Đọc truyện Một nửa yêu thương, một nửa cuộc đời – Chương 33:
Chương 33:
Trở lại Hồng Phong Uyển, Hứa Gia Ngôn bật máy sưởi và khoác áo lông cừu của anh cho cô.
Anh ôm hai tay cô vào lòng bàn tay, chuyền khí ấm nói: “Có lạnh không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh trở nên dịu dàng, Tiêu Nhược lắc đầu gọi anh: “Hứa Gia Ngôn.”
Hứa Gia Ngôn nhìn cô: “Anh ở đây.”
Cô cúi người lại gần anh: “Anh có muốn nếm thử màu son hôm nay em thoa không?”
Đôi mắt Hứa Gia Ngôn rơi vào đôi môi đỏ mọng của cô. Đôi môi của cô rất đẹp, anh không nói lời nào. Anh vén tóc ra sau tai cô, giữ chặt, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô
Chỉ một chút, đôi môi của anh đã ửng đỏ.
Tiêu Nhược dùng ngón tay cái xoa nhẹ lên môi: “Hương vị như thế nào?”
Anh cảm thấy không có mùi, nhưng lại cảm thấy rất ngọt ngào, giống như đang đắm mình trong hũ mật vậy.
Hứa Gia Ngôn không nói anh chỉ ôm mặt cô và hôn lần nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Gia Ngôn có lẽ không biết, chỉ cần anh hôn cô, cô sẽ bùng nổ.
Hứa Gia Ngôn thậm chí còn không biết rằng cô gái trước mặt mình đã nhiều lần mơ thấy anh, trong mơ, cô quấn lấy anh dưới thân mình.
“Hứa Gia Ngôn.” Cô thẳng thừng: “Anh có thích hôn em không?”
Hứa Gia Ngôn đỏ mặt gật đầu.
Tiêu Nhược chủ động, ngẩng đầu lên, đưa môi mình cho anh.
Hứa Gia Ngôn ôm cổ cô, ngậm lấy môi cô và mút nhẹ.
Anh hôn quá nhẹ, Tiêu Nhược đưa lưỡi vào miệng anh, cắn lên môi anh, Hứa Gia Ngôn khẽ mở mắt.
Tiêu Nhược mở mắt ra nhìn anh không muốn che giấu.
Hứa Gia Ngôn dường như đã hiểu một chút …
Khi hôn Tiêu Nhược không thích nhẹ nhàng, cô thích một nụ hôn thật mạnh mẽ.
Anh ôm chặt cô vào lòng, ấn môi xuống rồi thè đầu lưỡi ra một chút, vừa đưa vào một chút đã bị cô mút chặt, Tiêu Nhược chuyển từ bị động thành chủ động, vừa hôn vừa nâng người lên cô co chân và quỳ xuống, hai tay ôm lấy cổ anh, hơi thở nặng nề…
Bản thân Tiêu Nhược cũng cảm thấy khó hiểu, cô chưa hôn bao giờ, nhưng cô hôn Hứa Gia Ngôn lại rất thành thạo.
Hay cô vốn đã rất thông minh, cô có thể tự học mọi thứ trừ nấu ăn.
Hứa Gia Ngôn ngẩng đầu đón nhận nụ hôn mãnh liệt từ cô, để cho tay cô làm loạn trên người anh.
Hơi thở của anh dần trở nên nóng bỏng cho đến khi Tiêu Nhược hỏi một cách mơ hồ, “Tối nay em không về, được không?”
Hứa Gia Ngôn ngay lập tức tỉnh táo.
Anh thở rất gấp, hai mắt mờ mịt, môi đỏ mọng, đè dục vọng xuống: “Không được.”
Tiêu Nhược tức giận bĩu môi, dùng ngón tay chọc vào ngực anh, rên rỉ than thở: “Chúng ta đều là người lớn rồi!”
Anh không nói lời nào bởi vì anh vừa nhận được một nụ hôn táo bạo và mặt anh vẫn còn hơi đỏ, anh cầm tay cô đặt lên trái tim mình, nơi có nhịp tim của anh.
*****
Ngày 13 tháng 2, đêm giao thừa.
Tối hôm qua Tiêu Nhược về muộn, trước khi đi ngủ cô còn gọi điện thoại nói chuyện thật lâu với Hứa Gia Ngôn,
Đã 8 giờ 20 mà cô vẫn đang ngủ.
Sau bữa sáng, Lão Tiêu thay một bộ đồ và sẵn sàng ra ngoài.
Phan Vân đang thắt cà vạt cho ông, “Sao năm nay Lão Nghiêm lại đến chúc Tết chúng ta?” Lão Tiêu chỉ nói với bà chuyện tối hôm qua trước khi đi ngủ.
Lão Tiêu không nói chi tiết, “Buổi trưa làm thêm nhiều đồ ăn. Lần này nhà ta sẽ có thêm bốn người.” Ông lại nhớ tới: “Khi Nhược Nhược dậy, em nói cho con bé, anh sẽ đòn Hứa Gia Ngôn.
Phan Vân trêu chọc ông: “Bố vợ đi đón con rể. Lần đầu tiên em nghe thấy đấy.” Lão Tiêu phản bác: “Có đạo lý nào nói không được, về sau đều là người một nhà rồi.”
Phan Vân: “…” Thân phận thay đổi hơn nhanh.
Lão Tiêu đi ra ngoài, ngồi trong xe gọi cho Hứa Gia Ngôn.
Hứa Gia Ngôn vừa ăn sáng xong, “Chú Tiêu.”
“Gia Ngôn khoảng 9 giờ 20 chú sẽ đến đón cháu.”
Hứa Gia Ngôn ngạc nhiên: “Cháu tự đến được mà.”
“Không sao đâu.” Lão Tiêu nói: “Chú thuận đường.”
Hứa Gia Ngôn không từ chối nữa: “Vậy cháu sẽ đợi chú ở nhà.”
Cúp điện thoại, Lão Tiêu nói với tài xế: “Tới khách sạn Phong Mã.”
“Vâng, Tiêu đổng.”
Lúc 8 giờ 50, xe chạy đến dưới khách sạn Phong Mã, Lão Tiêu không xuống xe, gọi điện cho Nghiêm Tượng, một lúc sau Nghiêm Tượng mới ra khỏi khách sạn.
Vừa lên xe, ông đã bắt đầu thúc giục: “Đi nhanh lên.”
Nhìn thấy vẻ hưng phấn của ông, Lão Tiêu cười: “Tôi thấy ông lo lắng quá.”
Nghiêm Tượng hôm nay không ăn mặc chỉnh tề như Lão Tiêu, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác đen. Không có cà vạt, một chiếc cúc được cởi ra trên cổ áo sơ mi trắng.
Nghiêm Tượng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, xúc động nói: “Đã nhiều năm tôi không được gặp rồi.”
Lão Tiêu cũng quay đầu lại nhìn cây cối bên đường qua cửa kính xe: “Đúng vậy, đã từng đó năm rồi.
Lúc 9 giờ 25, Lão Tiêu và Nghiêm Tượng đến Hồng Phong Uyển, Hứa Gia Ngôn đã đợi ở lối vào của tòa nhà.
Khi xe dừng lại, Nghiêm Tượng nhìn Hứa Gia Ngôn, người đang chống nạng đứng thẳng, qua lớp kính, đôi mắt ông đột nhiên đỏ hoe.
Lão Tiêu hỏi: “Ông không đi xuống à?”
Nghiêm Tượng lập tức kiềm lại “Đi xuống, đi xuống.”
Hứa Gia Ngôn bước đến xe, Lão Tiêu cùng Nghiêm Tượng cùng nhau xuống xe.
Hứa Gia Ngôn gọi: “Chú Tiêu.” sau đó anh nhìn thấy khuôn mặt của Nghiêm Tượng. Anh nhíu mày nhìn chằm chằm vào nốt ruồi to bằng hạt đậu xanh trên lông mày của Nghiêm Tượng…
Lão Tiêu bước sang phía bên kia của xe, “Gia Ngôn__” Ông vừa định giới thiệu.
“… Chú Nghiêm?” Nước mắt lưng tròng, Nghiêm Tượng đi tới, ôm lấy vai Hứa Gia Ngôn: “Cháu còn nhận ra chú sao?”
Đôi mắt Hứa Gia Ngôn ươn ướt, anh cười: “Cháu nhận ra.” Là nhờ vào nốt ruồi trên lông mày của Nghiêm Tượng. Nó rất khó quên.
Nghiêm Tượng đưa tay ra hiệu: “Lúc đó cháu chỉ mới có chừng này.” Ông dùng tay ra hiệu lại chiều cao khi xưa của Hứa Gia Ngôn: “Bây giờ cháu đã cao thế này rồi.”
Hứa Gia Ngôn cũng ngạc nhiên: “Chú Nghiêm và chú Tiêu hai người… ”Anh hơi bối rối.
Nghiêm Tượng nói: “Năm đó, ngay sau khi bố mẹ đưa cháu rời khỏi Bắc Kinh, chú Tiêu của cháu đã đến,mọi người đã bỏ lỡ cơ hội gặp nhau.” Ông có chút tiếc nuối: “Nếu không cháu có thể nhìn thấy Nhược Nhược lúc nhỏ rồi ”
Năm đó, Hứa Gia Ngôn mười bốn tuổi, cùng bố mẹ đi du lịch Bắc Kinh, trước khi về anh còn cùng bố đi gặp đồng đội. Anh nhớ lúc đó bố anh đã nói với anh rằng ông ấy có ba người bạn thân trong đời, tất cả đều là chiến hữu trong quân đội.
Trong số ba người bạn thân của bố anh, Hứa Gia Ngôn chỉ gặp hai người, một người là Nghiêm Tượng, một người là Lý Quốc Minh và người còn lại anh chưa gặp bao giờ, chính là “Chú Thịnh” mà bố anh nói.
Hứa Gia Ngôn sững sờ, quay sang phản ứng, anh nhìn Lão Tiêu: “Chú là chú Thịnh?”
Lão Tiêu gật đầu, “Bố cháu khác với họ. Ông ấy gọi chú bằng biệt danh của chú.”
Hóa người người tên ‘Tiểu Thịnh’ mà bố mẹ anh hay nhắc đến là bố của của Tiêu Nhược –Tiêu Quảng Thịnh.
Đột nhiên Hứa Gia Ngôn cúi đầu mỉm cười, đi một vòng cuối cùng anh lại yêu con gái đồng dội của bố.
Lão Tiêu mở cửa ghế phụ: “Lên xe trước rồi trên đường nói tiếp.”
“Đúng, đúng, đúng,” Nghiêm Tượng mở cửa ghế sau ngồi vào kêu Hứa Gia Ngôn lên xe: “Chúng ta ra sân bay đi, máy bay của dì Lý cháu sẽ đến lúc 10 giờ.”
Hứa Gia Ngôn lên xe: “Dì Lý cũng đến đây ạ?”
Lão Tiêu ngồi phía trước tiếp lời: “Con gái ông ấy cũng đến.”
Vì có Hứa Gia Ngôn, gia đình ba người của Nghiêm Tượng đều đến Phan Thành ăn Tết.
Nghiêm Tượng hỏi: “Còn nhớ dì Lý của cháu không?”
“Nhớ rất rõ ạ.” Hứa Gia Ngôn đang có tâm trạng tốt, khóe miệng nở một nụ cười: “Năm đó khi cháu rời Bắc Kinh, dì Lý đã lì xì cháu một phong bì lớn màu đỏ.”
“Ha ha…” Nghiêm Tượng cười lớn, tâm trạng hưng phấn: “Khi dì Lý nhìn thấy cháu, cô ấy rất thích.”
Hứa Gia Ngôn từ nhỏ đã là ‘con nhà người ta’- Đẹp trai, học giỏi, thích cười và rất lễ phép.
Nghiêm Tượng hỏi Lão Tiêu đang ngồi phía trước: “Lần đầu ông gặp Gia Ngôn có tặng phong bì đỏ không”?”
Đưa bao lì xì? Ông thiếu chút nữa đã cầm gậy đánh uyên rồi. Nhưng ông muốn thể diện chỉ đáp lại một cách miễn cưỡng: “Ngày mai là ngày đầu tiên của năm mới, tất cả chúng ta sẽ phát bao lì xì vào ngày đầu tiên của năm mới.”
Hứa Gia Ngôn chợt nhớ đến lần đầu tiên Lão Tiêu hẹn gặp anh ở quán trà và hỏi tên bố anh. Khi đó, lão Tiêu không nói rõ mối quan hệ của mình với bố anh.
Đột nhiên Hứa Gia Ngôn hiểu ra, thảo nào sau đó họ không còn phản đối quan hệ của anh và Tiêu Nhược nữa, thậm chí còn mời anh đến nhà ăn tối…
Sắp đến sân bay, Tiêu Nhược gọi điện.
“Nhược Nhược.” Ở bên kia điện thoại, Tiêu Nhược mới tỉnh dậy giọng có có chút ngái ngủ. “Bố em đến đón anh sao?”
“Ừ.”
Tiêu Nhược hỏi, “Khi nào mọi người đến nơi?”
Hứa Gia Ngôn nói, “Chắc sẽ mất một chút thời gian.”
“Vậy trên đường về anh có thể mua cho em một chai Coca được không?” Cô thức dậy vào nửa đêm tìm Coca dưới gối thì không thấy nữa, chắc là bị lấy đi rồi.
Hứa Gia Ngôn đã biết được tật xấu này của cô: “Được rồi.”
Tiêu Nhược nói nhỏ, “Lúc vào nhà anh đừng để mẹ em phát hiện.”
Hứa Gia Ngôn cười khúc khích, “Anh biết rồi.”
Lão Tiêu quay lại hỏi “Sao vậy? Chú đến đón cháu con bé không yên tâm à?”
“Không đâu.” Hứa Gia Ngôn giải thích: “Cô ấy nhờ cháu mua một chai Coca cho cô ấy.”
Nghiêm Tượng nói, “Nó thực sự giống với Ưu Ưu, đều thích uống thứ đó.”
Ưu Ưu mà Nghiêm Tượng nói là con gái của ông.
Lão Tiêu thở dài: “Nhược Nhược nhà tôi chỉ có nửa đêm thức dậy uống một hớp, ban ngày không có uống.”
Nghiêm Tượng không muốn yếu thế: “Ưu Ưu bây giờ đã không còn uống nữa rồi!”
Lão già chết tiệt. Cứ muốn chiến thắng cho bằng được.
Hứa Gia Ngôn bật cười.
Khi xe đến sân bay, vợ của Nghiêm Tượng là Lý Tuyết Hàn và con gái Nghiêm Ưu Nguyệt đã đợi sẵn.
Khi Nghiêm Tượng xuống xe, Nghiêm Ưu Nguyệt chạy đến: “Bố.”
Lão Tiêu và Hứa Gia Ngôn cũng xuống xe.
Lý Tuyết Hàn, người đang đẩy vali, nhìn Hứa Gia Ngôn, hơi giật mình trong vài giây.
Đã nhiều năm trôi qua, bây giờ cậu bé hay cười đang chống nạng, gương mặt mang sương gió mà đường đời đã ban tặng, cậu bé không còn là một cậu nhóc nữa, nhưng gương mặt vẫn như ngày xưa, khiến mọi người không thể rời mắt chỉ trong một cái nhìn.
Hứa Gia Ngôn đi tới, “Dì Lý.” Lý Tuyết Hàn chỉ cảm thấy mũi chua xót, “Ừm” Bà hỏi anh: “Mấy năm nay cháu thế nào?”
“Tốt lắm ạ.”
Lý Tuyết Hàn đại khái có thể đoán được có phải hay không. Tối hôm qua, Nghiêm Tượng đã nói với bà qua điện thoại.
Khi xưa Lý Tuyết Hàn đang ở trong đoàn nghệ thuật quân đội. Trước khi Nghiêm Tượng theo đuổi cô, Lý Tuyết Hàn đã gặp bố của Hứa Gia Ngôn là Hứa Xương Hoa. Ở hậu trường buổi dạ tiệc, cô sẽ là cặp khiêu vũ đầu tiên nên rất lo lắng. Hứa Xương Hoa bước vào cổ vũ đội nhảy của cô.
Anh có nước da ngăm đen, dáng người to cao, cô đứng nghiêng về bên trái, từ bên cạnh có thể nhìn thấy chiếc mũi dựng đứng và nốt ruồi nhỏ trên má.
Đó là lần đầu tiên Lý Tuyết Hàn nhìn thấy Hứa Xương Hoa.
Gặp anh lần thứ hai là vào 2 tháng sau.
Lúc đó Nghiêm Tượng đang theo đuổi cô, cô còn chưa đồng ý thì Nghiêm Tượng đã rủ cô đi ăn, sau khi đi thì phát hiện trên bàn ăn còn có những người khác, họ đều là đồng đội thân thiết trong quân đội của Nghiêm Tượng.
Trong số đó có Hứa Xương Hoa.
Trong bữa ăn đó, Lý Tuyết Hàn lơ đãng suốt, cô đã nhiều lần lén nhìn Hứa Xương Hoa, lúc đó cô mới 21 tuổi, rất nhút nhát và thẹn thùng
Sau khi dùng bữa xong, cô đứng ở cửa khách sạn, Nghiêm Tượng đang ở quầy tính tiền, Hứa Xương Hoa đi tới.
Đó là lần thứ hai anh nói chuyện với cô, lần đầu tiên là trước khi ăn, Hứa Xương Hoa nói với cô: Xin chào.
Anh đứng cách cô một mét và nói với cô: “Nghiêm Tượng là một người rất tốt.”
Cô không nói gì và cúi đầu xuống.
Cô cảm thấy rất xấu hổ vì đã động lòng với người anh em tốt của một người đàn ông đang theo đuổi cô.
Câu thứ ba Hứa Xương Hoa nói với cô là: “Tôi đi mua đồ ăn cho bạn gái, tôi về trước.”
Lý Tuyết Hàn sững sờ, hóa ra anh đã có bạn gái rồi.
Cô cười khổ nói: “Tạm biệt.”
Vào một buổi chiều nửa năm sau, Lý Tuyết Hàn biết được từ Lão Tiêu Hứa Xương Hoa hoàn toàn không có bạn gái.
Lúc đó, cô đã là bạn gái của Nghiêm Tượng. Cô đã đồng ý ngay đêm hôm đó khi Nghiêm Tượng nhắn tin tỏ tình.