Bạn đang đọc Một Thái Giám Xông Thiên Hạ – Chương 70: Tuyệt Đối Không Thể Giữ Lại
Một Thái Giám Xông Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý
Chương 70: Tuyệt Đối Không Thể Giữ Lại
Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm
Tất cả đều chấm dứt chỉ sau một khoảnh khắc, cũng chính là thời gian mà Nguyệt Như giật mình há miệng nhỏ nhắn, Trần Đạo Đồng tập kích Bạch Bồ Tát và bị Trương Hắc Ngưu ép xuống đất, tất cả đã hoàn thành. Lúc này đám người Nguyệt Hổ mới kịp rút kiếm, Trần Đạo Đồng lại đang giãy dụa trong đau khổ và tuyệt vọng.
“Không, cuối cùng có chuyện gì xảy ra?”
Trần Đạo Đồng cảm thấy rất mờ mịt, cảm giác đau đớn dồn lên cả thể xác và linh hồn, mồ hôi chợt đổ ra ướt sũng quần áo, xương cốt và kinh mạch liên tục vặn vẹo, một luồng lực lượng ép đến từ bên trong và bên ngoài giống như muốn làm cho cơ thể nổ tung.
Trương Hắc Ngưu thu lại uy áp tinh thần, Trần Đạo Đồng lúc này mới thở ra một hơi, khi hắn ngẩng đầu thì thấy ngay một pho tượng Ma Thần. Trong lòng hắn chợt chấn động, người này là ai? Một luồng khí thế có thể xé toạc không gian chậm rãi từ trên người tên kia bùng ra, trong hai mắt có sự uy nghiêm mà kẻ khác không dám trái mệnh, cảm giác đầu tiên khi Trần Đạo Đồng nhìn Trương Hắc Ngưu chính là thấy được một Ma Thần cao cao tại thượng.
Trương Hắc Ngưu dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Đạo Đồng, tuy hắn không dùng khí thế quá mạnh để uy áp nhưng dựa vào bản năng cũng biết người đối diện có uy nghiêm của riêng mình. Người này dám ra tay trước mặt hắn, quả nhiên là một chuyện giống như đại nghịch bất đạo.
Trần Đạo Đồng chợt cảm thấy cảm giác lực ép vài ngàn vạn cân đã biến mất, giống như có thể đứng lên, nhưng hắn vừa cử động theo vô thức đã cảm thấy trên đầu mình một tấc giống như có một vách tường cách trở, chỉ có thể bảo trì trạng thái ngồi chồm hổm mà thôi. Hắn ho khan một tiếng, cảm thấy mình có thể phát ra âm thanh, hắn nói:
– Các người là ai?
Trần Đạo Đồng chậm rãi đưa mắt nhìn đám người chung quanh nhưng vô thức tránh né ánh mắt của Trương Hắc Ngưu.
– Ta là Kim bài cao thủ Ưng Trảo Vương Trần Đạo Đồng của Ngự Hoàng Môn, các ngươi cũng biết hành vi của mình bây giờ là tội mưu phản.
Trần Đạo Đồng nói với chính khí nghiêm nghị nhưng ánh mắt lại cẩn thận quan sát phản ứng của mọi người, hắn phát hiện có Hậu Bạch Y trong phòng, cũng có bốn người từng giao thủ với mình, ánh mắt đám người này đều không quá hảo hữu, xem ra lần này mình lành ít dữ nhiều.
Ánh mắt của mọi người rất kỳ quái, đám người Lộ Dao căn bản khong thể tin mình vì sao lại dính tội mưu phản, mà Hậu Bạch Y thì căn bản không quan tâm đến tội danh này, Trương Hắc Ngưu thì chẳng biết cái gì gọi là mưu phản.
– Lão Ưng trảo ngươi có gì mà hiên ngang, dám đánh gãy một tay của lão tử, bây giờ lão tử cho ngươi biết cái gì là sống không bằng chết.
Bạch Bồ Tát lớn tiếng kêu lên, Trần Đạo Đồng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Bạch Bồ Tát, dư duy còn lại của Trần Đạo Đồng cũng làm cho hắn run rẩy toàn thân và lui về phía sau. Trần Đạo Đồng nói:
– Đúng là làm trò cười, coi như số ngươi gặp may.
– Hừ!
Một luồng lực lượng kinh khủng chợt xâm nhập vào trong đầu Trần Đạo Đồng, vì thế mà tất cả tâm tình bị đánh tan thành bột phấn, hắn co quắp ngã xuống đất, toàn thân run rẩy. Hắn dùng ánh mắt không thể tin nhìn Trương Hắc Ngưu rồi run giọng nói:
– Đây chẳng lẽ là thần công vô thượng của Ma môn…Thần công Tinh Thần Lực Thiên Địa Đồng Bi Âm Dương Giao Cảm.
Bạch Bồ Tát thầm nghĩ quả nhiên là tiền bối cao nhân của Ma môn, ánh mắt của mình thật sự không bằng tên Ưng Trảo kia, lại có thể biết được cả thần công của vị tôn giả Ma môn. Trương Hắc Ngưu không biết cái gì gọi là thần công Tinh Thần Lực Thiên Địa Đồng Bi Âm Dương Giao Cảm, đây chẳng qua chỉ là đẩy mạnh uy áp tinh thần mà thôi.
– Không biết tiền bối Ma môn đây là vị cao nhân nào, Trần mỗ Ngự Hoàng Môn đã từng quen biết vài vị tiền bối Ma môn… ….
Trần Đạo Đồng cảm thấy Trương Hắc Ngưu đã buông lỏng uy áp với mình, vì vậy hắn vội vàng nói, điều này cũng làm mọi người giật mình vì mối quen biết rộng của Ngự Hoàng Môn.
– Ta hỏi ngươi đáp, đừng nói nhảm như vừa rồi.
Trương Hắc Ngưu lạnh lùng nói, tên kia không phải là loại ít nói.
Trần Đạo Đồng cảm thấy do dự nhưng vẫn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
– Khuyển Vương Chương Bảo Chung bây giờ đang ở đâu?
Trương Hắc Ngưu hỏi.
Vẻ mặt Trần Đạo Đồng chợt trở nên khó coi, hắn há hốc miệng không nói gì, đúng lúc một luồng uy áp tinh thần chợt hóa thành đao nhọn đâm vào đầu, hắn đành kêu gào thảm thiết nói:
– Ta nói, ta nói.
Mọi người thầm cảm thấy run sợ, hoàn toàn không biết Trương Hắc Ngưu thông qua thủ đoạn gì để đạt đến mục đích, vì vậy mà trong lòng có hàng loạt ý nghĩ.
– Chương Bảo Chung đã chết.
Trần Đạo Đồng lớn tiếng kêu lên, điều này làm mọi người chấn động, tuy mọi người phần lớn đều không biết Chương Bảo Chung là loại người gì, nhưng theo lời Bạch Bồ Tát thì đây là nhân vật chữ Vương của Ngự Hoàng Môn, hơn nữa Bạch Bồ Tát lại nói người này không giỏi tấn công nhưng khéo truy tung và phương diện tự bảo vệ tính mạng cũng không phải nhân vật tầm thường, như vậy sao lại chết?
– Không thể.
Bạch Bồ Tát hét lớn:
– Ma Tôn, lão gia hỏa này nói dối. đọc truyện mới nhất tại .
– Câm miệng.
Trương Hắc Ngưu trừng mắt nhìn Bạch Bồ Tát, điều này làm toàn thân Bạch Bồ Tát run lên, lúc này hắn mới biết Trương Hắc Ngưu uy áp là thế nào, thân thể hắn chợt nằm xuống đất như bùn nhão, mãi không dám nói lời nào.
Trương Hắc Ngưu là nhân vật thế nào, mức độ cảm ứng với cơ thể con người đã đến tình trạng cực kỳ tinh tế, Trần Đạo Đồng có phải nói dối hay không, điều này Trương Hắc Ngưu biết rất rõ.
– Ai làm?
Trương Hắc Ngưu nói.
Trần Đạo Đồng lúc này lại rất dứt khoát:
– Hắc Bức Tạ Trường Sinh!
Nếu so sánh thì những cái tên như Ưng Trảo Vương hay Khuyển Vương chẳng thể nào sánh bằng Hắc Bức Tạ Trường Sinh, đây là một tên tuổi vang dội. Đây cũng là một trong mười đại cao thủ hắc đạo với Hậu Bạch Y, hơn nữa còn xếp hạng cao hơn, giỏi ám sát và che giấu, còn có một kỳ công có thể phi hành trong thời gian ngắn giữa không trung. Người này luôn độc lai độc vãng, mức độ đáng sợ không kém bất kỳ nhân vật gì trong mười đại cao thủ hắc đạo. Người này cực kỳ thần bí, được xưng là một trong những kẻ mà không ai trong giang hồ thấy được mặt thật, cũng là một kẻ máu tanh, là một trong những nhân vật không được hoan nghênh trong giang hồ. Nói người này giết chết Khuyển Vương, ở đây ngoài Trương Hắc Ngưu và Hậu Bạch Y thì không ai không kinh hoàng.
– Thật sự là Hắc Bức Tạ Trường Sinh?
Hậu Bạch Y dùng giọng không dám tin nói, mười đại cao thủ hắc đạo thường tránh gặp mặt nhau, vì khi gặp thường có một người phải nằm xuống.
– Đúng là Hắc Bức Tạ Trường Sinh một trong thập đại cao thủ hắc đạo như Hậu thủ lĩnh.
Trần Đạo Đồng cẩn thận nói:
– Tuy không phải Trần mỗ tận mắt nhìn thấy, nhưng Chương Bảo Chung dùng thủ pháp đặc biệt để nói rõ ràng sự việc với Trần Mỗ.
– Vì sao?
Hậu Bạch Y nói, bình thường thập đại cao thủ hắc đạo sẽ không tiến vào lĩnh vực của một cao thủ khác, bây giờ Hậu Bạch Y ở đây, Tạ Trường Sinh lại đến đây, chắc chắn không phải không có lý do.
– Cửu Linh Quang Ngọc.
Trần Đạo Đồng nói:
– Chỉ có thể là như thế.
Bạch Bồ Tát cảm thấy trong lòng phát lạnh, may mà mình không gặp phải Hắc Bức Tạ Trường Sinh, nếu không đã chết chắc. Trương Hắc Ngưu nghe cái tên Tạ Trường Sinh mà cảm thấy kỳ quái, hắn không biết cái gì là Hắc Bức. Hậu Bạch Y biết rất rõ điều này, hắn tiến đến bên cạnh nói rõ ràng cho Trương Hắc Ngưu, trong mắt Bạch Bồ Tát thì vị Ma Tôn này ít nhất đã thành danh hơn hai mươi năm trước, ngay cả một cao thủ trong thập đại cao thủ hắc đạo là Hắc Bức cũng không biết.
Trương Hắc Ngưu cảm thấy không có ý gì, hắn nói với Lộ Dao:
– Lộ tiên sinh, có gì cứ hỏi.
Lộ Dao khẽ gật đầu, lão cẩn thận đưa ra những lời nghi vấn với Trần Đạo Đồng. Lúc này Trần Đạo Đồng cũng không có gì giấu diếm, thì ra chuyện Bạch Bồ Tát cướp tín vật Cửu Linh Quang Ngọc của thái tử lúc đầu được giữ bí mật tuyệt đối, nhưng sau khi hai vị cao thủ Ưng Trảo Vương và Khuyển Vương của Ngự Hoàng Môn được Nhị hoàng tử điều động đuổi bắt Bạch Bồ Tát thì sự việc dần được đưa ra ngoài sáng. Không riêng gì hai vị hoàng tử khác, những nhân vật tin tức linh mẫn trong giang hồ đều có thể biết được tin tức kinh người này, trong đó có cả thập đại cao thủ hắc đạo Hắc Bức Tạ Trường Sinh.
Động tác của Tạ Trường Sinh rất nhanh, hắn không biết thế nào lại đi tìm Khuyển Vương, sau đó giết người ngay lập tức. Trần Đạo Đồng biết rõ phát sinh sự việc ngoài ý muốn, hắn cố gắng gấp bội muốn bắt Bạch Bồ Tát trước khi đến Hán Cô thành, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Tình huống cụ thể là thế nào thì Trần Đạo Đồng không biết rõ ràng, nhưng hắn từ những tin tức vãng lai mà mơ hồ biết được có vài thế lực lớn đã phái người đến, nhưng tin tức phát ra từ nơi nào lại không biết được, Trần Đạo Đồng lập tức trở thành kẻ cô đơn.
Lộ Dao thầm nghĩ tình hình quá xấu, rõ ràng Cửu Linh Quang Ngọc đã trở thành một mấu chốt lớn, hầu như điều này có thể khiến cho toàn bộ Đại Thu quốc trở nên rối loạn. Lộ Dao dùng ánh mắt tức giận nhìn Bạch Bồ Tát, lại nhìn Hậu Bạch Y, sau đó dùng giọng do dự nói với Trương Hắc Ngưu:
– Trương huynh đệ, Bạch Bồ Tát và Cửu Linh Quang Ngọc này tuyệt đối không thể giữ lại ở Hán Cô thành.
Vẻ mặt Bạch Bồ Tát chợt biến đổi, hắn nói:
– Lão già này nói gì vậy?
Trần Đạo Đồng đã nói rõ ràng, bây giờ Bạch Bồ Tát nào dám rời xa Hậu Bạch Y, nếu rời khỏi Hán Cô thành thì xem như mất đi mạng già. Dù hắn là kẻ dịch dung siêu hạng nhưng nếu gặp đại sư ở phương diện này thì khó thể có đường sống, Khuyển Vương Chương Bảo Chung bị Hắc Bức Tạ Trường Sinh bắt giết là ví dụ sống động nhất.
Trong mắt Hậu Bạch Y lóe lên tinh quang, hắn nhìn Lộ Dao, nhưng Lộ Dao lại không có hành động gì, lão nói:
– Lộ mỗ nói lại một lần nữa, Bạch Bồ Tát và Cửu Linh Quang Ngọc này không thể giữ lại ở Hán Cô thành.
Vẻ mặt Bạch Bồ Tát chợt tái nhợt.
Trương Hắc Ngưu dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lộ Dao:
– Lộ tiên sinh nói vậy có ý gì?
Lộ Dao bình tĩnh nói:
– Cửu Linh Quang Ngọc ngày thật sự liên lụy quá lớn, nếu có nó thì Hán Cô thành của chúng ta sẽ tan thành mây khói, phiền toái của Bạch Bồ Tát là thật sự khó tưởng, sẽ để lại những phiền toái vô tận.
– Ngươi biết ý nghĩa của Cửu Linh Quang Ngọc là thế nào không? Nó là một trong Võ Thần tam bảo mà giang hồ mong muốn được sở hữu, ngươi lại muốn chắp tay đưa ra ngoài.
Bạch Bồ Tát cố gắng vớt vát lần cuối.
– Cũng vì biết rõ nên không muốn giữ người lại, vật như vậy là thứ của cả giang hồ, thậm chí còn là chí bảo của triều đình, Hán Cô thành của chúng ta nếu có được nó thì chắc chắn sẽ đưa đến rất nhiều phiền toái, thật sự là được không bù mất.
Lộ Dao lắc đầu, đám người Nguyệt Hổ thầm nghĩ, chỉ cần một Hắc Bức Tạ Trường Sinh cũng có thể lật ngược Hán Cô thành, thật sự không dám tưởng những cao thủ đứng đầu khác sẽ vì Cửu Linh Quang Ngọc mà đến.
– Hậu huynh đệ, ngươi cần phải cứu ta.
Bạch Bồ Tát đã hoàn toàn hiểu rõ, Lộ Dao hoàn toàn không quan tâm đến vấn đề mình sống hay chết, bây giờ hắn chỉ còn có thể trông cậy vào Hậu Bạch Y.
Hậu Bạch Y quăng ánh mắt về phía Trương Hắc Ngưu.
– Nếu Lộ tiên sinh đã nói như vậy, chúng ta nên giải quyết thế nào?
Trương Hắc Ngưu không phải người tàn nhẫn vô tình nhưng trời sinh thiếu kinh nghiệm tương ứng, hắn thuận miệng nói một câu làm cho Bạch Bồ Tát tuyệt vọng.