Một Triệu Lần Yêu Em

Chương 25: Tôi chính là người đàn ông đó


Đọc truyện Một Triệu Lần Yêu Em – Chương 25: Tôi chính là người đàn ông đó

Thừa Yên thong thã dựa lưng vào thành giường, mắt cô ta híp lại nhìn người đàn ông trước mặt, tay vuốt ve lọn tóc đang xõa trên bờ má mình, cất tiếng dịu dàng: “Anh yêu, cảm ơn anh vì vụ lần này. Nếu không có anh, tên Lương Thành đó sẽ không giúp em đăng báo rồi.”

Lý Thường Kiêu bước ra khỏi phòng tắm thì vội lấy một chiếc lược chải tóc, hắn mở miệng bằng một giọng trêu đùa: “Vậy nên…”

Lâm Thừa Yên chớp mi, cô ta quan sát biểu hiện trên khuôn mặt hắn ta.

Soạt.

Thường Kiêu đến phía Thừa Yên, cơ thể nặng đè cô ta xuống, nắm chặt lấy hai tay Thừa Yên không rời, hắn thủ thỉ vào tai cô ta: “Lần này như đã nói, chuyến hàng của anh có giá trị hàng tỷ USD giao hàng tại Quảng Châu Trung Quốc, nhưng lại không qua được sự giám sát của Bộ Trưởng Bộ Cảnh Sát Hàn Tường Vân, mạng lướt giám sát của bọn chúng rất nghiêm ngặt, tên Hàn Vân đó lại là chú của Hàn Dật Thương… em đã hiểu ý anh rồi chứ?” Hắn vừa lúc chạm vào phần dưới của Thừa Yên, khiến cô ta kêu lên một tiếng.

Thừa Yên nhìn Thường Kiêu chằm chằm, cô ta hơi chần chừ, cô ta biết cố ý thông đồng với tội phạm buôn ma túy là trái phép, nhưng tổ chức của Thường Kiêu là nơi làm ăn có máu mặt trong giới giang hồ, Thừa Yên cô ta một khi đụng vào thì không thoát ra được, cô ta miễn cưỡng hỏi: “Anh muốn tiếp cận với Hàn Dật Thương?”

Thường Kiêu nở một nụ cười quỷ dị, hắn bất chợt ngồi thẳng dậy, cầm một điếu thuốc châm lấy lửa mà hút, thở một hơi dài toàn khói thuốc: “Đúng vậy, anh sẽ lợi dụng hắn để giao được chuyến hàng. Em cũng nên giả vờ làm hòa với Phương Nghiên Mịch đi.”

Nói qua về tên Lý Thường Kiêu này, năm nay hắn 33 tuổi, là một Đại Ca xã hội đen chuyên buôn bán ma túy ngầm, mặt ngoài là làm giải trí, nhưng bên trong hắn chứa nhiều âm mưu xấu xa, đào tạo những tệ nạn xã hội nguy hiểm. Thừa Yên thừa biết hắn buôn ma túy nhưng còn dính đến hắn, hẳn cô ta muốn moi tiền thật nhiều và rút đi gọn lẹ. 

“Em biết rồi” Thừa Yên siết chặt tay, mùi thuốc lan vào mũi cô ta, trong lòng Thừa Yên bất giác có một sự lo lắng. Cô ta ngày càng đi xa rồi, nếu tiếp tục giúp cho Lý Thường Kiêu… có khi nào cô ta sẽ mất hết sự nghiệp, nhiều nhất là vào tù hay không?

***


“Tổng giám đốc, anh đi đâu vậy?” Dương Phi đang ngồi trong phòng bấm máy tính kiểm tra dữ liệu vài dự án, thấy Dật Thương mang sát khí đi ra ngoài thì cất tiếng hỏi.

Dật Thương liếc qua cậu ta, anh bỗng đặt một ngón tay lên môi làm động tác ra hiệu im lặng khiến Dương Phi đơ ra không hiểu gì. Dật Thương nhướng mày với Dương Phi trả lời ngắn gọn: “Tôi đi làm chuyện mờ ám.”

Dương Phi mở to mắt giữ nguyên tư thế, cậu ta bối rối nhìn bóng lưng Dật Thương rời đi mà băn khoăn trong lòng: “Hàn tổng… dạo này cư xử thật lạ. Còn muốn làm cái gì mà mờ ám…”

***

Nghiên Mịch cùng Khang Minh ngồi xuống ghế, hai người nhìn nhau từ từ nói chuyện, xung quanh quán rượu không còn một bóng khách nào nữa, Nghiên Mịch lúc này mới yên tâm “làm chính mình”, cô lộ liễu trước mặt Khang Minh và ông chủ quán. Khang Minh nhẫn nhịn chờ câu nói của Nghiên Mịch, cậu ta cúi mặt xuống đất không mở miệng nổi.

Khi Khang Minh quay lên nhìn Nghiên Mịch thì thấy cô đang chăm chú vào mình như “sinh vật lạ”, cậu ta hỏi nhỏ với ý tò mò: “Cô… sao vậy?”

Nghiên Mịch lắc đầu, rồi cô chống cằm đáp lại: “Anh là người của Dật Thương thuê đi theo tôi sao? Tôi thấy không giống.” Nghiên Mịch nhìn cậu ta nãy giờ rất lâu, chỉ cảm nhận cậu ta là một người “binh thường”.

Khang Minh không hiểu những gì cô nói, cậu ta nhăn mày: “Không có, Dật Thương… là ai vậy? Cô nói vậy là thế nào?”

Hóa ra suy đoán của Nghiên Mịch thật sự sai rồi. Nếu không phải người của Dật Thương thì cô cũng bó tay. Nghiên Mịch mỉm cười: “Chắc là tôi nhầm thôi. Cậu đã giúp tôi, tôi rất cảm kích. Cậu đang cần gì, nói với tôi đi, tôi sẽ giúp cậu, xem như trả ơn.”

Khang Minh tròn mắt nhìn Nghiên Mịch, cậu hơi sững người nhìn khuôn mặt vui vẻ của cô, lắp bắp: “Ưm… tôi…”

“Cậu cần tiền đúng không? Tôi rất sẵn lòng.” Chưa kịp để cậu ta nói, Nghiên Mịch đã đề xuất một ý.

Khang Minh lắc đầu lia lịa, cậu ta day day trán mình: “Thực ra, tôi là sinh viên mới ra trường… Tôi…”

Nghiên Mịch phì cười: “À, tôi hiểu rồi. Cậu cần việc làm sao?” Sau đó cô tiếp tục đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới, rất phù hợp tiêu chuẩn “của” cô.

Khang Minh cười gượng gạo: “Đúng vậy… tôi… nếu được, tôi muốn làm trợ lý của cô, có được không?”

Trợ lý ư? Thật trùng hợp. Nghiên Mịch cô đang cần một trợ lý, vừa hay cậu ta lại có lòng và cuồng cô như vậy.

Nghiên Mịch gật đầu: “Được, từ mai cậu là trợ lý của tôi”.

Khang Minh ngạc nhiên hết sức, không ngờ dễ dàng như thế. Cậu không tin được, hỏi lại cho chắc: “Cô nói thật sao?”


“Tôi chưa từng nói dối ai” Nghiên Mịch quả quyết.

“Ca sĩ Nghiên Mịch, cảm ơn cô!” Khang Minh bỗng đứng bật dậy, cậu ta vui vẻ như một đứa trẻ được mua bánh ăn, liên tục cúi đầu nói cảm ơn.

Nghiên Mịch bỗng mỉm cười: “Cậu là tiểu thụ đó hả?” Điểm này Khang Minh thực giống lời Nghiên Mịch miêu tả. Thụ… lòi.

Khang Minh đỏ mặt, cậu ta xua xua tay: “Không phải, tôi… tôi làm gì có. Tôi là trai thẳng.”

“Đùa cậu đấy.” 

Thế là hai người được dịp làm quen nhau, rất có duyên cô được một trợ lý mới vô cùng đáng yêu và trung thực. 

***

Dật Thương sau khi thông suốt thôi không trả thù Thừa Yên nữa, anh chọn cách đến gặp tên Lương Thành – người viết báo, đầu tiên dùng tiền mua chuộc là thượng sách, thứ hai là dùng uy quyền của anh làm lời đe dọa.

Cánh cửa mở ra, bộ mặt hiền từ của Lương Thành hiện lên trước mắt anh, Dật Thương nở một nụ cười: “Xin chào. Cậu là nhà báo Lương Thành?”

Lương Thành như nhận ra Dật Thương là ai, hắn vội đưa tay lịch sự: “Hàn tổng, nghe danh đã lâu. Mời vào trong.”

Dật Thương lắc đầu, anh bước lại gần Lương Thành nói nhỏ: “Không cần vào trong. Tôi tới vì vụ báo mới, ca sĩ Phương Nghiên Mịch bao nuôi trai.”

Lương Thành chợt có một linh cảm xấu, hắn lắp bắp: “Hàn tổng, cậu… muốn làm gì?”


Dật Thương vuốt ve bàn tay mình, không nhìn vào hắn: “Đơn giản thôi, phủ nhận tin tức ngay cho tôi.”

Lương Thành nheo mày: “Không được, cái này đúng sự thật. Hàn tổng, cậu làm khó tôi quá. Tôi là người viết báo có lương tâm, cậu cũng biết mà.”

Dật Thương đưa đôi mắt lạnh lẽo lườm hắn: “Không chịu?”

Lương Thành hơi phân vân, hắn tò mò: “Tại sao cậu muốn phủ nhận?”

Dật Thương hết nói nổi con người này. Mẹ nó, ông đây muốn thì phủ nhận chứ sao. Dật Thương hất mặt: “Nếu tôi nói người trong ảnh là tôi? Phải, tôi chính là người đàn ông của đó. Và tôi – Hàn tổng của Lãm Dật bị người khác bêu xấu là “trai bao”, cậu biết hậu quả rồi chứ…” Anh thở một hơi mạnh, từng lời sắc nhọn làm cho Lương Thành tái mặt.

“Cái này… thực sự… là cậu ư?”

“Đúng.”

Lương Thành không thể nào đắc tội với Hàn Gia lẫn Lãm Dật, đó là một công ty có tiếng, nếu động vào Dật Thương thì không xong rồi, cuối cùng hắn ta quyết định: “Tôi sẽ đăng bài phủ nhận.”

Dật Thương vỗ vỗ tay: “Tốt lắm”.

Phương Nghiên Mịch, tôi bảo vệ được em rồi. Trong lòng anh bỗng đắc ý, vui vẻ lạ thường. Không ngờ trong khoảnh khắc ngắn ngủi anh lại nghĩ ra “chiêu” này. Đúng là Hàn Dật Thương có khác.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.