Đọc truyện Một Triệu Lần Yêu Em – Chương 26: Dật Thương với cô là gì?
“Vậy… ngày mai tôi sẽ đến công ty Lãm Dật sao?” Gương mặt Khang Minh ửng đỏ, hơi thở không đều đặn ngước nhìn Nghiên Mịch, đôi mắt cậu sốt sắng: “Cảm ơn cô đã cho tôi một cơ hội, ca sĩ Nghiên Mịch! Tôi sẽ cố gắng hoàn thành tốt công việc trợ lý của cô.”
Nghiên Mịch nghiêng người, cô lắc đầu cười vui vẻ: “Không có gì đâu. Tôi là người phải cảm ơn cậu mới đúng. Từ trước đến giờ tôi luôn chịu đựng mọi thứ một mình, bây giờ có cậu làm trợ lý… tôi có thêm người san sẽ gánh nặng rồi.” Cô cảm thấy rất hạnh phúc vì điều này.
Chưa kịp để Khang Minh trả lời, Nghiên Mịch đã nói tiếp: “Cậu cũng đừng gọi tôi là ca sĩ Nghiên Mịch nữa, gọi tôi là Nghiên Mịch được rồi. Như thế sẽ thân thiết hơn đó.” Nãy giờ cô cũng thấy Khang Minh khách sáo quá, làm cho Nghiên Mịch không tự nhiên lắm.
Khang Minh còn chút bối rối, nhưng rồi cậu nở một nụ cười hòa nhã: “Được, Nghiên Mịch.”
Nghiên Mịch vô cùng hài lòng vì câu nói này, cô tìm trong túi quần chiếc điện thoại lướt xem màn hình, đã 10 giờ sáng rồi, mắt cô bỗng nheo lại vì thông báo hiện lên một tin tức mới. Bấm vào xem thử nó là gì. Nghiên Mịch ngạc nhiên: “Ca sĩ Phương Nghiên Mịch không hề bao nuôi trai, là một ảnh ghép vào cố tình bêu xấu cô ấy.” Cái gì cơ? Cô lại được ai đó giải oan rồi. Đây là một bài báo phủ nhận… cô thực sự… Nghiên Mịch đơ ra. Chuyện phủ nhận có phải là Dật Thương giúp cô không? Không ai khác ngoài anh có đủ quyền lực để làm điều này.
Khang Minh thấy Nghiên Mịch như người mất hồn, cậu gọi to tên cô: “Nghiên Mịch, cô sao vậy? Có chuyện gì xảy ra rồi hả?”
Giờ này Nghiên Mịch mới bình tĩnh, cô quên béng mất là mình đang ngồi cùng Khang Minh. Ngẩng đầu lên nhìn Khang Minh, Nghiên Mịch gượng đáp, giọng có gì đó lo lắng: “Tôi… tôi chợt nhớ ra tôi có việc phải đi. Ừm… bây giờ tôi về đây.” Nghiên Mịch đứng dậy, cô cầm chiếc mũ lưỡi trai đội lại đàng hoàng rồi mỉm cười: “Hẹn cậu ngày mai, Khang Minh. Cậu cứ đến tìm đạo diễn Lưu trước, làm quen với đoàn phim, tôi đảm bảo họ sẽ hoan nghênh cậu.”
“Được, tôi tiễn cô.” Khang Minh cũng xoay người rời khỏi ghế.
***
Nghiên Mịch ngay sau đó bắt taxi quay về công ty Lãm Dật. Chuyện này chắc hẳn Dật Thương đã giúp cô, bài báo xuất hiện được 5 tiếng đã được phủ nhận rồi, quả là cô đã nóng nảy mà trách nhầm Dật Thương. Anh cố gắng bảo vệ cô, cô còn làm anh buồn phiền. Nghiên Mịch cần tìm anh để cảm ơn anh.
Thoáng một cái, cô đã đứng trước văn phòng Hàn Tổng, cô cảm nhận được Dật Thương không ở trong đấy, Nghiên Mịch liếc sang bàn làm việc của trợ lý anh đặt bên ngoài. Vừa thấy khuôn mặt tò mò của Dương Phi ló ra thì Nghiên Mịch cất tiếng hỏi: “Dương Phi, tổng giám đốc không có ở trong văn phòng, cậu biết anh ấy đi đâu không?”
Dương Phi đang đánh máy thì nghe thấy lời cô, cậu ta phủ nhận ngay: “Chuyện này thì tôi xin lỗi cô, tôi cũng không biết Hàn Tổng đi đâu. À… Mới 1 tiếng trước Hàn Tổng bảo làm cái gì đó mờ ám… Tôi nghĩ giờ này chắc Hàn tổng về nhà rồi.” Ngừng một lát, cậu ta sờ vào chiếc điện thoại tiện lợi bên cạnh: “Cô có cần tôi gọi điện hỏi anh ấy không?”
Nghiên Mịch thở một hơi dài tiếc nuối, có lẽ thời gian của cô và Dật Thương lúc nào cũng không giao nhau được, cô cố gắng tươi cười mặc cho trong lòng tràn đầy sự thất vọng, nói với Dương Phi: “Thôi, không cần đâu. Cậu làm việc đi. Tôi về đây.” Nghiên Mịch cúi mặt xuống, cô xoay gót rời khỏi chỗ đó.
Dương Phi nhìn theo bóng lưng Nghiên Mịch một lát, cậu không để ý nữa mà chăm chú vào dự án hiện tại.
***
Nghiên Mịch lấy chìa khóa mở cửa biệt thự của mình, cô nhanh chóng vào trong và đóng cửa lại. Nghiên Mịch giờ đây rất mệt mỏi, cô cúi xuống mặc đôi dép trong nhà rồi chậm rãi tới phòng khách. Trong nhà cô hiện rất tối, cô không muốn bật điện, có thể bóng tối giúp lòng người bình yên một chút, nhưng đôi khi cũng làm cho họ cô đơn. Cửa sổ xung quanh đều bị che rèm làm phòng khách không có chút ánh sáng nào len vào được, Nghiên Mịch theo thói quen tự đến bàn ăn cầm bình thủy tinh rót nước ra và đặt lên môi uống một ngụm.
“Em về rồi à?” Giọng nói của đàn ông từ đằng sau vang lên rõ ràng khiến cho cô sặc cái thứ chất lỏng trong miệng. Cô nuốt nước bọt run rẩy đặt chiếc cốc thủy tinh xuống bàn và quay lưng nhìn.
Một khuôn mặt đàn ông với mái tóc màu đen hiện lên trước mắt cô. Xém nữa cô ngất vì tưởng đó là ma rồi. Nghiên Mịch nhìn kỹ hắn ta.
Trời ơi, Hàn Dật Thương. Sao anh ta lại ở trong nhà của cô vậy? Anh ta vào đây bằng cách nào chứ?
Nghiên Mịch hét lên: “Anh bị điên hả? Anh tính làm ma hù tôi sao?” Trong cái kiểu tình huống này, ai cũng sẽ bị dọa như cô thôi.
Dật Thương phì cười, anh bước tới gần cô, tay chạm vào bờ má đang ửng hồng kia: “Tôi muốn làm ma ám em cả đời đây. Em cho không?” Dường như thanh âm của anh có một chút dịu dàng.
Nghiên Mịch cúi mặt xuống, tim cô đập mạnh, anh ta lại nhắc đến cái chuyện ma quỷ vớ vẩn nữa rồi, cô thì không để ý mấy câu này chứa hàm ý này của anh, Nghiên Mịch quan sát Dật Thương thấy anh mặc trên mình một chiếc sơ mi trắng đơn giản, tò mò cô nói nhỏ: “Sao anh lại vào được đây? Tôi nhớ tôi khóa cửa rất cẩn thận.”
Dật Thương nhún vai một cái, anh bị mừng hụt rồi, còn tưởng sau khi anh nói cái câu chứa hàm ý kia cô sẽ tới và hôn anh một cái như trong phim. Đúng là đời và phim ngôn tình khác xa nhau, bây giờ tối mịt không thích hợp nữa, cái sự lãng mạn trong ảnh bị cô làm cho tan biến rồi, anh sải tay tới công tắc điện gần đó bật nó, đèn chùm sáng rực lên cả gian phòng. Dật Thương liếc qua cửa sổ: “Tôi trèo từ đó vào.”
Nghiên Mịch tròn mắt: “Hả? Anh nói, anh trèo? Anh… anh có bị sao không?” Chuyện này, đùa người chắc? Cửa sổ nhà cô cao lắm, nó ở tít trên tầng 2. Mới tưởng tượng thôi mà cô đã run lên.
Dật Thương gật đầu: “Phải, tôi ném dây thừng lên trèo. Giống như nam chính trong ngôn tình vậy, rất có điểm nhấn.” Rồi anh ngồi xuống ghế sofa: “Số tôi cũng thật may, lo cho em mà tâm tư bay bổng trên mây, suýt nữa tôi ngã chập mặt rồi. Phải cảm ơn ông trời có mắt, vì thấy tôi lương thiện và không nỡ để em mất đi một chồng tương lai đẹp trai như tôi đây nên mới phù hộ tôi sống sót.” Dật Thương nhìn Nghiên Mịch: “Em thấy đúng không?”
Sau khi nghe anh tuôn ra một tràng dài, Nghiên Mịch nhạt nhẽo nhếch môi cười: “Hahaha, vui quá ha.” Cô không biết chuyện này đáng cười chỗ nào.
Dật Thương gật đầu ngây thơ: “Đúng rồi, vui mà. Em cười như vậy tôi rất vui. Lần khác tôi sẽ trèo tiếp để em cười thêm nhé.” Anh có quá yêu thương cô rồi không?
“Anh có biết suýt nữa anh đi về thăm Diêm Vương rồi không? Còn cười sao!?” Nghiên Mịch bực mình, cô có vui đâu, anh làm cô lo chết đi. Còn dám nói sẽ trèo thêm lần nữa.
Hả? Cô vừa nói gì? Dật Thương ngẩng mặt lên. “Nghiên Mịch, em lo cho tôi sao? Em thực sự yêu tôi rồi?” Anh đứng dậy, mắt sáng lên.
“Yêu gì chứ, anh… anh đừng ảo tưởng… Anh mau về nhà đi!” Nghiên Mịch nói xong chạy luôn lên tầng 2, cô xấu hổ lắm. Sao anh ta lại nói vậy chứ…
Dật Thương đứng ở dưới nhìn cô, chợt không hiểu sao cô lại muốn đuổi anh về.
Nhưng cô đã đuổi, thì anh về thôi.