Bạn đang đọc Một Trăm Kiểu Chết Của Gian Phi FULL – Chương 41: Sơ Hở Chồng Chất
Đương nhiên phải tra rõ rồi, không tra rõ thì làm sao tóm được tâm phúc của Quý phi?
Và hai phi tần đã tới không đúng lúc.
Nếu họ ở đây sớm thì vua có thể sẽ ít chút mắt lạnh nhìn Uyển quý phi.
Nhưng vì họ xuất hiện không đúng lúc như vậy, vua cứ nhìn Uyển quý phi hoài.
“Thần thiếp…!có chuyện cần báo cáo.” Nhâm thục nghi ít khi có cơ hội biểu hiện ở trước mặt vua, hôm nay được dịp tất nhiên vui mừng, muốn đem hết chuyện mình biết bao nhiêu nói ra.
“Có điều gì cứ nói đi.”
“Tạ bệ hạ.
Kỳ thật, việc này xác thực có tương quan đến lời đồn.
Lời đồn thế nào, thần thiếp cũng có nghe thấy.
Và cận tỳ (tên Nhàn Hạ) của thần thiếp có nghe nói lời đồn này bắt đầu từ Phong tiệp dư.”
Tô Hành chọn mi.
Nhâm thục nghi thấy thần sắc vua, thẳng lưng lên nói tiếp: “Lời đồn phần nhiều là vì Điền thị hồ ngôn loạn ngữ, mà lúc này mới bắt đầu truyền lưu cho thấy người nọ dụng tâm cực kỳ ác độc.
Trùng hợp thay, khi Điền thị còn sống, ít nhiều cũng có chút lui tới cùng Phong tiệp dư.
Rất có thể nàng đã tin những lời điên loạn đó, và vì thay Điền thị bất công, lời đồn bắt đầu từ nàng cũng có thể hiểu được…”
Lưu quý nhân: “Thần thiếp có ý khác.”
Một câu dẫn tới ánh mắt mọi người hướng về Lưu quý nhân.
Nhâm thục nghi thì lại kinh ngạc.
Lưu quý nhân đứng lên, hướng Đế Hậu khom người.
“Thục nghi tỷ tỷ tuy nói có lý, nhưng có một chuyện…!Hậu cung xưa nay không sạch sẽ, thần thiếp nghĩ Phong tiệp dư sẽ không ngu như thế, để lời đồn bắt nguồn từ cung của mình.”
Nhâm thục nghi cười, “Không biết Lưu quý nhân còn nhớ chuyện Liên thuận nghi?”
Lời vừa nói ra, Tô Hành có vẻ bất mãn.
Uyển quý phi lạnh lùng liếc Nhâm thục nghi, lại nhanh nhìn xem Tô Hành, thì thấy y không có bộc lộ gì.
Uyển quý phi: “Nhâm thục nghi, chuyện hôm nay đàm luận không liên quan đến chuyện khác.”
Nhâm thục nghi biết mình nói lỡ, ngượng ngùng cười, không nói gì nữa.
Nhắc tới Liên Khả Hân, Lưu quý nhân cũng không biết nên nói tiếp như thế nào.
Tiêu Quân Nhã cười nói, “Lưu quý nhân mau ngồi xuống đi.” Ai mà không biết nguyên do vì sao Liên Khả Hân bị giáng cấp? Nhâm thục nghi nói thế không phải là ám chỉ Phong tiệp dư vừa ăn cướp vừa la làng sao? Nhưng, nàng đánh giá sai tâm tư vị ấy rồi.
“Nếu chuyện bắt đầu từ Phong tiệp dư, vậy có thể bắt đầu điều tra từ đó.” Uyển quý phi trịnh trọng nói.
Nhưng trong lòng thì là tức tung phổi vì Nhâm thục nghi ngu ngốc, còn kém hơn cả Lưu Mộng Điệp.
Tiêu Quân Nhã: “Mặc dù bắt đầu từ Phong tiệp dư thật, nhưng trước khi có kết quả thì không được vu oan cho nàng ấy.”
Uyển quý phi: “Nương nương nói đúng.
Chúng thần thiếp chỉ nói những gì mình nhìn thấy, còn định đoạt thế nào thì do bệ hạ và nương nương quyết định.”
Có lẽ do nhắc tới Liên Khả Hân, Tô Hành không muốn dây dưa dài dòng.
Y xoa thái dương, còn chưa kịp nói thì Nhâm thục nghi:
“Còn một chuyện nữa…!Cũng là về hoàng hậu nương nương.
Hôm nay, thần thiếp nghe nói hoàng hậu nương nương xuất cung để về phủ Định Quốc công…!Thần thiếp thấy, nếu không có người tọc mạch thì tin này sẽ không xuất hiện- cho nên bệ hạ, nương nương, việc này không thể bỏ qua.”
“Oh? Hoàng hậu hôm nay không ở trong cung?” Tô Hành cười lạnh, tầm mắt nhìn Uyển quý phi, “Quả là buồn cười.
Hoàng hậu nghĩ thế nào?”
“Hôm nay là ngày huynh trưởng thần thiếp đại hôn, đại hỉ như thế, thần thiếp xin phép ngài xuất cung chẳng phải thoải mái hơn sao.”
Tô Hành đã không còn kiên nhẫn; Nhâm thục nghi không có mắt, ba bốn lần nói chuyện không liên quan rồi; y chán ngắt, vô vị nhìn Nhâm thục nghi.
“Biết rõ là lời đồn còn tin, trẫm thấy người như thế quá ngu muội.”
Nhâm thục nghi biến sắc…
“Muộn rồi, tất cả quay về cung hết đi.” Y áp chế cảm xúc, thần sắc như thường nói.
Uyển quý phi nghe vậy, hung ác liếc Nhâm thục nghi, và hơn hết là cảm thấy ghen ghét vì vua vẫn còn băn khoăn Liên Khả Hân.
Vua đã lên tiếng, tất cả chỉ phải nghe theo, ba người Uyển quý phi đứng dậy, hành lễ và cáo lui.
Chuyện lần này có thể nói là không có kết quả.
Nhìn người đi rồi, Tiêu Quân Nhã chậm rãi nói, “Thần thiếp thật đúng là không nên xuất cung.”
Tô Hành không thèm để ý nâng tay nàng lên, nâng mắt nở nụ cười, “Không cần để ý, nàng xuất cung là trẫm cho phép, dù bị lộ, không phải còn có trẫm sao?”
Tiêu Quân Nhã ngượng ngùng cười.
“Bệ hạ, thần thiếp phải bôi thuốc rồi.”
“Trẫm đi với nàng.”
Tiêu Quân Nhã lắc đầu, “Chiều rồi.
Cũng đến giờ ngài có việc.
Hơn nữa, về lời đồn, thần thiếp cũng cần suy nghĩ thêm.”
Tô Hành ôm vai nàng, “Hôm nay là đại hôn Quốc cữu, trẫm cũng muốn đi xem náo nhiệt đấy, nhưng kết quả là hoàng hậu đi một mình, để trẫm ngồi chờ.
Giờ nàng mới về, không định kể lại cho trẫm nghe náo nhiệt ấy sao?”
“Ngài lại chọc ghẹo thần thiếp; thần thiếp bí mật xuất cung mà, lộ diện người ta biết thì sao.
Thần thiếp chỉ là đi cửa sau gặp cha mẹ, xem xem chị dâu, không ngờ trì hoãn lâu như vậy.”
Tô Hành hôn nàng, nhận sai nói: “Đã biết, là trẫm không đúng.”
Tiêu Quân Nhã đỏ mặt cười, nhưng trong lòng là tính toán việc khác.
+
Sáng nay Uyển quý phi thỉnh an có vẻ yên tĩnh không ít.
Nhâm thục nghi cũng như thế.
Đêm qua còn không biết vì sao vua thay đổi sắc mặt với nàng, sáng nay nhờ có cận tỳ nói mới biết, mới hiểu vì mình phạm vào điều kị của vua: một là Liên Khả Hân; hai là Hoàng hậu, cái gì không nên nói nàng đều nói…
“Ngày hôm qua, nghe nói hoàng hậu nương nương xuất cung, thần thiếp nghe mà cười thật lâu.
Ôi, ai? Ai tung tin ngu ngốc như vậy hả?” Dung tu nghi che miệng cười.
“Nương nương, phải trị tội kẻ chủ mưu thôi, cứ như vậy không phải biện pháp a.”
Hiện giờ trong điện chỉ còn Dung tu nghi, Trầm quý cơ và Trần tần.
Dung tu nghi tự xưng thân cận Hoàng hậu, cho nên có thể nói cái gì đều nói.
“Tất nhiên.” Tiêu Quân Nhã cười nhìn Dung tu nghi; lại hỏi hai người còn lại, “Các nàng cảm thấy việc này có quan hệ đến Phong tiệp dư sao?”
Trầm quý cơ lắc đầu, “Thần thiếp thấy Phong tiệp dư không giống người như thế.”
“Phong tiệp dư tự biết mình đứng đầu sóng, mấy hôm nay rất thầm lặng.” Trần tần nói.
Dung tu nghi: “Đừng quên Liên thị.
Không phải cô ta vừa ăn cướp vừa la làng sao? Vì rửa sạch hiềm nghi mà dùng đá ở gần cung mình.”
Trầm quý cơ từ chối cho ý kiến, hơi nhíu mi.
Trần tần: “Việc Liên thị bị giáng cấp như thế tuy bệ hạ không nói rõ, nhưng trong cung người nào mà không biết nguyên do? Thứ cho muội muội kiến giải vụng về.
Nếu Phong tiệp dư dùng bài cũ, chẳng phải tự biến thành trò cười?” Trần tần quả thật không để Dung tu nghi – xuất thân cung nữ – vào mắt.
Dung tu nghi không có nghe ra Trần tần khinh khi; tiếp tục nói: “Trần tần muội muội tuy nói cũng có lý, nhưng nàng đừng quên lòng người khó dò.
Dù Liên thị đã dùng chiêu đó một lần rồi, cũng không mới mẻ gì.
Nhưng nói Phong tiệp dư ngụy trang, đưa mình lên đầu sóng, rồi chúng ta cứ tự nhiên nghĩ đến Liên thị, như thế hầu hết mọi người sẽ cho rằng Phong tiệp dư sẽ không ngốc dùng lại chiêu thức của Liên thị, tất nhiên cũng sẽ nghĩ Phong tiệp dư bị hãm hại.”
Trần tần nhíu mi, muốn phản bác…!
Hoàng hậu: “Đừng cãi nữa.
Tóm lại đều là người trong cung.
Trốn không thoát đâu.”
Ba người yên lặng, không nói gì nữa, chỉ có Trần tần hơi tức giận.
Tiêu Quân Nhã bị hai người kia cãi nhau mà đau đầu, nói nói mấy câu cho cả ba lui xuống.
Người ngoài đều đi hết rồi, Xuân Phân tiến lên, xoa bóp thái dương cho Hoàng hậu, nàng cản lại, Xuân Phân nhìn thấy vết phỏng chưa lành hẳn, thần sắc đột nhiên ảm vài đi.
“Làm sao vậy, ngươi cũng thấy tay bản cung xấu xí?”
“Nương nương, ngài đừng có đùa cái này, đắp thuốc mỗi ngày sẽ lại xinh đẹp như trước đây thôi.”
Tiêu Quân Nhã cười bỏ qua.
Nàng hỏi: “Có manh mối ai là người của Kỷ Thi Vân chưa?”
“…!Um…!Có một chút ạ.” Xuân Phân cắn môi.
“Hơn phân nửa là cung nữ mới vào cung ta.”
Tiêu Quân Nhã chọn mi, “Cung nữ mới?” Cung nữ mới vào biết nàng bí mật xuất cung???
“Những cung nữ đó tâm tính không bằng cung nhân cũ.
Với lại Như Ý gần đây phát giác có vài cung nữ nàng dạy có chút hành vi dị thường.
Tỷ như Liên Nhi trước đây – cung nữ của Chu Y – kết giao nhiều nhất với một đứa tên Hạ Nặc.
Tỷ như hiện tại, Như Ý hoài nghi một đứa tên là Thiên Nhi, không chừng là người của Uyển quý phi.”
“Như Ý sao…”
Xuân Phân gật đầu, “Nương nương, nô tỳ mấy ngày nay ở cùng Như Ý, cảm thấy nàng không giống như vẻ mặt không muốn cùng người thân cận của nàng.
Tuy là cận tỳ của bệ hạ, nhưng khi đến hầu nương nương, nô tỳ thấy nàng không có lui tới gì với cung nhân bên bệ hạ, cho dù có thì cũng là nghe theo ngài phân phó.
Chuyện lần này Như Ý cũng xuất không ít lực nữa.
Bây giờ nàng còn chủ động tìm nô tỳ nói về Thiên Nhi…!Nô tỳ thấy…!Như Ý…!Nương nương có thể thu về dùng.”
Tiêu Quân Nhã im lặng hồi lâu.
Nếu có thể thu Như Ý về dùng, nàng tất nhiên rất vui.
Nhưng Như Ý…!nàng có thể yên tâm mà dùng sao?.