Bạn đang đọc Một Thái Giám Xông Thiên Hạ – Chương 85: Đơn thuốc thần y.
Một Thái Giám Xông Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý
Chương 85: Đơn thuốc thần y.
Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm
Tống thần y vuốt ria mép của mình rồi nói:
-Cái này căn cứ vào kinh nghiệm nhiều năm qua của lão phu thì giải quyết rất đơn giản, nhưng không khỏi uất ức cho Trương phu nhân.
Tú Nương chợt cảm thấy vui vẻ, có phương pháp mà uất ức cho chính mình cũng không tính là gì, ánh mắt nhìn Tống thần y tràn đầy khát vọng, nàng nói:
– Tống thần y có phương thuốc gì cứ nói ra, thiếp thân có uất ức cũng không sao.
Tống thần y lẳng lặng nhìn Tú Nương, một lúc lâu sau nàng mới nói ra cái gọi là phương pháp của mình:
– Phương pháp kia rất đơn giản, hơn nữa cũng không tổn thương thân thể… ….
Tú Nương kêu lên:
– Nói đi.
Tống thần y ngẩng đầu lên nóc nhà nói:
– Phương pháp kia chính là cho ông chủ Trương nạp thêm vài tiểu thiếp!
Lời này vừa nói ra thì Tú Nương giống như nghe tiếng sấm sét giữa trời quang, chỉ khoảnh khắc đã bất động. Tống thần y lắc đầu, trong lòng tự nhủ phương pháp vừa rồi rất đơn giản nhưng một nữ nhân khó thể đơn giản đưa tướng công của mình cho người khác, dù là người dịu dàng, hiền lành, dù nói không quan tâm nhưng trong lòng cũng cực kỳ bất mãn. Tú Nương không nói nên lời, trong đầu hiện lên vài hình ảnh nữ nhân xinh đẹp, cuối cùng dừng lại trên mặt Tần Thường.
Tống thần y thở dài.
Tú Nương cuối cùng cũng ngẩng đầu, nàng kiên định nói:
– Chỉ có phương pháp này thôi sao?
Trong lòng Tú Nương chợt có chút kiên quyết.
Tống thần y nói:
– Đây là phương pháp hữu hiệu nhất, đơn giản nhất, không có di chứng. Kinh nghiệm nhiều năm qua nói cho lão phu biết đây là lựa chọn tốt nhất, nữ nhân luôn mạnh hơn nam nhân, dù ông chủ Trương có mạnh mẽ thế nào thì liên tục ra trận cũng sẽ phải đầu hàng.
Tú Nương không nói gì.
Tống thần y nhìn Tú Nương rồi nói:
– Nhưng đây chỉ là một khả năng mà thôi.
Trong mắt Tú Nương chợt lóe lên tinh quang, nàng nói:
– Như vậy là sao?
Khi mắt Tú Nương bùng lên tinh quang thì Tống thần y chợt cảm thấy một luồng áp lực khủng bố ép đến, vì vậy mà không tự giác được phải lui về phía sau, thiếu chút nữa đã rơi xuống ghế. Lão không biết có chuyện gì xảy ra, vì vậy mà cực kỳ lo lắng, không biết Tú Nương tiếp xúc thân mật nhiều ngày với Trương Hắc Ngưu, tinh khí trong cơ thể trao đổi qua lại, trong người cũng có một luồng chân khí của Trương Hắc Ngưu. Tuy chân khí không quá mạnh, hơn nữa cũng liên tục biến hóa theo cảm tình dao động của Tú Nương, nhưng khi nàng có cảm xúc cùng loại với Trương Hắc Ngưu thì sẽ phát ra uy áp tinh thần, chẳng qua uy lực còn rất kém. Tống thần y không biết điều này, vì vậy lão cảm thấy hết sức kỳ quái.
Tú Nương cũng không biết, không biết mình làm cho Tống thần y phải sợ hãi.
Tống thần y tiếp tục nói:
– Lão phu tuy không phải là người giang hồ nhưng y học và võ học tất nhiên có chỗ tương thông, trong võ học có câu nói luyện tinh hóa khí, đó chính là những võ giả công lực cao thâm có thể đưa lực sinh mạng dùng để đề cao chân khí. Vì vậy mà công lực của ông chủ Trương quá cao thâm, chân khí sẽ hùng hậu, tinh quan sẽ khóa lại, sẽ rất khó tiết thân. Hơn nữa nếu là vì nguyên nhân này, dù ông chủ Trương có tiết thân cũng khó có hạt giống để nữ tử mang thai.
Tú Nương chợt sinh ra tuyệt vọng, nàng nói:
– Vì vậy nên làm thế nào?
Tống thần y nói:
– Nói khó cũng không khó, nói dễ cũng không dễ, điều này cần phải xem hai bên phu thê có hiểu đạo lý trao đổi tinh khí hay không.
– Có ý gì?
Tú Nương dùng ánh mắt cổ quái nhìn Tống thần y, nàng không hiểu rõ ý của đối phương, nàng chỉ hiểu biết có hạn đối với những từ ngữ kia mà thôi.
Tống thần y nói:
– Điều này nói ra thì rất đơn giản, nhưng thao tác cụ thể là thế nào thì xin thứ cho lão phu khó thể nói ra. Lão phu dù sao cũng không phải là người trên giang hồ, chỉ có thể giúp Trương phu nhân điều phối vài loại thuốc làm cơ thể khỏe mạnh mà thôi.
Tú Nương khẽ gật đầu, mình cũng chỉ có thể thử phương pháp đầu tiên mà thôi, vì vậy nàng đứng lên nói:
– Đa tạ Tống thần y.
Tú Nương nói xong thì lấy ra vài khối bạc, Tống thần y cũng không khách khí, lão nhận bạc rồi viết ra vài phương thuốc cho nàng.
Tú Nương nhận lấy rồi nói:
– Tú Nương xin cáo từ, hôm nay xin đa tạ những gì Tống thần y đã chỉ giáo, nếu thành công, Tú Nương tất nhiên sẽ không quên những lời chỉ giáo của Tống thần y.
Tống thần y vội vàng nói:
– Không dám nhận, không dám nhận, điều này là nên làm. Trương phu nhân nên hỏi thăm lệnh phu về vấn đề trao đổi tinh khí giữa phu thê, nếu không biết thì có thể hỏi những thủ hạ cao thủ giang hồ của ông chủ Trương.
Tú Nương có vẻ rất vui vẻ, nàng nói với Tống thần y:
– Đa tạ.
Lúc này nàng mở cửa đi ra, sau đó tiện tay đưa phương thuốc cho nha hoàn, vài tên thân binh cũng tiến lên vây quanh. Mọi người được Tống thần y đưa ra ngoài cửa, nhà hoàn cũng đã lấy thuốc, sau đó Tú Nương đưa mọi người về Trương phủ.
Đường cái Hán Cô thành càng ngày càng tấp nập, có nhiều người giang hồ, có nhiều thương nhân bên ngoài đến làm cho kinh tế Hán Cô ngày càng tốt đẹp hẳn lên, dân chạy nạn về đây cũng ngày càng nhiều. Bây giờ vì có nhiều tiền mà Hán Cô thành có thể hấp thu được rất nhiều dân cư, không phải giống như những thành trì khác liều mạng chống lại dân chạy nạn, vì thế mà Hán Cô thành dần trở thành miền đất hứa của dân chạy nạn. Sau đại chiến thì Hán Cô thành cũng cần thêm nhân khẩu, chỉ lo lắng trong đám dân chạy loạn có thám tử các phương, nên công tác tuyển chọn cũng rất gian khổ.
Ban đầu dân chạy nạn được tập kết ngoài thành, trước tiên cung cấp thực vật nhất định sau đó dần dần đưa vào thành, kẻ cường tráng thì trực tiếp đưa vào trong quân. May mà phần lớn những phụ lão đều đã mất đi lúc đi đường, có thể đến Hán Cô thành vùng tây nam này chỉ có thể là nam nữ còn trẻ, mà nam chiếm đa số, mà phần lớn lại là lưu manh, bổ sung vào quân vì sợ đám người này ở ngoài gây rối.
So với những kẻ thành thật được bổ sung vào trong quân Hán Cô thành thì nhóm lưu manh chiếm đa số, nhưng dù sao mọi người cũng là dân chúng nghèo hèn, thiên tính vốn không quá xấu. Mặt khác còn có nhiều loại lưu manh thật sự, đám người này được bổ sung vào trong quân sơn tặc, nhưng số này tương đối ít. Những tên không thành thật thì bị đưa vào trong núi làm những công việc nặng nhọc, hoặc trực tiếp xử lý. Như vậy nhân số quân Hán Cô thành được đề cao, đạt đến quy mô tám ngàn người, điều này làm cho Sơn Vạn Trọng và Tống Bình Hòa cực kỳ vui sướng, Nguyệt Hổ cũng rất đắc ý. Tuy bây giơ thực lực của bọn họ khó thể nào so sánh với quân sơn tặc vài vạn người, nhưng lực lượng của bọn họ rõ ràng đang chậm rãi phát triển.
Khoảng thời gian này công tác của mọi người tương đối bận rộn.
Đám người Phong Linh Hương, Phong Linh Vũ cũng đều gia nhập vào bên trong, thậm chí ngay cả Nguyệt Như, Nguyệt Phong cũng bị bắt đi lính, tuy bọn họ cực kỳ mất hứng nhưng đứng trước mặt trưởng bối không có bất kỳ tác dụng nào. Liễu Thanh Vân, Liễu Thanh Yên, Triệu Cẩu Nhi bị giữ lại làm con tin, Vân Quan Nguyệt và Lí Thập Di thì cải biến bộ mặt của mình để làm chủ sự Vũ Viện, quản lý công tác ở Vũ Viện cho Trương Hắc Ngưu.
Vũ Viện phát triển hết sức thuận lợi, nhưng nhóm đệ tử ban đầu phần lớn là thương nhân hoặc con dân các quốc gia chung quanh, mặt khác còn có khá nhiều nhân sĩ giang hồ hiếu kỳ, nhưng khi nhân số càng tăng mạnh thì học viện dần dần mở rộng. Hơn nữa những võ học Trương Hắc Ngưu truyền thụ cũng nhanh chóng thấy được hiệu quả, lực ảnh hưởng của Vũ Viện càng được mở rộng. Vì vậy mà Vân Quan Nguyệt và Lí Thập Di hết sức quan tâm.
Một Vũ Viện to lớn lại dùng phương pháp dạy học như những lớp dạy văn, một hớp có mười đệ tử và một lão sư, Vân Quan Nguyệt cầm đầu nhóm lão sư, điều này làm hắn sinh ra cảm giác rất cổ quái. Nhưng điều này cũng dần thành quen, Vân Quan Nguyệt có thể nói là người được hoan nghênh nhất trong nội viện. Vũ Viện căn cứ vào căn cơ của đệ tử để phân biệt vài đẳng cấp, Vân Quan Nguyệt là lão sư ở đẳng cấp cao nhất, người học không nhiều nhưng đều là võ giả trẻ tuổi có kinh nghiệm nhất định, lớn tuổi nhất chính là đại hán râu rậm báo danh đầu tiên, mà tích cực nhất cũng chính là đại hán kia.
Võ học được truyền thụ trong nội viện Vũ Viện phần lớn được Tống Bình Hòa đặt tên, vì vậy mà không khỏi có thiên hướng mang sắc thái quân đội. Ví dụ như truyền thụ một bộ đao pháp tiêu chuẩn trung cấp, đây là một bộ đao pháp không quá hùng mạnh đối với giang hồ, nhưng đôi với người bình thường thì đây là một bộ võ học khó thể tiếp xúc. Đại hán râu rậm học rất hưng phấn, liên tục đề xuất các vấn đề với Vân Quan Nguyệt, mà Vân Quan Nguyệt cũng cảm nhận được sự sung sướng khi làm lão sư, tuy tên đệ tử này có bộ dạng hơi xấu nhưng không thể không nói đến sự cần cù cố gắng. Nếu hắn thấy tên này sớm vài chục năm thì có thể chỉ bảo thật tốt, để đệ tử trở thành cao thủ chân chính, nhưng bây giờ tối đa cũng chỉ đến mức độ nhị lưu mà thôi.
Vân Quan Nguyệt đã cải biến hình dạng của mình, cũng sửa tên, lại dùng họ Trương của Trương Hắc Ngưu, tên là họ của mình, gọi là Trương Vân. Lí Thập Di cũng giống như vậy, tuy khá kỳ quái nhưng đối với bọn họ cũng không có vấn đề gì.
– Đây là “Bình Tặc Bát Pháp*”, là võ học trong quân đội, cực kỳ chú trọng khí thế, chiêu pháp đơn giản mà trực tiếp, nhưng lại là đao pháp cực kỳ hữu hiệu trên chiến trường.
Vân Quan Nguyệt giảng giải về bộ đao pháp “Bình Tặc Bát Pháp”:
– Trên chiến trường không giống chém giết trên giang hồ, không có thời gian, người với người đối diện với nhau, một đao chém xuống thì ta chết ngươi sống.
– Lão sư Trương, những gì người nói ta hiểu, nhưng khí thế đó là gì?
Tên đại hán kia không hiểu rõ, Vân Quan Nguyệt mỉm cười, cũng không nói nhiều, hai mắt xiết chặt, bên trong lóe lên thần quang, y phục không gió mà bay. Một luồng sóng không khí phóng về phía tên đại hán, đám học viên còn lại cũng cảm thấy cổ họng mình giống như bị kiếm sắc xỏ qua, vì vậy mà không tự chủ được phải lui về phía sau. Trong lớp học chợt rối loạn, tên đại hán đứng mũi chịu sào cảm thấy mình giống như bị vạn kiếm xuyên tim, máu huyết trong cơ thể chợt tán loạn, hắn nhảy dựng ra phía sau làm ngã vài học viên đứng sau lưng.
Vân Quan Nguyệt mỉm cười, hắn nói với mọi người:
– Đây là khí thế.
Vân Quan Nguyệt nói xong thì thu chân khí lại, mọi người cảm thấy áp lực khủng bố biến mất, vì vậy mới có cơ hội thở dốc. Võ công của Vân Quan Nguyệt đã đến tiêu chuẩn đỉnh cấp, tùy tiện bày ra khí thế cũng không phải đám người này có thể chịu đựng được.
– Hù chết ta.
Đại hán kia vỗ vào lồng ngực của mình, trong mắt hắn chợt bùng ra cái nhìn sùng kính giống như những học viên khác:
– Trương lão sư, vừa rồi thiếu chút nữa đã hù chết con.
truyện từ
Mọi người cũng bắt đầu nghị luận ồn ào.
Vân Quan Nguyệt chợt cười ha hả nói:
– Cái gọi là khí thế chính là sự kiên trì, người kiên định sẽ thắng kẻ yếu mềm, chỉ là một thắng lợi về khí thế và tinh thần, các vị đang ngồi đây hoàn toàn có thể hiểu.
– Như vậy phải so sánh xem ai hung ác hơn có phải không?
Đại hán kia chợt bừng tỉnh.
– Cũng có thể nói như vậy.
Vân Quan Nguyệt nói.
– Thiên Cửu Xích con đã hiểu.
Đại hán kia chợt kêu lên, trong mắt có thêm cái nhìn kiên trì. Bây giờ trong Hán Cô thành không biết Thiên Cửu Xích này là nhân vật thế nào, nhưng sau này đây lại là một trong những đệ tử thanh danh vang dội nhất của Vân Quan Nguyệt.