Bạn đang đọc Một Trăm Kiểu Chết Của Gian Phi FULL – Chương 40: Lấy Đá Đập Chân
Khi Tiêu Quân Nhã tới điện Trường Sinh, Tô Hành mới thả lỏng.
Y kéo nàng và búng trán nàng, oán giận nói: “Chơi vui lắm đúng không! Bây giờ mới về; trẫm đáng ra nên đi cùng!”
Hành động thân mật của Tô Hành, đừng nói Tiêu Quân Nhã, cả Như Ý và Tôn Đắc Trung đều ngạc nhiên.
Tiêu Quân Nhã ôm trán lui ra sau, “Thần thiếp biết sai rồi, ngài đừng trách mà.”
“Mau thay quần áo, đi cùng trẫm về cung Phượng Tê.” Tô Hành nhìn nàng mặc y phục bình thường – kiểu cô gái chưa thành thân – mắt đột nhiên có ý cười.
Tiêu Quân Nhã vội dẫn Xuân Phân, Như Ý, và một cung nữ vào trong thay cung phục.
Phi Chân dâng lên một bộ cung trang màu đỏ, nói: “Nương nương hãy thay bộ này, cung Phượng Tê không đi được, đây là bộ ngài đã để lại điện Trường Sinh.”
Tiêu Quân Nhã cầm y phục, nhớ có lần nàng ngủ lại đây, khi thức dậy Tô Hành cho nàng bộ mới, vì thế bộ cũ này để ở đây.
Không ngờ y còn giữ.
“Nhanh, chúng ta không còn thời gian.” Tiêu Quân Nhã nhìn ba cung nữ nói.
“Dạ!”
Ba cung nữ nhanh chóng bắt đầu phục trang cho Hoàng hậu.
Riêng trang sức là Tiểu Toàn Tử lén lấy từ cung Phượng Tê, tuy không nhiều nhưng cũng đủ dùng.
Chỉnh chu xong, Đế Hậu hai người bãi giá cung Phượng Tê.
Cung Phượng Tê.
Uyển quý phi khí định thần nhàn ngồi uống trà, khẽ hướng mắt nhìn ngoài điện.
“Hoàng hậu nương nương và bệ hạ quả là phu thê tình thâm, bản cung thật không với được.”
Hương Lăng: “Không biết hôm nay hoàng hậu nương nương có trở về đây hay không.”
Thanh Trúc: “Nương nương, trời cũng muộn rồi, không biết hoàng hậu khi nào trở về, hay là ngài về cung trước.”
Uyển quý phi xem xem vòng tay mã não, “Bản cung hôm nay có chuyện muốn tìm hoàng hậu nương nương, không chậm trễ được.”
“Nương nương nếu không ngại thì có thể nói cho nô tỳ, khi hoàng hậu nương nương trở về nô tỳ sẽ bẩm báo lại.” Thanh Trúc cúi thấp đầu, cung kính nói.
Uyển quý phi nhìn Thanh Trúc, “Cung nữ bên cạnh hoàng hậu nghe nói đều là ngươi dạy dỗ? Dám làm chuyện như thế mà chỉ đuổi ra cung, thật tiện nghi cho nó quá.
Suy cho cùng, là hoàng hậu mềm lòng.”
Thanh Trúc trong lòng lộp bộp.
“Nương nương dạy bảo rất đúng, là nô tỳ thất trách.”
Đó là Uyển quý phi mắng Thanh Trúc quá phận.
Thanh Trúc lo lắng, ngóng trông Hoàng hậu có thể sớm trở về…!
Uyển quý phi: “Thế này đi, bản cung có một nha hoàn rất thông minh, hãy để nó đến điền vào chỗ nội thị cung nữ trống kia.”
“Nô tỳ thay hoàng hậu tạ ơn nương nương.
Nhưng chỗ đó đã có cung nữ bổ khuyết, chẳng qua là chưa thông báo Phủ Thượng Vụ.” Thanh Trúc cúi đầu trả lời.
“Oh? Xem ra là bản cung xen vào việc của người khác.” Uyển quý phi nhếch môi cười.
Thanh Trúc: “Nô tỳ không dám.” Nàng cúi thấp đầu, không để quý phi thấy biểu tình trên mặt.
Uyển quý phi lười nói, gảy gảy hộ chỉ ruby và cầm trà lên uống.
Trong điện yên tĩnh được một lát, Uyển quý phi bỗng cười.
“Ha, bản cung quên mất, hôm nay là ngày anh trai hoàng hậu đại hôn.
Nghĩ lại thì, hai tháng nay hoàng hậu chưa có gặp người nhà nhỉ.
Cứ tưởng hôm nay hoàng hậu xuất cung, ai ngờ là bồi bệ hạ, hmm…!Hoàng hậu cùng bệ hạ quan hệ tốt thật, bản cung rất hâm mộ a.”
Thanh Trúc mím môi, không biết nên trả lời như thế nào.
Uyển quý phi cười mỉa; cảm thấy đủ rồi, uống thêm một ngụm trà rồi chuẩn bị đi điện Trường Sinh, nhìn xem có phải hoàng hậu ở đó không.
Chỉ là còn chưa đứng lên thì có tiếng thông báo.
Uyển quý phi sững sờ một chút, rồi mới chỉnh áo, ra vẻ thản nhiên đứng lên đi nghênh đón.
Đế Hậu cùng nhau bước vào, Uyển quý phi nhìn hai người tay trong tay thì không khỏi chột dạ, nhưng ghen ghét ganh tị nhiều hơn.
Tiêu Quân Nhã ngồi cùng long liễn với Tô Hành, bị nằm tay từ lúc xuống long liễn, tuy biết là diễn cho người xem nhưng vẫn thấy rất không được tự nhiên.
Nếu hoàng hậu không hiền đúng như đồn đãi thì sao vua vẫn sủng nàng như thế? Tô Hành muốn lời đồn tự sụp đổ bằng hành động đó; nếu nàng nói không cảm kích thì là giả.
“Nghe nói ái phi đến cung Phượng Tê chờ hoàng hậu thương lượng à.
Chúng ta dùng bữa hơi lâu, không làm ái phi sốt ruột chứ?” Tô Hành cười ôn hòa nói.
Uyển quý phi không dự đoán được tình huống này; người của nàng ở cung Phượng Tê báo hoàng hậu quả thật xuất cung rồi, làm sao…!Làm sao bệ hạ lại nói hoàng hậu ở điện Trường Sinh? Nàng nghi hoặc đánh giá Tiêu Quân Nhã, nhìn thấy cung trang, trang sức, trang dung đúng quy tắc, không giống như hối hả mà làm ra…
“Bệ hạ nói đùa.
Vài ngày trước, Hương Lăng đến Cục Thượng Vụ thì nghe thái giám nói mùa hè chi tiêu nhiều, Hương Lăng trở về báo lại cho thần thiếp, thần thiếp cảm thấy không ổn cho nên đến đây thương nghị cùng hoàng hậu nương nương.”
Tiêu Quân Nhã: “Làm phiền muội muội lo lắng.
Việc này bản cung đã báo với bệ hạ, muội muội hãy yên tâm.”
Hãy nhìn xem người nhỏ hơn nàng ba tuổi mà gọi nàng muội muội một cách quen thuộc như thế!
Uyển quý phi cười nhìn Tiêu Quân Nhã, “Như thế sao.
Vậy thì thần thiếp yên tâm.” Cười bao nhiêu là hận bấy nhiêu.
Tô Hành cười nhìn hai người nói chuyện, thấy Tiêu Quân Nhã làm Hoàng hậu rất có khí phách, nếu đổi lại Kỷ Thi Vân thì y không chắc cô ta sẽ có loại khí phách này và sự lạnh nhạt đó…!Dù sao, cũng là biểu huynh muội, nhìn xem Kỷ Thi Vân lớn lên, y hiểu cô ta kha khá.
Còn một điều quan trọng nữa là, Kỷ Thi Vân rất đố kị.
Và Quý phi đã lấy đá đập chân mình.
Hiện trong cung đang đồn Hoàng hậu không hiền, nếu Uyển Quý phi bắt gặp Hoàng hậu không ở trong cung, lời đồn liền biến thành sự thật.
Vua biết rõ nội tình, nếu bênh vực Hoàng hậu thì cho thấy Hoàng hậu đã dùng mị hồ thuật mê hoặc tâm trí; ngược lại thì là Hoàng hậu mang tội khi quân phạm thượng, lừa dối thế gian.
Tương lai khả năng bị phế rất cao.
Cho nên việc này thế nào cũng là Tiêu Quân Nhã tổn hại.
Vì vậy Uyển Quý phi mới tràn đầy tự tin đến cung Phượng Tê.
Nhưng không ngờ Vua lại đứng bên Tiêu Quân Nhã đối phó nàng!
Uyển quý phi thấy ngực khó chịu.
Đế Hậu ngồi xuống, nàng cúi người nói: “Đúng lúc có bệ hạ ở đây, thần thiếp có chuyện muốn nói.”
Tô Hành nhìn nàng, tiếp nhận trà Như Ý đưa lên, “Nói đi.”
Uyển quý phi: “Vậy, bệ hạ và nương nương có lẽ đã nghe được lời đồn đó rồi.
Càng ngày nó càng khuếch đại mà không giảm, thật là đại sự.
Thần thiếp kính mong bệ hạ cùng nương nương mau quyết định, điều tra rõ việc này.”
Tiêu Quân Nhã: “Đúng là bản cung có nghe thấy.
Mà đang lúc anh trai bản cung đại hôn, bản cung cũng có sơ sẩy.
Vốn nghĩ chỉ là lời đồn, nhưng không ngờ nó càng ngày càng quá như thế.”
“Lời đồn hơn phân nửa là từ những gì Điền thị điên loạn nói.
Nó được truyền ra như vậy, thần thiếp nghĩ là có người cố ý.
Theo luật, tội này phải nghiêm trị để dập tắt lời đồn.
Nhưng vấn đề là nó nhằm vào hoàng hậu nương nương như thế…!Cho nên, thần thiếp nghĩ nên điều tra luôn cả hai việc.”
“Trẫm xác thực cũng có ý đó.” Tô Hành đưa trà trản cho Như Ý, nhìn Uyển quý phi cười, “Lời đồn này không thể thiếu người nội cung trợ giúp, vừa lúc nhân dịp phải mạnh mẽ nghiêm trị, giết một người răn trăm người.
Hai nàng thấy thế nào?”
Tiêu Quân Nhã tất nhiên không dị nghị.
Nhưng Uyển quý phi lại bị lời của vua và nụ cười kia làm chột dạ.
Là anh họ của nàng, một ánh mắt hay nụ cười, nàng có thể đoán được một chút.
Khóe mắt Tiêu Quân Nhã thấy Tô Hành cười, trong lòng nàng cười không ngừng.
Kỷ Thi Vân ơi Kỷ Thi Vân, khó cho ngươi là anh em họ với y, giờ thì bị y đe dọa rồi.
Tô Hành cũng đủ nhẫn tâm, tuy nói y sẽ không thật sự xuống tay nhưng sự đe dọa này cũng đủ làm cô ta sợ.
Uyển quý phi cười, gật đầu, “Tất nhiên.
Loại làm phát sinh khẩu nghiệt thị phi phải đáng bị nghiêm trị.”
Vương Phúc An vào báo, Nhâm thục nghi và Lưu quý nhân cầu kiến.
Tiêu Quân Nhã nhíu mày, liếc Uyển quý phi rồi lại nhìn Vương Phúc An: “Mau tuyên vào đi.”
“Hôm nay xác thực náo nhiệt.” Tô Hành cười xem Uyển quý phi, cuối cùng đem tầm mắt nhìn Tiêu Quân Nhã.
Dưới tay áo, Tiêu Quân Nhã giật giật áo Tô hành và nhìn y.
Tô Hành đáp lại nàng là một nụ cười an tâm hãy yên tâm.
Nhâm thục nghi, Lưu quý nhân vừa vào cửa thì nghe thấy vua nói như thế, hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau.
Hai người đi vào chính điện, cúi người, nói cát an.
Tô Hành: “Hai nàng đến đây làm gì?”
Nhâm thục nghi: “Hồi bệ hạ, hôm nay Lăng Vân tướng quân đại hôn, thần thiếp sợ hoàng hậu nương nương tịch mịch cho nên rủ Lưu quý nhân cùng đến.”
Lưu quý nhân cười gật đầu nhưng không nói gì.
Tiêu Quân Nhã cười, “Làm phiền hai nàng có phần này tâm, nhưng giờ này…!Hơi muộn.”
Tô Hành: “Các nàng tốt với hoàng hậu, trẫm thấy cũng vui.”
Nhâm thục nghi: “Hậu cung hài hòa, bệ hạ sẽ yên tâm lo triều chính.”
Hai ngươi sớm không tới, cố tình lúc này lại tới – nghĩ bệ hạ là ngốc sao!? Uyển quý phi nhìn Nhâm thục nghi một bộ kiều mỵ thì khinh miệt.
Ngược lại nhìn xem Lưu Quý nhân biết vâng lời thì hài lòng không ít.
Tiêu Quân Nhã phất tay, “Đều ngồi xuống đi.
Vừa rồi bản cung và bệ hạ và Uyển quý phi đang thương nghị về lời đồn trong cung, vừa lúc hai nàng cũng tới, vậy cùng nhau nói đi.”
Nhâm thục nghi: “Việc này quan hệ trọng đại, phải tra rõ.”
Lưu quý nhân dò xét Uyển quý phi ở đối diện, nói: “Thần thiếp nhất trí với Nhâm thục nghi.”.