Một nửa yêu thương, một nửa cuộc đời

Chương 32


Đọc truyện Một nửa yêu thương, một nửa cuộc đời – Chương 32:

Chương 32:
 
Nửa phút sau, Hứa Gia Ngôn nhận được ba bức ảnh tự chụp của Tiêu Nhược.
 
Tiêu Nhược mím môi cười, cô có thể đoán được biểu cảm của Hứa Gia Ngôn khi nhìn thấy ba bức ảnh này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cuộc điện thoại của Hứa Gia Ngôn gọi đến.
 
Tiêu Nhược không nói, đợi anh nói trước.
 
“Tại sao em lại mặc váy thấp cổ như vậy?” Trong giọng điệu của anh có chút tức giận nhưng lại không lộ rõ ​​ra ngoài.
 
Tiêu Nhược cố ý kéo dài giọng điệu: “Không phải không ai quan tâm sao, cứ mặc tùy tiện đi.”
 
Lúc này Hứa Gia Ngôn vì muốn quan tâm đến cô nên im lặng vài giây, nói: “Anh quan tâm em, em sẽ khó chịu sao?”
 
Tiêu Nhược đảo mắt cười, “Phải xem thử anh quản em cái gì.”
 
Hứa Gia Ngôn bắt đầu quan tâm: “Từ nay về sau em đừng mặc váy hở hang như vậy được không?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Nhược mím môi và cong mắt,”Ừ”
 
Hứa Gia Ngôn tiếp tục quản: “Sau này em đừng uống nhiều rượu như vậy, được không?”
 
Đôi môi của Tiêu Nhược đang mím lại trắng bệch vì cố kìm lại tiếng cười, nụ cười hiện ra trong mắt cô. Cô “Hmm.”
 
Tại sao cô lại tiếp tục hmm? Bởi vì khóe miệng của cô đang hướng lên trên, cô mà nói thì sẽ lộ mất.
 
Hứa Gia Ngôn nói: “Anh chưa thấy em tô son đỏ như vậy bao giờ.” Thường thì cô tô son màu cam nhạt.
 
Tiêu Nhược hôm nay có một đôi môi đỏ rực.
 
Tiêu Nhược vuốt ve trái tim cô, cố kìm lại nụ cười: “Nhìn có đẹp không?”
 
“Ừm.”
 
“Hứa Gia Ngôn, hôm nay em đẹp như vậy anh có muốn nhìn thấy em không?”
 
Đương nhiên là anh muốn, nhưng anh sợ sẽ làm phiền cô: “Em còn chưa trả lời anh, khi nào em về?”
 
Tiêu Nhược phản ứng ngay, lập tức nói dối: “Chín giờ rưỡi.”
 
Hứa Gia Ngôn nhìn đồng hồ đã 9 giờ 30, anh hỏi: “Mất bao lâu để đến đây?”
 
“Hai mươi phút.”

 
Hứa Gia Ngôn tình thời gian: “Sau đó, em có thể đi trực tiếp đến đài phát thanh chờ anh, được không? ”
 
“ Được!”
 
Nghiêm Tượng và lão Tiêu đang đứng trong góc với vẻ mặt nghiêm túc.
 
Lão Tiêu thở dài, trên mặt lộ ra vẻ tự trách: “Tôi đã tự trách mình những năm nay chưa từng liên lạc với anh ấy.”
 
Nghiêm Tượng hai tay đút túi, đầu hơi cúi xuống: “Có một năm, anh ấy gọi điện thoại cho tôi nói anh ấy định lên thành phố làm việc, tôi nói có việc gì cần giúp thì cứ đến tìm tôi, chắc là một năm trước khi anh ấy bị tai nạn, sau này tôi gọi điện cho anh ấy không được. Tôi còn tưởng rằng anh ấy đổi số điện thoại, trong lòng vẫn là trách cứ, đổi số còn không có nói cho tôi biết.”
 
Nghiêm Tượng suy nghĩ một hồi: “Tôi không ngỡ rằng anh ấy sẽ xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy?” Ông tự giễu cười: “Chúng ta làm bạn kiểu gì không biết? Trong nhiều năm qua, còn không biết rằng anh ấy đã chết!”
 
“Bố, chú Nghiêm.”
 
Hai người đàn ông quay lại cùng một lúc.
 
“Con đi trước được không?” Cô biết đi về sớm thì không hay lắm.
 
Lão Tiêu hỏi, “Đi gặp Hứa Gia Ngôn?”
 
“Vâng.” Tiêu Nhược nắm lấy váy và nhìn Nghiêm Tượng.
 
Nghiêm Tượng nói trước lão Tiêu: “Đi đi.”
 
“Cảm ơn chú Nghiêm.” cô quay sang lão Tiêu nói, “Vậy bố chờ con đi rồi hãy nói với mẹ nha.”
 
“Bố biết rồi.”
 
Phan Vân lúc này đang khoe khoang với đám phu nhân nhà giàu, cái trâm cài áo Tiêu Nhược mới tặng bà.
 
 “Đại Vân, chiếc trâm này của chị là cái đã xuất hiện trong cuộc đấu giá Long Tuyền lần trước, đúng không?”
 
Phan Vân cười rất tươi: “Ồ, tôi không biết, nó là do cô gái của tôi tặng.”
 
“Tiêu Nhược nhà chị thật có mắt nhìn.”
 
“Tôi nghe lão Hứa nhà tôi nói Tiêu Nhược mới trúng thầu một dự án phát triển du lịch ở thành phố kế bên.”
 
Phan Vân tiếp tục nở một nụ cười bẽn lẽn: “Lão Tiêu và tôi bây giờ không bận tâm nhiều đến chuyện ở công ty nữa, bây giờ tùy con bé quyết định hết.”
 
“Tương lai ai lấy được Nhược Nhược nhà chị cũng thật là may mắn.”
 
“À tôi nghe nói Nhược Nhược và con trai thứ của tập đoàn Triệu thị đang quen nhau là thật hay giả?”
 
Phan Vân vội vàng xua tay: “Không không”, bà giải thích: “Con bé nhà tôi yêu ai thì Lão Tiêu và tôi không quan tâm. Chỉ cần con bé thích là được.” Bà nói giống như người đã chia cắt Tiêu Nhược và Hứa Gia Ngôn mấy hôm trước không phải là bà vậy.

 
“Chị hào phóng vậy, lỡ con bé tìm được một tiểu bạch kiểm, chị cũng để mặc sao?”
 
“Đúng vậy, chuyện hôn nhân đại sự, chị không thể có tính khí trẻ con, chúng ta là bố mẹ phải giúp bọn nhỏ kiểm tra.”
 
“Hay là tôi làm mai cho Nhược Nhược nhà chị nhé?”
 
Phan Vân lập tức ngắt lời: “Không cần.”
 
“Tại sao? Chị vẫn không tin vào mắt nhìn người của tôi?”
 
Phan Vân dừng lại vài giây nói đơn giản: “Nhược Nhược đã có bạn trai.”
 
Bốn năm quý phu nhân cùng lên tiếng: “Con nhà ai?”
 
Phan Vân nhấp ngụm sâm panh: “Chỉ là một người bình thường thôi.”
 
“Người bình thường?”
 
“Không phải chứ?”
 
“Con bé tốt như vậy, sao để con bé tìm một người bình thường? Ít nhất phải ngang tầm cới con bé, đúng không?”
 
Phan Vân ngượng ngùng: “Chuyện của con bé tự nó lựa chọn, con bé thích là được. Hơn nữa, Nhược Nhược nhà tôi từ nhỏ đã quyết đoán, nhất định phải là người nó thích mới được.” Bà chợt nghĩ ra một lý do tuyệt vời: “Gia đình chúng tôi không thiếu tiền, miễn là đối xử tốt với con gái chúng tôi là được.”
 
Trước khi đi, Tiêu Nhược vào phòng vệ sinh, cô tình cờ nghe thấy–
 
“Đừng không biết tốt xấu, để cô vào cửa nhà họ Trương của tôi là đã cho hai mẹ con cô mặt mũi rồi. Muốn tôi cho cô vào công ty, đừng nghĩ lung tung, đừng tưởng rằng tôi không biết mẹ con hai người đang làm gì sau lưng tôi!”
 
Cho dù tôi không vào công ty, bà nghĩ con trai bà…”
 
Bang một tiếng
 
 “Ngay cả khi bất động sản Hải Phong xuống dốc, tôi cũng không để cho hai mẹ con cô một xu nào đâu!”
 
 “Vậy thì bà thật là hào phóng khi để con gái của người bà xem là hồ ly tinh nuôi bên người nhiều năm như vậy.”
 
“Không nuôi ở dưới mi mắt thì sao giám sát nhất cử nhất động của cô?”
 
Tiêu Nhược nhướng mày nhìn bên ngoài cửa haha cô không ngờ trước khi đi cô lại nghe thấy một cuộc trò chuyện thú vị như vậy, cô xoay người bước ra ngoài.
 
Tiếng giày cao gót so với lúc trước nặng nề hơn rất nhiều …
 
Phía sau, Trương Thanh Thanh đứng ở cửa phòng vệ sinh, nhìn Tiêu Nhược dần dần khuất xa bóng lưng, ngón tay cong lên, nắm chặt vạt áo hai bên.

 
Cô ta nghe thấy, cô ta nhất định đã nghe thấy, chuyện cô muốn che giấu đều bị người phụ nữ kia biết, như vậy Hứa Gia Ngôn cũng sẽ biết …
 
Hứa Gia Ngôn cũng sẽ coi thường cô…
 
Móng tay dài cắm sâu vào da thịt của cô. Quay lại, nhìn người phụ nữ đang trang điểm trước gương, người liên tục gọi cô là con gái của hồ ly tinh
 
Cô ta đưa tay đẩy ngã bà xuống đất.
 
“Mày__”
 
Trương Thanh Thanh ngón trỏ chỉ vào người phụ nữ trên mặt đất: “Bà có biết tại sao con trai bà là một tên ma ốm không? Vì bà đã làm quá nhiều điều ác. Ở nhà bà không chịu quản chồng chỉ lo xem bên ngoài. Cô chế nhạo: “Trương Hải Phong không chỉ có một người là mẹ tôi. Tôi nói với bà biết, còn có một người nữa,người phụ nữ đó đang sống ngay sau biệt thự mà bà đang ở.”
 
 Cô ta bật cười, “Thật không ngờ chứ gì!”
 
Người phụ nữ trên mặt đất ngẩn ra, nhìn Trương Thanh Thanh vừa khóc vừa cười lảo đảo đi ra khỏi phòng vệ sinh trên đôi giày cao gót.
 
Cô trang điểm, mascara không thấm nước cũng là giả, túi xách đính kim cương trên tay cũng là giả, tất cả đều là giả, ngay cả thân phận con gái nuôi của cô cũng là giả…
 
Thậm chí, cô vừa đi vừa chạy khi định đẩy cửa cầu thang, cánh cửa đột ngột bật mở, cửa sắt nặng nề đập vào trán cô.
 
Cô ngồi xổm trên mặt đất kêu “A”, bắt đầu khóc, càng ngày càng lớn hơn, nước mắt trút hết oan ức qua cơn đau.
 
Triệu Hiền sững sờ đứng đó, nhìn cô gái đang ngồi xổm trên mặt đất và thu mình vào như một quả bóng.
 
Hôm nay anh ta đúng là không may, cô gái anh ta thích đã có bạn trai, anh ta không chỉ giẫm lên váy của cô gái anh ta thích, anh ta còn làm cho cô gái khác bị dính kem, và bây giờ anh ta lại làm cho cô gái này phải khóc.
 
 “Ô ô ô ô ô……”
 
“Cô… Cô đừng khóc, thực xin lỗi, tôi, tôi không phải cố ý.” Anh ta chán nản mới đến cầu thang hút hai điếu thuốc.
 
“Ô ô ô ô ô……”
 
Triệu Hiền cúi người xuống, anh nghiêng đầu muốn nhìn cô gái đang khóc, khuôn mặt của cô gái bị chôn vùi, anh không thể nhìn thấy.
 
“Anh xin lỗi, anh đưa em đi bệnh viện nhé?” Anh sợ nhất là con gái khóc, anh có một người em họ cũng rất thích khóc, khóc giống như mỹ nhân ngư trong tiểu thuyết.
 
Anh đưa tay ra lắc lắc vai cô gái: “Em chảy máu à?”
 
Trương Thanh Thanh lập tức ngẩng đầu lên sờ trán cô, lông mi ướt đẫm nước mắt, mí mắt bị mascara làm đen.
 
Trương Thanh Thanh nhìn lướt qua ngón tay của mình, không có chút máu.
 
Triệu Hiền nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô làm anh ta giật mình.
 
Là cô ấy!
 
Cô gái có chiếc váy loang lổ vết kem.
 
Trương Thanh Thanh lấy mu bàn tay lau đi nước mắt trên mặt đứng lên, gót giày hơi cao, suýt chút nữa không đứng vững được. Triệu Hiền đã tốt bụng giúp đỡ cô và bị cô tránh.
 
“Anh không cần lo.”
 

Triệu Hiền cảm thấy được cô gái này lạnh lùng, không thích cười chút nào, ở trong sảnh tiệc đã đen mặt.
 
Triệu Hiền tự cảm thán… anh ấy thích những cô gái lạnh lùng, chẳng hạn như Tiêu Nhược.
 
Trương Thanh Thanh cúi người cởi giày cao gót, cầm trên tay, chân trần đẩy cửa cầu thang.
 
Triệu Hiền: “…” Cô ấy thực sự là một cô gái can đảm.
 
Anh phản ứng kịp, ngoài hành lang có tiếng bước chân đạp xuống cầu thang.
 
“Tên cô là gì?”
 
Năm giây sau, Trương Thanh Thanh trả lời: “… tiểu hồ ly.”
 
“…”
 
Lúc 10 giờ 20, Tiêu Nhược đi đến đài phát thanh. Cô đang mặc chiếc váy cổ chữ V. Bàn chân của cô đã thay một đôi giày bệt trong cốp xe.
 
Đêm nay không có trăng sao, gió thổi lá cây tạo ra những tiếng xào xạc.
 
Tiêu Nhược dựa vào cửa xe, nhìn xuống bàn chân, nhiệt độ ban đêm chỉ 3-4 độ C, trời còn lạnh, nhưng cô lại để lộ hai cánh tay.
 
Cô đang đợi bạn trai của mình, muốn làm cho bạn trai của mình cảm thấy cô đáng thương, muốn bạn trai của cô ôm cô, tốt nhất là nên quấn lấy cô vào trong áo khoác anh đang mặt.
 
Chỉ cần nghĩ đến điều đó cô đã cảm thấy hạnh phúc rồi.
 
Nhưng thực sự rất lạnh, cô xoa xoa cánh tay đã nổi da gà.
 
Lúc 10 giờ 28, Hứa Gia Ngôn đi xe lăn ra khỏi tòa nhà, sớm hơn trước đó.
 
Anh nhìn thoáng qua cô gái nhỏ đang đứng cạnh chiếc xe.
 
Tại sao cô ấy không mặc áo khoác.
 
Hôm nay chân anh không lắp chân giả, anh điều chỉnh xe lăn chạy tốc độ nhanh nhất, khi đến chỗ cô, anh chống gậy một chân đứng lên, rất mất sức.
 
Tiêu Nhược không hiểu sao, mắt cô lại đỏ hoe, như có cái gì đó nghẹn trong cổ họng.
 
Cô nhìn Hứa Gia Ngôn chống gậy một tay và mở rộng vòng tay với tay kia, cô bước lại gần anh, ôm lấy anh.
 
Anh ôm lấy cô nói: “Anh xin lỗi.”
 
Mũi của Tiếu Nhiễm lại chua xót: “Sao anh xin lỗi?”
 
Anh phải dùng một tay chống gậy, anh nói: “Anh chỉ có thể ôm em bằng một tay…”
 
Tiêu Nhược trong tay anh nói:” Đừng nói xin lỗi, em không thích nghe. “
 
Sau đó, anh nói những gì cô thích nghe: “Váy rất đẹp.” Và: “Son môi cũng rất đẹp,” Còn nữa: “Nhược Nhược, hôm nay em không ở đây, anh rất nhớ em.”
 
Tiêu Nhược nhíu mày, niềm vui nho nhỏ trong mắt cô không thể che giấu được, cô cũng không muốn giấu giếm: “Hứa Gia Ngôn, có thể anh không biết, em mặc váy cưới trông còn đẹp hơn.” Cô đang gợi ý điều gì đó.
 
Anh cười, anh biết người con gái mình yêu sẽ là cô gái mặc váy cưới đẹp nhất trên thế giới này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.