Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ

Chương 1864


Bạn đang đọc Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ – Chương 1864


Lục Hạo Thành lúc này mới buông Kỳ Kỳ ra, hai mắt đỏ hoe bước về phía Mộ Thanh cùng Dịch Thiên Kỳ “A Thành.”
Mộ Thanh sớm đã vui vẻ đến mức khóc không thành tiếng.

“Cha Dịch, mẹ, chị, anh tê, đã khiến mọi người phải lo lắng rôi.”
Lục Hạo Thành đầy nhớ nhung nhìn qua bọn họ.

“Trở về là tốt rồi.”
Dịch Thiên Kỳ cười nói.

Mộ Thanh rưng rưng gật gật đầu.

“Ôi trời, thằng nhóc thối nhà em, em muốn chết đúng không, em đó, chị cho tới hôm nay mới biết được em đã xảy ra chuyện, chị vẫn luôn cho răng em đi ra nước ngoài tập huấn, còn môi ngày măng em quá nhẫn tâm, là đồ không có lương tâm, cũng không gọi ¡ cho chị một cú điện thoại, chị gọi cho em đều gọi không được, nhưng cũng không có nghi ngờ là em đã xảy ra chuyện.

Vân luôn cho rằng em đang ở nước ngoài, là bởi vì học tập quá bận rộn mới không có thời gian gọi điện thoại cho chị, thằng nhóc nhãn tâm này, nếu em dám rời đi, chị nhất định sẽ không bao giờ tha thứ cho em.


Lục Tư Tự xúc động đánh Lục Hạo Thành máy cái, tật cả cảm xúc như bùng nỗ ngay lúc này.

Lục Hạo Thành đỏ mắt, cúi đầu nhìn chị gái mình, “Chị à, thật xin lỗi.”
Nhóm lên chính trêna pp truyện hola nhé! Anh ngoại trừ việc nói một tiếng thật xin lỗi, cũng không biết nên nói cái gì.

Chị gái từ nhỏ đã rất thương anh, làm chuyện gì cũng phải nghĩ tới anh trước tiên, đặt anh lên đâu.

Mà anh lại không thê làm được gì cho chị mình cả, thậm chí vào thời điệm chị gái ly hôn anh cũng không thể ở bên ‹ cạnh chị ây.

Chị ấy chưa bao giờ để anh phải lo lắng cho mình, chị đều thể hiện với anh bản thân, là một người chị gái rất giỏi giang xuất sắc và yêu thương người em trai này là anh.

“Thật xin lôi thì có ích lợi gì, chị muôn em phải thật khỏe mạnh đứng trước mặt chị như vậy, mới là không làm chị thât vọng.”
Lục Tư Tư khóc lóc bổ nhào vào lòng Lục Hạo Thành, hơi thở là quen thuộc, da thịt đều nóng hồi, đây là đứa em trai ruột thịt của cô còn sông, không hề sai.

“Tư Tư, A Thành đã bình an trở về rÔi.”

Lôi Lăng đem Lục Tư: Tư từ trong lòng Lục Hạo Thành kéo ra, trong giọng nói còn có mùi vị ghen tuông không nói nên lời, đối với anh mà nói, chỉ cân là khác giới, thì cả em trai ruột cũng không được, đây là người phụ: nữ của anh.

Lục Hạo Thành nhìn Lôi Lăng cười cười, lúc này mới nhìn qua Mộc Tử Hoành cùng Lâm Hạo Thiên.

*A Hoành, Nghiên Nghiên, Hạo Thiên, tôi đã trỏ vê.”
Anh cười cười cùng bọn họ chào hỏi.

Mấy người đều đỏ hoe hai mắt, một hồi sinh ly tử biệt lại lấy phương thức như vậy gặp lại, đối với bọn họ mà nói, đã là rất may mắn.

Lâm Hạo Thiên vừa thây, không có bóng.

dáng Tô Cảnh Minh thân ảnh, hắn Tải hoặc hỏi: “Không phải các câu lai đem Tô Cảnh Minh ném đi đâu rồi đây chứ?”
Âu cảnh Nghiêu nói: “Không cần lo lãng cho cậu ta, qua mây ngày nữa cậu ta sẽ vê nước.”
“AI”
Lâm Hạo Thiên gật gật đầu, không nhìn thấy Tô Cảnh Minh lại có chút không quen lắm.

Lam Hân có chút mệt, toàn thân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, phải đứng yên khiến cô có chút chịu không nôi, nhưng cô vẫn lắng lặng đứng tại chỗ như cũ.

“Lam Lam, em có ổn không?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.