàn mình nhưng không ai để lại nó khi anh vắng mặt. Có lẽ nó được dưa cho Bernsen vì họ luôn tham khảo chéo nhau trong tất cả các giấy tờ. Trước khi Luna chết, không phải ai cũng tin chắc là vụ đột nhập vào nhà Jaine có liên quan đến cái chết của Marci nhưng anh và Bernsen thì tin chắc. Bây giờ, tất nhiên, không còn ai nghi ngờ nữa. Anh gọi Roger. “Báo cáo về dấu giày đến chỗ cậu chưa?”
“Chưa thấy. Ý cậu là cậu chưa nhận được à?”
“Chưa. Phòng thí nghiệm chắc làm mất nó rồi. Tớ sẽ bắn vào họ yêu cầu khác.” Chết tiệt, anh nghĩ khi gác máy. Có một thứ họ không cần là sự trì hoãn. Có lẽ dấu giày đó không quan trọng nhưng có lẽ loại giày đó hiếm thấy và rất ít dùng để ai đó ở Hammerstead có thể nói, “Ồ, vâng, ai đó có một đôi. Chi trả cả gia tài cho họ.” Anh trở lại với đống file, gần như nản chí trong việc tìm ra điều gì đó. Nó ở đây, ngay trước mũi anh, anh biết. Tất cả những gì anh phải làm là chỉ ra nó.
Galan rời công ty sớm. Những sự kiện hôm qua khiến anh quá bàng hoàng và anh không thể tập trung được. Tất cả những gì anh muốn là đón T.J. từ nhà chị gái Jaine, mang cô về nhà để anh trông chừng cô được.
Anh không biết họ đã đánh mất quan hệ của mình thế nào. Không – anh biết, chính xác thế nào. Sự tán tỉnh vô tội với Xandrea Conaway ở công ty đã bắt đầu trở nên quan trọng và có lẽ nó chưa bao giờ là vô tội. Anh bắt đầu so sánh mọi thứ của T.J., mọi điều cô nói và làm, với Xandrea, người luôn ăn mặc chải chuốt và không bao giờ cằn nhằn, từ khi nào nhỉ?
Tất nhiên T.J. không ăn mặc chải chuốt ở nhà, anh nhận ra vậy. Cả anh cũng thế. Đó là nhưng gì thuộc về nhà, thư giãn và thấy thoải mái. Vậy sẽ ra sao nếu cô phàn nàn khi anh không đổ rác? Anh phàn nàn nếu cô vứt đồ trang điểm của mình lung tung khắp bàn trang điểm. Những người sống cùng nhau đôi khi cũng khiến người kia bực mình. Đó là một phần của việc kết hôn.
Anh đã yêu T.J. từ khi anh mới 14 tuổi. Làm thế nào anh lại quên mất hình ảnh đó và họ có cùng nhau những gì? Tại sao nó khién anh kinh hoàng khi nhận ra rằng tên giết người đang thực sự săn đuổi T.J. và bạn của cô và khiến anh nhận ra rằng nó sẽ giết chết cả anh nếu anh mất cô?
Anh không biết làm thế nào anh có thể bù đắp cho cô. Anh không biết liệu cô có cho anh làm thế không. Tuần vừa qua hay trước nữa, từ khi cô đoán ra anh đang mê đắm Xandrea, cô đã tách ra khỏi anh. Có lẽ cô tin rằng anh thực sự không chung thuỷ với cô mặc dù anh chưa bao giờ để mối quan hệ của anh và Xandrea vượt quá kiểm soát. Họ đã hôn nhau, đúng thế, nhưng không có gì hơn.
Anh thử tưởng tượng anh sẽ thấy thế nào nếu người đàn ông khác hôn T.J. và anh thấy dạ dày nôn nao. Có lẽ chỉ hôn thôi cũng không thể tha thứ được.
Anh sẽ quỳ gập người xuống trước cô nếu cô lại cười như thể anh là người quan trọng với cô như trước.
Chị của Jaine sống ở ngôi nhà lớn xây theo kiểu thuộc địa ở St. Clair Shores. Cửa gara ba đã hạ xuống nhưng chiếc xe tải màu đỏ hoành tráng của Sam Donovan thì vẫn đậu trên lối lái xe. Anh đỗ cạnh đó và đi theo lối đi vòng vèo dẫn đến hai cánh cửa trước. Anh bấm chuông và chờ đợi.
Donovan trả lời. Galan nhận thấy Sam vẫn đeo súng. Nếu anh có một cái, anh nghĩ, anh cũng có thể đeo nó dù có hợp pháp hay không.
“Họ thế nào?” anh hỏi nhẹ nhàng, bước vào trong. “Mệt mỏi và vẫn bị sốc. Shelly nói họ đã ngủ gần như cả ngày nên tôi đoán đêm qua họ không ngủ nhiều lắm.” Galan lắc đầu. “Họ ngồi và nói chuyện gần như cả đêm. Hài hước hật; họ không nói nhiều về tên con hoang đã gây ra việc đó hay Jaine đã suýt chết vào đêm hắn đột nhập vào nhà cô ấy. Họ chỉ nói về Luna và Marci.”
“Giống như mất hai người thân thiết trong gia đình. Sẽ mất một thời gian để họ có thể hồi phục lại.” Anh đề cập đến nỗi thương tiếc một cách cơ bản nhất; anh biết Jaine sẽ hồi phục bởi vì bản tính chọc ngoáy của cô sẽ không ngồi yên nhưng anh cũng biết nó có thể mất hàng tuần, thậm chí hàng tháng, bóng tối nỗi đau này mờ rời khỏi mắt cô. Trong ngôi nhà, mọi thứ như bình thường. Chồng Shelly, Al, đang xem ti vi. Đứa con gái tuổi teen, Stefanie đang ở tầng trên nghe điện thoại trong khi Nicholas 11 tuổi đang chơi game trên máy tính. Những người phụ nữ túm tụm trong bếp – tại sao luôn là bếp? – nói chuyện và uống sô đa ăn kiêng và ăn bất cứ cái gì Shelly có trong tay.
Sự tàn phá bởi nỗi tiếc thương bao quanh Jaine và T.J. nhưng mắt họ khô ráo. T.J. giật mình khi nhìn thấy chồng.
“Anh làm gì ở đây?” Cô không có vẻ gì vui mừng gặp anh cả.
“Anh muốn ở bên em,” anh trả lời. “Anh biết em mệt mỏi nên anh không muốn em phải đợi đến nửa đêm mới về nhà. Không nói đến việc Shelly và gia đình có thể sẽ đi ngủ sớm hơn thế nhiều.”
Shelly phẩy tay. “Đừng lo. Chúng tôi thường thức khuya khi bọn trẻ không phải đi học.”
“Thế còn phóng viên thì sao?” T.J. hỏi. “Chúng ta sẽ không được yên đâu nếu họ vẫn nhung nhúc quanh đó.”
“Tôi nghi ngờ họ sẽ đi loanh quanh mãi.” Sam nói. “Họ muốn phỏng vấn, đúng thế, nhưng họ có thể phỏng vấn những người khác. Có khả năng vì cô không ở nhà hôm nay nên họ sẽ gọi điện thay vì cắm trại quanh nhà cô.”
“Vậy thì tôi muốn về nhà,” T.J. nói và đứng dậy. Cô ôm Shelly. “Cảm ơn chị hàng triệu lần. Hôm nay chị là người bảo vệ cuộc sống.”
Shelly ôm lại. “Bất cứ lúc nào. Ngày mai lại quay lại nhé nếu em không muốn đi làm. Tất cả những điều em phải làm là đừng ở nhà một mình!”
“Cám ơn chị. Em rất mừng nhưng em nghĩ ngày mai em sẽ đi làm. Trở lại công việc hàng ngày sẽ giúp đầu óc em thư thái.”
Jaine nói. “Em nghĩ em và Sam cũng về nhà đây. Trông anh ấy kiệt sức cũng như em vậy.”
“Mai cậu có đi làm không?” T.J. hỏi. “Tớ không biết. Có thể. Tớ sẽ gọi và báo cho cậu biết.” “Trilby,” T.J. gọi và con chó nhảy lên, mắt sáng long lanh và toàn bộ người nó lúc lắc đầy nhiệt tình. “Đi nào, cô bé, về nhà thôi.”
Trilby sủa và chạy vội vàng quanh chân T.J. Galan cúi xuống vỗ về nó và nó liếm tay anh. “Xích của mày đâu rồi?” anh nỏi và nó vội vàng đi tìm. Trò hề của con chó này thường khiến T.J. cười nhưng đêm nay cố mấy cô cũng không cười được.
Trên đường về nhà, T.J. nhìn chằm chằm ra cửa sổ. “Anh không cần phải rời công ty sớm thế đâu,” cô nói. “Em khoẻ cả.”
“Anh muốn ở bên em,” anh nhắc lại, và thở sâu. Anh muốn nói chuyện này khi họ ở nhà hơn, khi mà anh có thể vòng tay quanh người cô nhưng có lẽ bây giờ là lúc thích hợp nhất. Ít nhất cô không bỏ đi được. “Anh xin lỗi,” anh nói dịu dàng.
Cô không liếc nhìn anh. “Vì sao?”
“Vì là một con lừa, một con lừa ngu ngốc. Anh yêu em nhiều hơn bất cứ thứ gì, bất cứ ai trên thế gian này và anh không thể chịu đựng được khi nghĩ anh sẽ mất em.”
“Thế bạn gái của anh thì sao?” cô khiến giọng nói mình như trẻ con, như thể anh chỉ là con gà trông choai không thể nhìn xa trông rộng.
Anh nhăn mặt. “Anh biết em không tin anh nhưng anh thề anh không ngu ngốc đến thế.”
“Vậy chính xác anh ngu ngốc thế nào rồi?”
Cô chưa bao giờ để anh trốn thoát bất cứ điều gì, anh nhớ lại. Thậm chí ngày học trung học, T.J. cũng sẽ ghim chặt anh lên tưởng nếu anh cô gắng lẩn tránh nói chuyện với cô bất cứ điều gì cô muốn biết.
Anh dán mắt xuống đường bởi vì anh sợ phải nhìn cô, anh nói. “Tán tỉnh vớ vẩn. Hôn vớ vẩn. Nhưng không có gì hơn thế. Chưa từng.”
“Thậm chí chưa sờ soạng nhau?” Giọng cô cho thấy cô không tin anh. “Chưa từng,” anh nhắc lại chắc chắn. “Anh… chết tiệt, T.J. điều đó không đúng và anh không có ý nói gì về mặt thể xác. Cô ấy không phải là em. Anh không biết nữa; có lẽ anh đã để cái tôi của mình lấn át, bởi vì anh hồ như thích sự hồi hộp nhưng nó đã sai và anh biết điều đó.”
“Vậy chính xác ai là ‘cô ấy’?” T.J. hỏi.
Anh cần lấy tất cả mọi gam dũng cảm trong mình mới nói ra được tên cô ấy bởi vì nói ra tên thật của một người phụ nữ sẽ cá nhân hoá chuyện này, khiến nó thành thật. “Xandrea Conaway.”
“Em đã từng gặp cô ấy chưa?”
Galan lắc đầu, và nhận ra cô vẫn không nhìn anh. “Không, anh không nghĩ vậy.”
“Xandrea,” cô nhắc lại. “Nghe như một loại nước uống hỗn hợp.” Anh biết rằng không nên nói gì tốt đẹp về Xandrea cả. Thay vì thế, anh nói “Anh yêu em. Hôm qua, khi em biết tin về Luna, anh nhận ra…” Giọng anh khàn khàn. Anh phải nuốt khan trước khi có thể nói tiếp. “Anh nhận ra em đang bị nguy hiểm, điểm đó như cú tát vào mặt anh.”
“Bị một tên sát nhân tâm thần săn đuổi là một kiểu thu hút chú ý,” cô nói giọng khô khốc.
“Ừm.” Anh quyết định không đề cập nữa và hỏi, “Liệu em có cho anh một cơ hội khác không?”
“Em không biết,” cô nói và tim anh đau nhói. “Em đã nói với anh rằng em không vội vã hay làm bất cứ điều gì quyết liệt và em sẽ không làm. Ngay lúc này sự chú ý của em đang vỡ ra từng mảnh nên em nghĩ chúng ta nên gác lại việc này một thời gian.” Được, anh nghĩ. Đó là một cú bạt và trượt nhưng anh chưa vung tay.
“Anh có thể ngủ cùng em không?”
“Ý anh là làm tình à?”
“Không. Ý anh là ngủ cùng em. Trên giường em. Anh cũng muốn làm tình với em nhưng nếu em không muốn, ít nhất em sẽ để anh ngủ cùng em chứ?”
Cô nghĩ về việc đó quá lâu đến nỗi anh bắt đầu cho rằng anh đã đập trượt quả bóng nữa. Cuối cùng cô nói, “Được.”
Anh thở phào nhẹ nhõm. Cô không đầy vẻ nhiệt tình nhưng cô không đá anh đi chỗ khác. Đó là một cơ hội. Họ đã cùng nhau nhiều năm và điều đó giữ họ lại với nhau khi những cặp đôi khác đã chia tay. Anh không thể mong trong một đêm, anh có thể xoá bỏ hết được mọi lỗi lầm anh đã làm trong hai năm qua.
Nhưng cô đã kiên nhẫn với anh nên anh sẽ không từ bỏ, dù cô có gắt gỏng thế nào và dù mất bao lâu để khiến cô tin anh yêu cô, đi chăng nữa. Điều quan trọng nhất là bảo vệ mạng sống cho cô thậm chí dù sao này cô có bước ra khỏi cuộc đời anh. Anh không biết anh có thể sống nổi nếu mất cô không nhưng anh biết rằng anh khổng thể nào chịu đựng việc phải chôn cất cô.
“Em mệt quá,” Jaine nói. “Chắc anh cũng kiệt sức rồi.”
“Anh đã phải uống cà phê cả ngày dài,” Sam trả lời. “Dù sao nó cũng làm giảm bớt sự choáng váng. Có muốn một cốc vào đêm sớm không?”
Cô ngáp. “Em không nghĩ em có lựa chọn. Em nghi ngờ em có thể thức nếu em cố.” Cô xoa xoa trán. “Em bị từng cơn nhức đầu cả ngày nay và tất cả thuốc em uống đều không có tác dụng.”
“Chết tiệt,” anh nói nhẹ nhàng. “Chúng ta còn chưa kết hôn mà em đã bị đau đầu rồi.”
Điều đó tạo nên một nụ cười mỏi mệt.
“Hôm nay, Shelly đã tuốt gươm xử lý một quả dưa chuột khổng lồ phải không?” Nụ cười tươi hơn một chút mặc dù vẫn đượm màu buồn bã. “Vâng. Mỗi khi bọn em nhắm mắt lại là chị ấy lại trát dưa chuột lên mắt bọn em. Em không biết nó có tác dụng không nhưng em thấy dễ chịu.” Cô dừng lại. “Hôm nay anh có tiến triển gì không?”
Anh cằn nhằn vẻ chán ghét. “Tất cả những gì anh làm là bơi đứng. Máy tính không cho ra điều gì cả nên Bernsen và anh phải xem xét tất cả các file để xem bọn anh có bỏ qua điều gì không. Em có nhớ ra có vụ quấy nhiễu nào hay vấn đề nào giữa hai đồng nghiệp không?”
“Em nhớ khi Sada White bắt quả tang chồng mình đang ve vãn Emily Hearst, họ đã cãi lộn ở bãi đỗ xe nhưng em nghi ngờ đó không phải đó là điều anh kiếm tìm.” Cô lại ngáp. “Quấy nhiễu hả? Em không nhớ được vụ nào. Bennett Trotter thì ngày nào cũng có thể bị tố cáo quấy rối tình dục hàng đàn nhưng em không nghĩ ai khác có. Và tóc lão ta màu tối.”
“Bọn anh không loại trừ những người tóc màu tối. Bọn anh không loại trừ ai cả. Marci có thể đã dính sợi tóc vàng của ai đó mà cô ấy chạm phải ở cửa hiệu tạp hoá. Hãy nói cho anh biết về Bennett Trotter.”
“Lão ta là đồ đần độn, luôn luôn nhận xét về những thứ lão thấy sexy nhưng lão là người duy nhất nghĩ chúng sexy. Chắc anh biết loại người kiểu đó.”
Anh biết. Anh tự hỏi liệu Bennett Trotter có chứng minh được mình ở đâu trong hai ngày đó không. “Có một số người mà không ai thích,” Jaine tiếp tục. “Quản lý của em, Ashford de Wynter là một người. Ông ta thực sự ghét cái List cho đến khi công ty quyết định kệ cho nó công khai thoải mái thì ông ta mới thôi.” Sam thêm Ashford de Wynter vào danh sách trong não của mình. “Còn ai nữa?”
“Em không biết tất cả. Để xem nào. Không ai giống Leah Street nhưng em không nghĩ nên tính cả cô ta.”
Tên này nghe rất quen. Một giây sau anh mới nhớ ra. “Cô ta là chúa đóng kịch”
“Và là chúa phiền phức nữa. Em mừng vì cô ta không cùng phòng em. Ngày nào T.J. cũng phải chịu đựng cô ta.”
“Còn ai ngoài Trotter và de Wynter không?”
“Không có ai nổi bật cả. Em nhớ có gã tên là Gary gì đó. Anh ta đã thực sự tức giận khi cái List phổ biến bởi vì một số phụ nữ đã chòng ghẹo anh ta về nó nhưng anh ta không tức tối gay gắt mà chỉ sưng sỉa thôi.”
“Em có thể tìm ra tên chính xác của anh ta không?”
“Có. Dominica Flores là một trong những phụ nữ đã châm chọc anh ta. Em sẽ gọi cho cô ấy sáng mai.”
Thật lạ là mọi thứ đã thay đổi biết bao, T.J. nghĩ vậy khi bước vào Hammerstead sáng hôm sau. Marci và Luna không còn ở đây. Họ sẽ không bao giờ ở đây nữa. Nếu khó có thể chấp nhận cái chết của Marci thì đối với cái chết của Luna, thực sự không thể chấp nhận. T.J. vẫn không thể lôi tâm trí ra khỏi điều đó. Luna quá tươi sáng và ngọt ngào, làm sao ai đó có thể muốn giết chết cô chỉ vì cái danh sách ngu ngốc đó?
Kẻ giết người đang ở đây, trong toà nhà này, cô nghĩ. Có thể cô bước qua hắn trong hành lang. Có thể đi làm không phải là hành động khôn ngoan nhất nhưng kỳ lạ là cô muốn ở đây vì hắn ở đây. Có thể hắn sẽ nói ra điều gì đó cho dù cô biết rằng có khả năng nó bị bỏ qua. Có thể cô sẽ nắm bắt được biểu hiện nào đó trên khuôn mặt – điều gì đó, bất cứ điều gì giúp họ tìm ra hắn là ai. Cô không phải là Sherlock Holmes nhưng cô cũng không ngu ngốc.
Jaine luôn là người dũng cảm nhất trong nhóm nhưng T.J. cho rằng cô cũng có thể liều lĩnh một chút. Đi làm hôm nay là liều lĩnh. Jaine không đến; cơn đau đầu hôm qua của cậu ấy chưa hết và cậu sẽ ở cùng Shelly thêm một ngày nữa, để được nuông chiều. T.J. phải thú nhận rằng cô tính ý nghĩ Galan lo lắng cho cô. Điều đó thật ngốc nghếch, thật chí là ngu si, đi làm khi cô biết rằng anh lo sợ điều đó nhưng đã quá lâu rồi, anh đã coi như sự quan tâm mãnh liệt hiện tại của anh sẽ làm dịu cảm giác tổn thương của cô. Anh đã làm cô ngạc nhiên đêm qua với những gì anh nói. Có lẽ họ có thể cùng nhau làm lại. Cô không muốn vội vàng chấp nhận lời xin lỗi của anh cũng như cô không vội vàng li dị khi cuộc hôn nhân của họ bắt đầu rạn nứt nhưng cô đã yêu anh và lần đầu tiên sau một quãng thời gian dài, cô nghĩ có thể anh cũng yêu cô.
Cũng như Luna và Shamal cuối cùng cùng giải quyết được sự khác biệt giữa họ, ngay trước khi cậu ấy bị giết. Cậu ấy đã có hai ngày hạnh phúc với anh ấy. Hai ngày, trong khi lẽ ra cậu ấy sẽ có cả một đời.
T.J. cảm thấy đổi nhiên lạnh giá. Liệu cô cũng chỉ có hai ngày với Galan để tiếp tục thoả ước mong manh giữa họ hay không? Không. Tên giết người sẽ không làm thế với cô theo cách đã làm với Marci và Luna. Cô không thể hình dung ra làm thế nào Luna để cho hắn vào nhà như cảnh sát nghĩ. Có lẽ hắn đã ở trong nhà, đợi cô. Sam nói họ không tìm thấy dấu hiệu đột nhật nào nhưng có lẽ hắn cạy khoá hay gì đó. Có lẽ làm sao đó hắn có chìa khoá trong tay. Nếu Galan không ở công ty khi cô về nhà chiều nay, cô nghĩ, cô sẽ không vào nhà một mình. Cô sẽ nhờ người hàng xóm vào nhà cùng cô. Cô có Trilby để thêm an toàn; không gì có thể vượt qua cô cún nhỏ đó. Giống cho xpanhơn rất bảo vệ gia đình chúng. Đôi khi tiếng sủa của nó có hơi phiền toái nhưng giờ đây T.J. biết ơn vì nó rất cảnh giác.
Leah Street nhìn lên ngạc nhiên khi T.J. đi vào văn phòng. “Tôi không nghĩ gặp cô hôm nay,” cô ta nói. T.J. giấu sự ngạc nhiên của mình. Quần áo Leah chưa bao giờ vừa mắt nhưng ít nhất cô ta ăn mặc rất chỉnh tề. Hôm nay trông cô ta như thế vừa nhặt nó lên khỏi nền nhà. Cô mặc váy và áo sơ mi nhưng cái váy bị lệch về một bên và hở ra cả viền váy lót. T.J. chưa từng thấy ai vẫn mặc váy lót khi họ không phải mặc, nhất là trong cái nóng mùa hè muộn này. Áo của Leah nhăn nhúm và có vết nhơ phía trước. Thậm chí tóc cô ta, bình thường không chê vào đâu được thì trông như thể cô ta chưa chải nó trước khi đi làm.
Nhận ra Leah đang nhìn cô ngóng đợi, T.J. kéo suy nghĩ trở lại với những gì vừa nói.
“Tôi nghĩ làm việc sẽ tốt hơn. Cô biết đấy, thói quen hàng ngày.”
“Thói quen.” Leah gật đầu như thể từ đó rất thâm thuý.
Thật kỳ lạ. Nhưng rồi, Leah luôn là kiểu nói trước khi nghĩ. Không có gì ấn tượng, chỉ là một chút hơi …khác người.
Từ những gì T.J. có thể ói, hôm nay Leah thực sự khác người, bận rộn với thế giới nhỏ bé riêng của mình. Cô ta ngân nga, giũa móng tay, trả lời vài cuộc gọi. Cô nói vừa phải, ít nhất, nếu nó không có hiệu quả lắm. “Tôi không biết, tôi sẽ quay lại sau,” dường như là câu nói thường ngày của cô.
Sau 9h một chút cô ta biến mất và quay lại 10 phút sau với những vết bẩn trên áo. Đi đến phía T.J., cô ta cúi xuống và thì thào. “Tôi gặp rắc rối với một ít hồ sơ. Cô giúp tôi di chuyển vài cái hộp được không?”
Hồ sơ gì? Hộp gì? Hầu như tất cả đều có trong máy tính. T.J. định hỏi cô ta đang nói về cái gì nhưng Leah ném một cái nhìn lén lút, xấu hổ khắp văn phòng như thể cô ta đang có khó khăn, không biết làm gì với đống hồ sơ và không muốn người khác biết. Sao lại là mình? T.J. nghĩ nhưng thở dài và nói, “Được thôi.” Cô theo sau Leah vào thang máy. “Hồ sơ đó ở đâu?” cô hỏi.
“Tầng dưới. Phòng lưu trữ.”
“Tôi không biết cái gì thực sự được lưu trữ trong phòng lưu trữ,” T.J. đùa nhưng hình như Leah không nhận biết dược. “Tất nhiên là có.” Cô ta nói, giọng hoang mang. Thang máy trống rỗng và họ không gặp ai ở hành lang tầng một nhưng không ngạc nhiên nếu vào thời điểm này buổi sáng. Mọi người ở trong văn phòng của họ, những con sâu máy tính có lẽ đang có cuộc chiến ném giấy và chưa đến giờ nghỉ uống cà phê buổi sáng khi mà mọi người bắt đầu đi loanh quanh nhiều hơn.
Họ đi vào một hành lang hẹp màu xanh đến buồn nôn và Leah mở cửa phòng dán chữ “Lưu trữ”, bước sang bên để T.J. vào trước cô. T.J. nhăn mũi lại vì mùi ẩm mốc và chua chua như thể chưa có ai vào đây khá lâu rồi. Nó cũng tối nữa.
“Công tắc đèn ở đâu nhỉ?” Cô hỏi, không bước vào trong. Có gì đó cứng đập vào lưng cô, đẩy mạnh cô vào trong căn tối nặng mùi. T.J. bò trên sàn bê tông thô nhám, da tay và đầu gối cô xước xát. Đột nhiên cô kinh hoàng nhận ra trong đầu và cô cố lăn sang bên cạnh và đứng lên khi một ống kim loại dài bay vù xuống.
Cô thét lên hoặc cô nghĩ rằng cô đã làm vậy. Cô không chắc bởi vì tim cô đập vang như sấm vào tai cô nên cô không nghe được gì nữa. Cô cố tóm lấy cái ống đó và vật lộn để tước đoạt nó. Nhưng Leah khoẻ, rất khoẻ và một cú đẩy mạnh làm T.J. ngã ra tiếp.
T.J nghe thấy tiếng gió lần nữa rồi tia lửa nổ tung trong đầu cô và cô không nghe được gì nữa.