Bạn đang đọc Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ – Chương 1863
Lam Tử Tuần cùng Lam Tử Nhiên cũng đỏ hốc mắt, tuy răng ở trong video có gặp qua cha, nhưng trước sau cũng chưa nhìn thầy cha bằng xương băng thịt, trong lòng hai đứa trẻ vẫn còn có nghỉ vẫn, hiện tại nhìn thấy cha mình khỏe mạnh đi ra từ cửa khẩu, khí thế lạnh nhạt vẫn là giỗng như trước đây, chỉ cân nơi nào có cha đi qua, vàng hào quang đều bị cha chiếm giữ hết, dáng người rực rỡ lóa mắt, ở trong đảm đông đúng là vô cùng nỗi bật.
Mọi người chung quanh đêu dùng ánh mặt hậm mộ nhìn qua, cùng với ánh mắt đầy l hâm mộ của những người phụ nữ kia cũng khiên bọn họ rột cuộc thầy tin tưởng, cha thật sự đã trỏ lại.
Mộ Thanh cũng đỏ mắt, Dịch Thiên Kỳ cũng ôm chặt lây bà xã.
Mộc Tử Hoành đã có thể đứng lên, tuy nhiên sân bay quá rộng, quãng đường phải đi bộ cũng nhiêu, Nhạc Cân Nghiên mãnh liệt yêu câu anh ngồi xe lăn, cuối cùng anh cũng không thể chịu được mà đồng ý.
Mộc Tử Hoành đối với Nhạc Cẩn Nghiên mà nói, chính là nói gì nghe nây, cho dù là Nhạc Cân Nghiên đưa ra yêu cầu vô lý, anh cũng tươi cười đồng ý.
Ở trong từ điển của Mộc Tử Hoành, cưng chiều bà xã là không có giới hạn, yêu câu vô lý của bà xã ở trong mắt anh cũng là tốt nhất Đương nhiên,sau khi Nhạc Cần Nghiên cùng Mộc Tử Hoành lĩnh giấy đăng ký kết hôn thì cô mới chân chính cảm nhận được, sự cưng chiều ngọt ngào tói mức phát khóc là thế nào.
Giá trị nhan sắc của ông xã nhà cô cao đến vây, sức hấp dân của anh là vô hạn, đôi với cô tình sâu nghĩa nặng, cưng chiều cô vô độ, có đôi khi cô chính là người như vậy, luôn tự cho mình là đúng.
Mấy người nhìn thấy Lục Hạo Thành thì kích động không thôi.
Chậm chạp mãi tới ngày hôm nay _ Lâm Hạo Thiên mới có thê nhìn thây đám người Lục Hạo Thành bọn họ, anh cũng kích động tới mức đỏ hoe hai mát, anh đang đứng ở phía sau mọi người, mỉm cười nhìn nhóm người Lục Hạo Thành..
Lục Hạo Thành năm lây tay Lam Hân, thời gian ngôi trên máy bay khá dài, thân thê Lam Hân vốn đã không tốt, sắc mặt giờ tái nhọt như tờ giây, trên khuôn mặt thanh tú lộ rõ vẻ mệt mỏi, ốm yếu chưa khỏi bệnh.
Bọn họ đã thấy được mọi người tói đón mình, Lục Hạo Thành giơ tay vâu vẫy tay với người thân bạn bè.
“Cha”
Lam Tử Kỳ khóc lóc chạy vội tới nhào vào lòng Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành ngồi xổm xuống, bế Kỳ Kỳ lên, hôn một cái thật mạnh lên gò má của con gái.
“Bảo bối nhỏ, cha đã trở lại rồi đây.”
Giọng nói của Lục Hạo Thành có chút nghẹn ngào, anh rất nhớ máy đứa nhỏ.
“H” Hủ hú Cha, cha thật sự đã trở lại rồi sao?
Sau này mẹ cũng không phải đêm nào cũng khóc lóc vì nhớ cha nữa, có phải hay không?”
Lạm Tử Kỳ nói bằng giọng điệu vừa yêu ớt lại sợ hãi, tới giờ phút này cô bé vẫn còn có chút không chắc chắn.
Nhưng vòng ôm ấm áp cùng hơi thở quen thuộc của cha đã vây lấy cô bé, lúc này cô bé mới dám xác định, người đang ôm lấy mình thật sự là cha.
“Kỳ Kỳ, sau này cha sẽ không bao giờ đề mẹ con phải rơi nước mắt nữa.’ Lục Hạo Thành ghé mắt nhìn thoáng qua Lam Hân.
Lam Hân nhìn anh nhẹ nhàng cười cười, vành mắt cong cong cùng ý cười nhẹ hiện rõ ở trong mắt Lục Hạo Thành, vừa lộng lẫy lại bắt mắt.
“Cha, mẹ, chú Nhạc, chú Cảnh, dì Ninh.”
Lam Tử Nhiên cùng Lam Tử Tuần cũng tiến lên đi chảo hỏi.
Máy.
người lớn nhìn hai đứa nhỏ rồi cười cười..