Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 84: Tú Nương hỏi thuốc.


Bạn đang đọc Một Thái Giám Xông Thiên Hạ – Chương 84: Tú Nương hỏi thuốc.


Một Thái Giám Xông Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý

Chương 84: Tú Nương hỏi thuốc.

Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm


Việc phát triển sau này của Vũ Viện tạm thời không đề cập đến, những ngày nay Tú Nương rất buồn rầu, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần có chút lo lắng, nhưng chỉ khi không có người mới bộc lộ ra, những khoảng thời gian khác đều bảo trì vẻ mặt với nụ cười vui sướng. Hôm nay nàng không cùng đi luyện võ với ba người Tiểu Thanh, điều này làm Tiểu Thanh rất vui sướng. Tú Nương đưa vài nha hoàn và thân binh ra khỏi Trương phủ, cũng không biết đi về phương nào.

Tú Nương vốn muốn đi một mình nhưng bây giờ Hán Cô thành rồng rắn lẫn lộn, thật sự không quá an toàn, tất cả nhân vật trọng yếu đều phải có thân binh theo sau. Nàng là phu nhân của Trương Hắc Ngưu, tất nhiên cũng là nhân vật quan trọng, vì vậy mà những thân vệ theo sau đều phải được chọn lựa kỹ càng. Tuy vũ lực của mỗi cá nhân còn kém Tống Bình Hòa nhưng lại am hiểu thuật hợp kích, tuy không chịu nổi khi gặp phải cao thủ thật sự nhưng ít nhất cũng kiên trì được một khoảng thời gian để phát tín hiệu cầu cứu.

Tú Nương đưa theo vài người đi xuyên qua Hán Cô thành quen thuộc, sau đó đi đến một y quán, cuối cùng nàng nó với đám người sau lưng:
– Các ngươi ở đây chờ, ta vào một lúc thôi.

Đám thân vệ sau lưng lại lắc đầu, dù là khi Tú Nương đi vệ sinh cũng nhất định phải có vài nha hoàn cùng đi theo, đừng nói là bây giờ tiến vào một y quán không quá an toàn. Đám thân vệ này đều là tinh nhuệ sơn tặc, bọn họ nhận lệnh từ chính Hậu Bạch Y, tất nhiên không dám vi phạm.

Tú Nương xạm mặt nói:
– Đã bảo ở ngoài chờ thì cứ chờ là được, nếu có đắc tội với Hậu huynh đệ thì tất nhiên có phu nhân ta gánh chịu.

Một thân binh trả lời:
– Phu nhân không biết đấy thôi, đại thủ lĩnh hạ lệnh rất nghiêm, thuộc hạ không dám cãi lệnh.

Tú Nương có chút do dự, khoảng thời gian này nàng đã từ miệng người ngoài mà biết được những sự tích kinh người về Hậu Bạch Y, thầm nghĩ Hậu Bạch Y như vậy thì nàng không nên để bọn họ chôn vùi tính mạng vì mình, nhưng việc của nàng không tiện cho người thứ ba biết rõ, nàng nói:
– Chút nữa bổn phu nhân sẽ mật đàm vài chuyện với Tống thần y, các người ở ngoài cửa xem xét, nhưng không được đi vào.

Tên thân binh cầm đầu chính là thủ hạ của Hậu Bạch Y, cũng là người giỏi nhìn mặt nói chuyện, hắn biết Tú Nương có ý nghĩ của mình, thầm nghĩ phu nhân đã nhượng bộ, mình cũng không nên quá cổ hủ, hắn nói:
– Thuộc hạ nghe lệnh.

Tú Nương đi vào trong y quán, một tiểu nhị tiến lên đón chào giống như có quen Tú Nương:

– Thì ra là Trương phu nhân đến, mời…Không biết đến xem bệnh hay bốc thuốc?

Tiểu nhị này cũng là thổ địa Hán Cô thành, hắn nhận ra Tú Nương. Lúc này vài tên thân binh tùy ý đứng bốn phía tạo nên mọt vòng tròn nhỏ bao quanh Tú Nương, ngăn cách tất cả những người khác với nàng.

Y quán có diện tích không lớn nhưng bên trong khá chằng chịt, thùng, tủ, ghế, bàn…Khá nhiều thứ, chung quanh có vài người bốc thuốc xem bệnh, cũng coi như làm ăn khá tốt. Khi thấy Tú Nương đến thì có không ít người đứng lên chào hỏi, Tú Nương đáp lễ từng người, Hán Cô thành không lớn, hơn nữa Tú Nương lại mở quán ăn, tất nhiên sẽ quen biết khá nhiều người.

Lúc này Tú Nương nói với tên tiểu nhị:
– Tống thần y có ở bên trong không?

Hán Cô thành là vùng xa xôi, nào có thần y, chỉ là chủ nhân y quán này có y thuật khá giỏi, nhân phẩm lại tốt nên được mọi người gọi là thần y. Tiểu nhị trả lời:
– Có, có, sư phụ đang nghiên cứu trong phòng, nếu Trương phu nhân muốn gặp, tiểu nhân có thể dẫn đường.

– Làm phiền rồi.
Tú Nương khẽ gật đầu, trong y quán này phần lớn đều là học đồ, tiểu nhị cũng là đệ tử của chủ nhân y quán, đến khi đủ tri thức mới được ra ngoài lập quán riêng. Tiểu nhị cũng là kẻ khôn khéo, biết rõ thân phận Tú Nương không còn như xưa, sau lưng có nha hoàn và thân vệ đi theo, đã là người giàu to, cần phải cẩn thận hầu hạ, hắn nói:
– Mời!

Mọi người đi xuyên qua tiền đường, đi vào trong hậu viện, một khoảng sân lớn với rất nhiều dược liệu được nghiền nát phơi nắng, mùi thuốc bay vào miệng mũi mọi người, điều này không khỏi làm cho người ta khó chịu. Tú Nương che mũi của mình, tên tiểu nhị cười cười nói:
– Những mùi vị này đều rất khó ngửi nhưng nếu quen rồi thì không sao, nhìn thì như vậy nhưng đến lúc cần đều có thể cứu người.

Tú Nương khẽ gật đầu.

Phía sau có rất nhiều phòng, Tống thần y ở trong một gian phòng lớn nhất. Tiểu nhị trực tiếp đi vào bên trong, không bao lâu sau Tống thần y đã ra đón. Người này hơn sáu mươi, bộ dạng có hơi lôi thôi nhưng ánh mắt sáng ngời có thần, thân thể cường tráng, xem ra bình thường bảo dưỡng khá tốt. Khi thấy Tú Nương đến thì lão nói:
– Trương phu nhân sao lại tự mình đến đây? Có chuyện gì chỉ cần cho vời một tiếng, tiểu lão nhân sẽ đến thượng phủ, cần gì phải làm phiền đại giá… ….

Tú Nương cười cười nói:
– Điều này cũng không có gì, ngày trước Tú Nương cũng đến thế này. Tống thần y đức cao vọng trọng, tất nhiên Tú Nương phải đích thân đến bái phỏng.

Tống thần y lắc đầu nói:
– Bây giờ không còn như xưa, Trương huynh đệ đã là người đứng đầu Hán Cô thành, tất nhiên nước lên thuyền lên, phu nhân xuất môn cũng không khỏi có chút khó khăn, nên cẩn thận là hơn. Lúc này phu thê hai người là người chủ kiến Hán Cô thành, không nên chủ quan.


Tống thần y nói những lời như vậy lại làm cho đám thân binh theo sau Tú Nương khẽ gật đầu.

Tú Nương cười nói:
– Hôm nay đến đây có vài lời muốn thỉnh giáo Tống thần y.

Tống thần y gật đầu nói:
– Vào phòng rồi nói, nhưng bên trong có mùi vị khó nghe, không biết phu nhân có chịu được không?

Tú Nương nói:
– Có gì mà không được, mời Tống thần y.

Tú Nương nói xong thì đảo mắt nhìn đám thân vệ, bọn họ lập tức tản ra bao quanh gian phòng, đám nha hoàn thì đứng sau cửa.

Tống thần y lại dặn dò một câu;
– Sau này có gì cần đến Tống mỗ xin cứ nói một câu, không cần tự mình đến đây.

Tú Nương nói:
– Tống thần y quá khách khí rồi.

Hai người vào phòng, tiểu nhị khép cửa và đi ra tiền đường.

Gian phòng kia không những là phòng ngủ của Tống thần y, hơn nữa còn là phòng nghiên cứu thuốc, là nơi dọn thảo dược. Bên trong diện tích rất lớn nhưng khá sạch sẽ, vì có quá nhiều thứ nên không gian còn lại là khá nhỏ, Tống thần y thích uống trà, trên bàn có sẵn trà cụ, lúc này khách quý đến, lão lập tức pha một bình mới nhưng bị Tú Nương cản lại:
– Như vậy là được, Tống thần y không cần khách khí.

Tú Nương tự mình rót một ly trà nguội.

Tống thần y thu dọn vài thứ trên bàn, sau đó hỏi:

– Trương phu nhân đến không biết có gì quan trọng? Không biết lão phu giúp được gì?

Tú Nương có chút do dự, coi như khó nói nên lời.

Tống thần y là người nhìn mặt mà nói chuyện, lão nói:
– Trương phu nhân hành động vững vàng, hô hấp bình thản, biểu cảm không kiêu căng nóng nảy, đến gặp lão phu cũng không sốt ruột, có lẽ không phải vì người trong phủ mà đến tìm. Trương phu nhân lại rất khỏe mạnh, lại càng không giống người có bệnh, nhưng vẻ mặt có hơi sầu lo, có lẽ có gì cần thỉnh giáo. Trương phu nhân không cần quá quan tâm, có câu nói thầy thuốc như cha mẹ, lão phu làm nghề này vài chục năm, đã chữa nhiều chứng bệnh, Trương phu nhân không cần băn khoăn.

Vẻ mặt Tú Nương tốt lên một chút, sau khi được Tống thần y khuyên bảo thì cuối cùng nói:
– Không biết Tống thần y có kinh nghiệm với chuyện sinh hài tử hay không?

Trên mặt Tú Nương chợt bùng lên hồng quang, nàng xấu hổ khẽ nhắm mắt nhưng khóe mắt vẫn có cái nhìn chăm chú vào Tống thần y. Tống thần y đang uống nước chợt phụt một tiếng, thiếu chút nữa nước trong miệng phun lên người Tú Nương.

Tú Nương nói:
– Tống thần y sao lại kinh ngạc như vậy?

– Điều này… ….
Vẻ mặt già nua của Tống thần y chợt biến đổi, lão nói:
– Trương phu nhân nhắc đến vấn đề này làm lão phu không thích ứng, điều này…Điều này…Trương phu nhân nói đến vấn đề sinh hài tử phải không?

Tú Nương đỏ mặt nói:
– Đúng vậy, thiếp thân và tướng công thành thân cũng đã lâu nhưng vì sao bụng lại không có phản ứng gì?

Thật ra Tú Nương và Trương Hắc Ngưu cũng không chính thức thành thân nhưng lại tự xưng là phu thê trước mặt người khác, nếu nói như vậy thì khoảng thời gian hai người hoan hảo thật sự không quá lâu.

Nhưng vì Tú Nương có kinh nghiệm Tiểu Thanh nên thấy bụng mình không có động tĩnh và cảm thấy khác thường. Tống thần y giật mình hiểu ra phản ứng của Tú Nương, lão nói:
– Tuy lão phu không có nghiên cứu nhiều lắm về phụ khoa nhưng vẫn biết một chút, Trương phu nhân đưa tay ra, lão phu sẽ bắt mạch xem thế nào.

Tú Nương gật đầu, nàng đưa cánh tay như măng đến trước mặt Tống thần y, mà Tống thần y cũng đặt hai ngón tay lên mạch trên tay Tú Nương, lẳng lặng xem xét.

Tống thần y nói:
– Trương phu nhân rất vững vàng, âm khí mười phần, thân thể không có vấn đề gì.

Tú Nương vốn lo lắng mình có vấn đề, bây giờ nàng lại yên tâm:
– Tống thần y, thiếp thân không có vấn đề, chẳng lẽ là tướng công?


Tống thần y lắc đầu nói:
– Lão phu dù chưa xem mạch cho ông chủ Trương, nhưng lại thấy dương khí tràn đầy, có thể thấy không có vấn đề.

Tú Nương kỳ quái hỏi:
– Vậy rốt cuộc cái gì có vấn đề?

Tống thần y nói:
-Điều này…Chuyện phòng the giữa Trương phu nhân và ông chủ Trương có hài hòa hay không?

Tú Nương chợt đỏ hồng từ bàn chân trở lên, nàng ngượng ngùng nói:
– Huynh ấy dũng mãnh vô cùng.

Tống thần y thầm nghĩ chỉ cần có mắt cũng thấy rõ, với khổ người của Trương Hắc Ngưu thì nói không dũng mãnh sẽ chẳng ai tin. Nhưng Tống thần y lắc đầu nói:
– Không phải điều này, ý lão phu hỏi ông chủ Trương duy trì được bao lâu mới tiết thân?

Tú Nương chấn động, Trương Hắc Ngưu dũng mãnh phi thường, mỗi tối mình tiết thân nhiều lần nhưng chính hắn lại không. Lúc này Tống thần y nói ra và nàng mới nhớ đến vấn đề này. Tống thần y không cần Tú Nương trả lời, lão chỉ cần nhìn bộ dạng của nàng là biết ngay:
– Đáng lý Trương phu nhân dáng diệu đầy mị lực, nếu là đàn ông bình thường sẽ khó kháng cự được, nhưng ông chủ Trương còn mạnh mẽ hơn, đúng như lão phu dự đoán.

Tú Nương chợt bừng tỉnh, nàng nói:
– Tống thần y quả nhiên inh, nhưng không biết có phương pháp gì để giải quyết?

Tống thần y lắc đầu nói:
– Điều này cũng không dễ làm, trước nay đều là nhà trai sớm tiết thân, lão phu tất nhiên có thuốc kìm hãm, không ngờ lần này nhà trai quá mạnh, điều này lại hơi khó.

Tú Nương kỳ quái hỏi:
– Thế nào lại khó? Thiếp thân nghe nói có thuốc dùng để đề cao sự bền bỉ của nhà gái phải không?

Tú Nương vừa nói ra thì ý thức được vấn đề, vì vậy mà không khỏi che mặt. Tống thần y lại không quan tâm, lão nói:
– Thứ này gọi là xuân dược, tuy có thể gặp kỳ diệu trong khoảng thời gian ngắn nhưng có tổn thương rất lớn, không có gì tốt.

Tú Nương ngạc nhiên nói:
– Vậy phải làm sao cho phải?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.