Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 71: Về Động Phủ Một Lần Nữa


Bạn đang đọc Một Thái Giám Xông Thiên Hạ – Chương 71: Về Động Phủ Một Lần Nữa


Một Thái Giám Xông Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý

Chương 71: Về Động Phủ Một Lần Nữa

Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm

Bạch Bồ Tát đã tuyệt vọng, Trương Hắc Ngưu lấy Cửu Linh Quang Ngọc ra có chút đáng tiếc, hắn Cửu Linh Quang Ngọc ra mặt bàn, những luồng sáng bảy màu chợt bùng ra làm ánh mắt người khác chợt chói lọi. Lộ Dao thở dài một hơi nói:
– Như vậy thì quá tốt.

Hậu Bạch Y lại có chút thất vọng.

– Lão thất phu ngươi.
Bạch Bồ Tát muốn vọt về phía Lộ Dao, nhưng hắn bị Hậu Bạch Y giữ chặt, Hậu Bạch Y khẽ lắc đầu, hắn chỉ có thể tiếp tục ủ rũ mà thôi.

– Không ngờ sự việc lại là như vậy.
Lộ Dao cảm thán nói, sau này Hán Cô thành sẽ không còn bình tĩnh được nữa, lão nói:
– Chuyện quan trọng nhất của chúng ta chính là làm sao để xử lý thỏa đáng chuyện này…Cánh quân sơn tặc của Hậu thủ lĩnh phải ẩn nhẫn một chút… ….


Hậu Bạch Y là nhân vật thế nào, tất nhiên hắn hiểu ý của lộ dao, vì vậy mà khẽ gật đầu. Tuy sức chiến đấu của quân sơn tặc là không tầm thường nhưng nếu so với vài cao thủ đứng đầu thì hoàn toàn không có quá nhiều lực lượng, nếu tiếp tục bảo trì trạng thái phong tỏa trước đó thì rõ ràng sẽ gặp phải những phiền toái không cần thiết.

Đám người Nguyệt Hổ cũng mơ hồ hiểu ra, đây cũng là một cơ hội lớn.

Mọi người bàn luận một phen, sau đó xác định sau này nên ứng phó thế nào. Sau đó đám người Lộ Dao xin cáo từ, dù sao bọn họ đều bị thương với mức độ nhất định, sau khi cáo từ thì chỉ còn lại Hậu Bạch Y, Bạch Bồ Tát và Trần Đạo Đồng.

Bạch Bồ Tát với bộ dạng sống không bằng chết, Trần Đạo Đồng thì lo lắng ma thần trước mặt xử lý mình thế nào, vẻ mặt của Hậu Bạch Y lại không biểu tình.

Bạch Bồ Tát nhìn về phía Hậu Bạch Y rồi hạ thấp âm thanh nói:
– Hậu huynh đệ, xem ra sau này chúng ta không còn cơ hội tương kiến nữa rồi.

Lúc này Bạch Bồ Tát đã không còn đường nào để đi, chỉ có thể tiến xuống phía nam, tiến vào địa giới Lôi Âm quốc. Hậu Bạch Y định mở miệng nhưng đã bị Trương Hắc Ngưu cắt ngang.

Trương Hắc Ngưu nói:
– Tuy phải buông tha cho Cửu Linh Quang Ngọc này nhưng cũng không nhất định phải bỏ qua, Trương mỗ có một chỗ bí ẩn để cất giữ Cửu Linh Quang Ngọc, mà Bạch Bồ Tát cũng có thể trốn ở đó.

Bạch Bồ Tát chợt khôi phục lại sức sống, hắn dùng ánh mắt khát vọng nhìn Trương Hắc Ngưu, mà Hậu Bạch Y cũng chấn động. Trương Hắc Ngưu thì nhớ đến sơn động thần bí mà trước đó mình đã từng sống một khoảng thời gian, đó là một nơi tốt, chưa nói đến vấn đề bí ẩn, hơn nữa còn thông thoáng, là một chỗ ở tốt. Tuy lúc đi ra phải mất một tháng nhưng bây giờ hắn đã biết rõ phương hướng, nếu bây giờ muốn đi cũng không quá lâu.

– Ơn tái tạo của Ma Tôn, Bạch Bồ Tát vô cùng cảm kích.

Bạch Bồ Tát quỳ rạp xuống đất dùng sức dập đầu, Trương Hắc Ngưu không thèm quan tâm, chỉ là bản năng không muốn bỏ qua Cửu Linh Quang Ngọc thần bí kia. Còn chuyện đưa Bạch Bồ Tát đi, Trương Hắc Ngưu vung một chưởng về phía Bạch Bồ Tát như với Trần Đạo Đồng vừa rồi, đưa vào người đối phương một luồng chân khí độc hữu của mình. Có luồng chân khí này giống như Trương Hắc Ngưu để lại một dấu ấn tinh thần trên người Bạch Bồ Tát, sau này dù Bạch Bồ Tát có chạy đến đâu cũng không thể nào thoát khỏi sự truy tung của Trương Hắc Ngưu. Nhưng Bạch Bồ Tát không biết điều này, hắn chỉ cảm thấy toàn thân sảng khoái, chân khí cường đại xuyên qua kinh mạch, tất cả nội thương bị quét sạch, công lực bản thân lại đề cao.

Trương Hắc Ngưu cũng không hoàn toàn tín nhiệm Bạch Bồ Tát, hắn nói:
– Bạch Y, ngươi đưa hắn đi nghỉ ngơi một chút, đêm nay ta sẽ dẫn hắn đến giấu mặt trong động phủ, sau này nên cẩn thận một chút, đến khi sự việc tạm lắng xuống thì sẽ thả hắn ra.

Trương Hắc Ngưu tiện tay ném Cửu Linh Quang Ngọc về phía Bạch Bồ Tát, sau khi Bạch Bồ Tát tiếp nhận thì liên tục xưng vâng, sau đó theo Hậu Bạch Y đi xuống.

Chỉ có Trần Đạo Đồng bị Trương Hắc Ngưu giữ lại, điều này làm Trần Đạo Đồng kinh hồn táng đảm, sau đó hắn lại nghe Trương Hắc Ngưu lầm bầm:
– Tới rất đúng lúc, thân thể như vậy rất thích hợp thí nghiệm công phu mới.

Trần Đạo Đồng chợt cảm thấy hai mắt tối sầm, sau đó té xỉu ngay tại chỗ.

Trương Hắc Ngưu chuyên tu Quỳ Hoa Bảo Điển đã đến đại thành, nhưng sau khi hắn chuyển thế thì buông bỏ bảo điển này, tự mình đi lên một con đường hoàn toàn khác biệt. Sau đó hắn lại phát hiện rất nhiều võ học mật điển trong động phủ, nhưng những võ học này không được trọn vẹn, hơn nữa lại rất lộn xộn, có tốt có xấu, hoàn toàn khó thể tu luyện theo từng bước. Vì thế mà những ngày gần đây Trương Hắc Ngưu dùng những phần võ học hữu dụng trên vách đá cộng thêm những võ học mà mình biết để tự nghĩ ra một môn thần công. Nhưng sau khi hắn chuyển thế, vì tu luyện đã đến cực hạn nên bắt buộc phải chuyển sang tu luyện tinh thần, nghiên cứu thần công cũng chuyển dời sang phương diện tinh thần, nhưng hắn có quá ít thứ để tham khảo, đồng thời cũng không có kinh nghiệm tương quan, vì thế vừa vặn cần một võ giả công lực thâm hậu thể thí nghiệm.

Trần Đạo Đồng này chính là một lựa chọn tốt nhất, đối phương vừa nãy nói đến pháp môn thần công Đại Tinh Thần Lực Thiên Địa Đồng Bi Âm Dương Giao Cảm, chẳng lẽ thuật tinh thần của Trương Hắc Ngưu hắn lại có hiệu quả giống như pháp môn trên, chính hắn cần phải nghiên cứu một chút.

Màn đêm buông xuống, Trương Hắc Ngưu trực tiếp đưa Bạch Bồ Tát và những thực vật đã chuẩn bị sẵn để phóng về phía động phủ thần bí kia. Dù vì tránh tai mắt người khác mà đi trong đêm tối nhưng tất cả lại giống như ban ngày với Trương Hắc Ngưu, mà muốn theo dõi hắn cũng là điều không thể. Tốc độ của hắn cực nhanh giống như phi hành giữa thiên địa, chân khí cường đại trực tiếp phá vỡ tất cả trở ngại, động lực mạnh mẽ chợt bùng ra, thân thể khổng lồ chợt bay lượn giữa trời đất như đại bàng. Điều này làm Bạch Bồ Tát bị dọa hoảng sợ, hắn ôm chặt lấy Trương Hắc Ngưu, trong lòng thầm khấn trời phù hộ.

Trương Hắc Ngưu liên tục phán đoán phương hướng, khoảng cách, liên tục hồi tưởng, trí nhớ nhanh chóng lóe lên những địa điểm mà trước kia đã từng đi qua, vì vậy mà liên tục phóng về phía động phủ thần bí trước kia.


Tốc độ nhanh đến mức khó tưởng, nếu không phải được chân khí của Trương Hắc Ngưu bao bọc thì Bạch Bồ Tát đã bị cuồng phong xé nát không thể nghi ngờ, nhưng bây giờ áp lực khủng bố ép lên người cũng làm hắn không nói nên lời.

Cũng không biết tiến lên bao xa, bao lâu, Trương Hắc Ngưu chợt dừng lại, Bạch Bồ Tát vốn đang sợ hãi nhắm chặt mắt, bây giờ mới phát hiện hai người đang chậm rãi rơi xuống một vùng hư không.

Đây là nơi nào? Bạch Bồ Tát nhìn sắc trời, vầng trăng vẫn như cũ, lơ lửng treo trên đầu.

Cơ thể chợt khựng lại, hai người đã đến cửa vào động phủ, Trương Hắc Ngưu quăng Bạch Bồ Tát ra đất rồi nói:
– Đến rồi.

Trương Hắc Ngưu nhìn về phía cửa chính động phủ mà nhớ đến khoảng thời gian trước sống ở đây, cũng có chút cảm hoài.

“Đây là động phủ Ma Tôn ẩn cư?”
Khóe mắt Bạch Bồ Tát cũng lóe lên cái nhìn cơ trí, hắn mơ hồ nhìn ra vấn đề. Trương Hắc Ngưu đẩy cổng động phủ, ánh trăng nhàn nhạt tràn vào, hắn nói:
– Sau này ngươi cứ trốn ở chỗ này, không cần phải ra khỏi đây.

Bạch Bồ Tát liên tục gật đầu, hắn thấy động phủ khổng lồ mà liên tục tán thưởng. Sau đó hắn thấy cánh cửa đá khổng lồ, hắn công lực yếu ớt, chỉ cần nhìn qua cánh cửa đã thấy hai mắt tối sầm lại, áp lực khổng lồ bùng đến trong vô hình làm hắn lui về phía sau vài bước rồi kêu lên:
– Đây là cái gì?

– Không cần hỏi nhiều, nếu nhàm chán thì bên trong vách đá có nhiều võ học cho ngươi tu luyện, ngươi có thể mặc sức tu luyện.
Trương Hắc Ngưu nói:

– Còn cánh cửa chính này thì ngươi đừng động vào, với công lực của ngươi, sợ rằng động vào sẽ trực tiếp chết ngay.

Bạch Bồ Tát chợt rùng mình, hắn liên tục gật đầu xưng vâng, nhưng khi nghe nói trên vách đá có võ học thì hai mắt bùng lên tinh quang.

Trương Hắc Ngưu thuận miệng nói ra vài cổng ra cho Bạch Bồ Tát, sau đó để cho Bạch Bồ Tát tự đi vào. Hắn đi vào mà cảm thấy hai mắt phát sáng, tuy võ học trên vách đá không quá đầy đủ, giống như tạm nghĩ tạm viết ra, bên trong lại có vài phần dự đoán, nhưng đây rõ ràng là bữa tiệc trí mạng với hắn.

Bạch Bồ Tát hận mình sinh ra quá muộn, không gặp được vị Ma Tôn này, nhưng dù sao Ma Tôn cũng quá hào phóng, bên trong có quá nhiều võ học, vì vậy có thể thấy môn phái Ma môn kia khổng lồ và cường thịnh thế nào.

Trương Hắc Ngưu cũng không quan tâm, chỉ cần Bạch Bồ Tát thành thật ở đây thì chắc chắn chẳng ai có thể tìm ra được. Chính hắn lại không tự chủ được mà đi đến bên cạnh cổng lớn, hắn lẳng lặng đứng nhìn, cảm nhận được khí tức hùng mạnh từ bên trong bùng ra, một luồng sáng giống như lan tràn dưới ánh trăng. Chân khí trong cơ thể hắn cũng dần sinh động, hắn nhìn cánh cổng mà cảm nhận được thiên địa vĩ đại, bản thân nhỏ bé, không biết sau cánh cửa này có ẩn giấu một bí mật thế nào. Hắn suy nghĩ một lúc, sau đó hắn đưa tay ép về phía cửa lớn.

Cánh cửa khổng lồ này cực kỳ thần kỳ cổ quái, lực cảm ứng siêu cường của Trương Hắc Ngưu bị nó cắt đứt, chỉ có thể trực tiếp tiếp xúc mới có thể cảm nhận được một điểm vĩ đại. Chân khí nhàn nhạt giống như một tầng khôi giáp kéo dài từ bàn tay Trương Hắc Ngưu, trong không khí chợt truyền ra những tiếng nổ rất nhỏ, giống như vạch trần một tầng cách trở. Hắn khẽ nhấn tay, một cảm giác cực kỳ cổ quái bùng ra, hắn giống như đi đến một không gian khác, nhẹ nhàng đâm thủng một tầng không gian ngăn cách.

Chỉ sau khoảnh khắc mà một luồng năng lượng khổng lồ không thể nào ngăn cản đã từ bên trong bùng ra, lần này Trương Hắc Ngưu đã sớm có chuẩn bị, hắn vội vàng thu tay và lui về phía sau. Cảm giác chết lặng đã từ lâu không xuất hiện chợt bùng ra khắp toàn thân, trong không khí xuất hiện những con sóng dao động khủng bố, Trương Hắc Ngưu bị hất văng ra ngoài không một tiếng động. Lực lượng lần này còn mạnh hơn cả lần trước, thân thể hắn bị ép lên vách đá nhưng còn chưa ngăn được thế lui, chân khí trên người hắn phóng thích ra, ánh sáng mãnh liệt như khôi giáp bao trùm thân thể khổng lồ của Trương Hắc Ngưu, vách đá chợt tan rã như băng tuyết, thân thể hắn lún hẳn vào bên trong.

Trương Hắc Ngưu lặng lẽ hít vào một hơi thật sâu, hắn nhúc nhích thân thể, hắn không rõ lực lượng khổng lồ kia là một tồn tại thế nào, nhưng dù sao lực lượng của hắn vẫn chưa đủ. Hắn thở dài một hơi, sau đó thân thể lóe lên và biến mất. Tuy bây giờ lực lượng của cánh cửa rất mạnh nhưng Trương Hắc Ngưu vẫn không bị thương, động tác vẫn nhanh như chớp.

Đường về càng nhanh, con đường cũng tương đối quen thuộc, hơn nữa hắn cũng không có vướng víu, có thể đạt đến tốc độ nhanh nhất, đường về chỉ hao tổn chưa đến một nửa thời gian. Khi hắn vê đến Trương gia lão điếm trong Hán Cô thành thì còn chưa sáng, Hậu Bạch Y lẳng lặng ở trong đêm tối thủ hộ Trương gia lão điếm, khi thấy hình bóng của Trương Hắc Ngưu thì lẳng lặng bỏ đi.

Trương Hắc Ngưu có cảm ứng, tất cả động tĩnh trong phạm vi trăm trượng đều nằm trong lòng bàn tay, hắn nhìn về phía Hậu Bạch Y bỏ đi, sau đó quay về phòng. Tú Nương ở trong phòng đón chào, nàng chớp mắt quyến rũ nói:
– Tướng công đã quay lại, thiếp thân đang có chút lo lắng… ….

Trên người Tú Nương không có chút y phục, Trương Hắc Ngưu nghênh đón cơ thể nàng, hắn cởi y phục, sau đó lại dùng sức ép xuống, trong phòng lại tràn đầy xuân ý.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.